.
“Tuy nói kiếm không bị cố định vào kiếm chiêu, nhưng kiếm có kiếm thế, kiếm thế lại tùy thuộc vào kiếm tu đẽo gọt cho phù hợp với bản thân, kiếm tu khác nhau kiếm thế khác nhau..”
Tiếng nói của người đàn ông trung niên vang lên làm Minh giật mình quay đầu lại.
Đã thấy ông ta vừa nói vừa bắt đầu dùng cành cây gỗ làm kiếm, chuyển động, tạo ra những động tác kỳ ảo, có lúc đâm thẳng, lúc lại bổ xuống, khi thì chém ngang..
Động tác từ ban đầu rất chậm như người ta đánh thái cực kiếm dưỡng sinh, rồi nhanh dần lên.
Từ rất nhiều động tác, dần dần theo tốc độ tăng lên của người đàn ông, bắt đầu ít dần ít dần lại, cho tới khi rốt cuộc chỉ còn lại vài động tác cơ bản, nhưng mà Minh lại không dám coi thường.
Vì tuy gọi là động tác cơ bản nhưng từng lần vung kiếm, cậu đều cảm thấy được có những luồng khí sắc bén phóng ra không gian xung quanh.
Người đàn ông kia càng đánh càng nhanh, tới nỗi cậu giống như nhìn thấy ảo giác của những chuyển động quá nhanh mắt không thể theo kịp, mờ ảo tung bay trong không gian trước mặt.
Cùng với càng lúc dường như càng có khí lưu phóng ra, Minh thấy cây cối xung quanh không có chút nào nguyên vẹn, có cành bị cắt đứt, có thân cây để lại vết chém, hay trên mặt đất vằn vện những đường vạch rất sâu, khiến cậu phải lùi ra thật xa mà vẫn còn cảm thấy nguy hiểm vô cùng, tim đập nhanh không kiềm nén được.
Mất một lúc sau, động tác người đàn ông chậm dần lại, chậm dần lại, động tác cùng ít dần, ít dần, cho tới khi thu lại thành một thế đâm kiếm về phía trước.
Minh cảm giác dường như tất cả không khí ba động đều bị hút vào một thế này, không gian bỗng chốc im bặt..
Từng chút từng chút rúng động đánh vào nội tâm cậu.
Người đàn ông nhìn cành cây gỗ trong tay hóa thành bụi gỗ bay lấp lánh trong vạt nắng của ngày, ông thở dài, quay lại nhìn Minh, đang nép ở phía xa, vừa đi lại gần cậu, vừa nói.
“Vừa rồi là Diễn Kiếm Thế, một môn dùng để luyện Kiếm Thế, ban đầu diễn luyện tất cả mọi động tác của kiếm, dần dần bản thân cậu phải tự đẽo gọt, đúc kết lại Kiếm Thế thuộc về riêng mình.”
Dừng lại khoảng cách trước cậu khoảng 2 mét hơn, người đàn ông hỏi.
“Cậu đã nhớ được bao nhiêu động tác?”
Minh giật mình, trong đầu cậu lúc này, không biết sao, chỉ toàn là những động tác người đàn ông vừa nãy thực hiện, không nói trí nhớ siêu việt hiện tại của Minh, mà còn là những động tác đó bằng một cách nào đó đã khắc sâu vào tâm khảm cậu.
Minh kiềm chế sự run rẩy của mình, cậu nắm chặt thanh kiếm gỗ của thầy ông lão trong tay.
Trong vô thức, một sự thôi thúc nào đó cuốn lấy cậu, khiến cậu chỉ muốn đánh lại toàn bộ những động tác đang xâm chiếm đầu óc cậu lúc này.
Minh đột ngột đâm kiếm về phía trước, rồi chuyển động một vòng cung, thu lại, vung chém về phía sau, ngang dọc trái phải, trên dưới, vẩy kiếm không thiếu chỗ nào..
Động tác ban đầu cứng nhắc nhưng từ từ mượt mà, tự nhiên và liền mạch hơn.
Cậu nhập tâm tới nỗi không chú ý điện trong túi rung lên.
Người đàn ông trung niên gật gù nhìn Minh, ông tiếp tục giảng giải.
“Diễn Kiếm Thế, không chỉ có động tác, mà phải đi kèm khẩu quyết, khẩu quyết chính là hướng dẫn phương pháp dẫn linh lực đi kích hoạt từng vùng kinh mạch phù hợp với kiếm thế, do vậy cùng lúc cũng luyện hóa tạp khí trong kinh mạch, đưa nó ra ngoài, do vậy Diễn Kiếm Thế cũng là một môn Luyện Thể..”
“Môn công pháp luyện thể nào càng đi khắp được hết kinh mạch, luyện thể sẽ càng luyện hóa tạp khí trong cơ thể được trọn vẹn, thì môn công pháp đó càng quý hiếm..”
Dừng lại một chút, như thể nhớ lại điều gì, người đàn ông thở dài một hơi, trước khi đọc tiếp khẩu quyết vận chuyển linh lực theo lộ tuyến phù hợp từng loại kiếm thế.
Khẩu quyết tu luyện vô cùng dài và chi tiết, người đàn ông phải giảng giải rất lâu.
Minh giống như vào trong một trạng thái vi diệu của những động tác luyện kiếm này, ban đầu cậu sử dụng khí lực cơ thể để múa kiếm, nhưng dù cơ thể có được qua cải tạo tăng lên khí lực thì khí lực cậu cũng không đủ để thực hiện toàn bộ tất cả những động tác trong đầu.
Ngay khi tưởng chừng không thể đánh thêm được một thế nào thì tiếng nói của người đàn ông vang lên đánh sâu vào đầu Minh, như dẫn dắt cậu.
Linh cảm tuôn tràn, thần thức cũng tương ứng theo mà dẫn dắt linh lực trong đan điền di chuyển theo lộ tuyến kinh mạch phù hợp, hỗ trợ để đánh ra những bộ kiếm thế, đồng thời cũng luyện hóa thứ tạp khí đen lờ mờ nơi kinh mạch trong cơ thể cậu.
Minh luyện kiếm quên cả đất trời.
Cậu không chú ý thấy toàn người cậu bốc lên mùi hôi thúi nồng nặc, từng đám chất màu đen thoát ra qua da cậu, mang mùi xú uế tỏa khắp không gian.
Cậu cứ luyện, cứ luyện..
Động tác cũng giống như người đàn ông kia, càng luyện càng ít dần đi, động tác từ màu mè phức tạp, cũng chỉ còn lại đâm, chém, bổ, vung,..
Toàn bộ là những động tác căn bản ban đầu..
Nhưng cách chúng được cậu đánh ra thì như có gì đó khác biệt, thậm chí tổ hợp động tác của cậu cũng hoàn toàn không giống người đàn ông trung niên đánh ra lúc đầu.
Mãi cho tới khi linh lực nơi đan điền cạn kiệt, thứ nhớp nháp màu đen cũng phủ kín toàn thân cậu, thần thức cũng tán loạn mệt mỏi, thân thể kiệt quệ sức lực, Minh mới không chịu nổi nữa..
Ngã xuống đất bất tỉnh.
..
Ở nơi núi rừng cô tịnh, không thấy bóng người vãng lai, đêm xuống tối mờ mịt, toàn bộ không gian chìm trong sự hoang liêu, thanh tĩnh..
Minh lờ mờ mở mắt.
Vừa tỉnh dậy đã thấy toàn thân lực lượng căng tràn, thoải đến mái cực điểm.
Do toàn bộ không gian tối đen, nên cậu liền vận linh lực khai nhãn, dần dần trong tầm mắt nhìn rõ mọi thứ hơn.
Cậu phát hiện mình nằm trên giường gỗ bên trong nhà, túi đeo chéo cất giữ đồ quan trọng cùng điện ở trong cũng được để cạnh cậu.
Minh cử động mới thấy toàn thân nhớp nháp, mà cũng để ý thấy mùi thúi xộc lên mũi nãy giờ không phải do trong nhà có mùi, mà là phát ra từ người cậu.
Vô cùng khó chịu, Minh không biết nhà tắm ở đâu, chợt nhớ tới ao cá buổi sáng thấy, cậu liền men theo đường đi ra sau nhà, rồi tìm tới chỗ ao nước.
Không kịp chờ đợi, mà phóng ngay xuống, cảm giác mát lạnh xông vào từng thớ da thịt, làm cậu khoan khoái dễ chịu vô cùng, vội cởi đồ ra, kỳ cọ cả người.
Trong lúc chà xát mới nhận ra từng lớp gì đó màu đen bám lên cơ thể cậu bị tróc ra, chính mùi hôi thúi phát ra từ nó.
Thế là cậu tập trung kỳ rửa toàn thân, vì cái mùi này khó chịu vô cùng, ngai ngái như cái gì đó chết thiu vậy.
Kỳ xong cơ thể, cậu cũng giặt luôn quần áo, cậu không mang theo đồ, vì có mấy bộ quần áo cậu còn để ở nhà ông lão, lúc sáng ông lão bảo cậu chờ để đi đâu đó, cậu tưởng là chỉ đi ngay rồi về lại, không có chuẩn bị thêm gì, nên hiện chỉ có duy nhất một cái áo thun, quần jeans cùng cái quần lót này thôi.
Cũng may là trong công pháp của Thổ Công, cậu thông qua đó học được cách dùng linh lực để tăng nhiệt sưởi ấm cơ thể, nên áp dụng dùng để làm khô toàn thân và quần áo, lại thấy vô cùng hữu dụng.
Xong đâu hết, sực nhớ tới điều gì, liền chạy nhanh trở lại trong phòng, lấy điện thoại trong túi đeo chéo ra xem thông báo.
Bấm vào ký hiệu nhấp nháy bên trái màn hình, một giao diện lưu trữ tin tức hiện ra.
Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ