Khi đồ ăn được mang vào thì mọi người đều về bàn ngồi, Phùng Y Ngọc vừa ngồi xuống tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn ba mẹ hỏi:

“Ừm…ba mẹ, hai người có muốn gặp con rể út tương lai không?”

Phùng Vĩnh Lâm và Tần Y Tịnh vừa nghe xong liền quay qua nhìn Hạ Y Nguyệt rồi hai người lại nhìn nhau.

“Ba mẹ đây là mua một tặng một sao? Thế thằng bé đâu?”_Tần Y Tịnh cười cười chọc ghẹo Hạ Y Nguyệt.

“Con rể mẹ đang ngồi ngoài xe đợi đón bé út về đấy…”

“Sao không kêu thằng bé lên cùng?”_Tần Y Tịnh ngạc nhiên.

“Thằng bé ngại, sợ chỗ gia đình chúng ta gặp mặt xuất hiện không tiện…”

“Con mau xuống dẫn thằng bé lên đây tiện thể ra mắt chúng ta luôn”_Tần Y Tịnh vỗ lên vai Hạ Y Nguyệt.

“Hả…con sao?”

Hạ Y Nguyệt đang chăm chú vào các món ngon trên bàn lại bị mẹ bắt rời đi…đành ngậm ngùi tạm biệt các bạn thơm ngon…



Chỉ vài phút sau Hạ Y Nguyệt đã dẫn Nhiếp Cảnh Thiên vào, vừa thì thấy anh hai vị phụ huynh liền bỡ ngỡ…

“Cháu là con trai của Cảnh Bình và Diễm đúng không?”_Phùng Vĩnh Lâm quan sát kĩ đường nét trên khuôn mặt Nhiếp Cảnh Thiên.

“Dạ đúng…cháu tên Nhiếp Cảnh Thiên là bạn trai của Y Nguyệt, lần đầu gặp nếu có sai sót mong hai bác bỏ qua…”_Nhiếp Cảnh Thiên cúi chào hai vị trưởng bối.

“Ừm…con mau qua đây ngồi, ăn cùng gia đình bác một bữa cơm”_Tần Y Tịnh chỉ vào chiếc ghế cạnh Hạ Y Nguyệt.

“Làm phiền mọi người rồi”_Nhiếp Cảnh Thiên ngồi xuống cạnh Hạ Y Nguyệt.

“Không sao hết, chúng ta mau ăn thôi”

[…]

Trong suốt cả buổi ăn, mọi người đều rất vui vẻ nhưng có tâm trạng của một người thì không như thế…

Cả gia đình Hạ Y Nguyệt ai cũng rất thoải mái với Nhiếp Cảnh Thiên nhưng anh thì không thể tự nhiên được…Có một ánh mắt đầy sát khí luôn nhìn anh, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ luôn dính chặt lấy anh.

Phùng Vĩnh An từ khi Nhiếp Cảnh Thiên xuất hiện tâm trạng anh đã trùng xuống, tên sói gian manh giám chiếm mất con thỏ bông của gia đình anh. Vừa nhận lại em gái không được ở gần bên còn sắp bị cướp đi…

“Gia đình chúng ta vừa mới gặp lại nhau, con dọn qua ở chung với ba mẹ một thời gian được không?”_Tần Y Tịnh tiếc nuối tạm biệt Hạ Y Nguyệt.

“Dạ được a”_Hạ Y Nguyệt liền đồng ý.

“Thế ngày mai ba mẹ đi gặp lại mấy người họ, con sắp xếp đồ rồi theo ba mẹ về nhà luôn, mà không cần lấy quá nhiều đâu có thiếu gì thì ba mẹ mua cho…”_Phùng Vĩnh Lâm vỗ nhẹ lên đầu Hạ Y Nguyệt.

Bọn nhỏ đương nhiên hiểu “họ” trong lời nói của Phùng Vĩnh Lâm ý chỉ những người bạn cũ của ông bà.

Hạ Y Nguyệt và Nhiếp Cảnh Thiên chào tạm biệt ba mẹ, anh chị rồi cùng lên xe về.

- ------*-------

“Này lão Phùng à, bà có thấy gì không?”

“Mây đen đang kéo tới…dự đoán không phải là cơn bão nhỏ…”

“Chúng ta phải cảnh báo mấy đứa nó…đây là thử thách quan trọng có thể thay đổi tương lai của cả đám nhóc con ấy…”

Hai bà lão tuy đã gần tám mươi nhưng vẻ đẹp và khí chất lại khó ai sánh bằng. Hai người đang cùng nhau uống trà, ngắm những chú cá toàn thân chỉ một màu đen bơi lội trong hồ…lại điềm tĩnh nói những câu kì lạ…

- ------*-------

Cả nhóm bạn thân cũ đều hẹn gặp mặt tại nhà vợ chồng Ngô Mẫn Châu và Hạ Kỳ Sơn. Sáng sớm, Hạ Y Nguyệt và mẹ Châu đã đi chợ sớm để chuẩn bị đồ ăn.

“Lâu quá rồi không gặp, bây giờ chắc cậu không còn hậu đậu như ngày xưa nữa đâu nhỉ?”_Lý Hoài Diễm vừa gặp Tần Y Tịnh đã ‘hỏi thăm’.

“Không còn, không còn…mà cậu chắc cũng không còn nổi mụn đ*t như xưa nữa đâu nhỉ?”_Tần Y Tịnh đáp lại lời hỏi thăm.

“Tôi không có nổi mụn ở đó…cậu đáng ghét”_Lý Hoài Diễm đỏ mặt.

Những người khác đều không có mấy cảm xúc trước cảnh đấu khẩu của hai bà mẹ, chắc họ đã quá quen thuộc…

“Được rồi, hai người chẳng khác xưa là bao, cứ mỗi lần gặp là cãi nhau, chẳng có lần nào bình yên cả…”_Ngô Mẫn Châu vỗ vai hai người bạn già của mình.

“Còn cậu nữa, ngày xưa thích ai không thích lại thích tên đối thủ sống còn của bọn này”

“Đúng rồi, còn cái gì mà ‘vì tình yêu nên mình sẽ thay đổi bản thân’…cậu còn không quan tâm đến tụi này, suốt ngày đi theo cái tên học bá đó…”

Lý Hoài Diễm và Tần Y Tịnh cùng chuyển sang tấn công Ngô Mẫn Châu.

“Chuyện đó qua lâu rồi…các cậu còn nhắc lại làm gì chứ…”

“Chuyện gì vậy ạ? Con có thể biết không?”_Hạ Y Nguyệt vừa đi vào liền nhiều chuyện.

“Là chuyện tình của bố Sơn mẹ Châu con đấy, trước đây khi chúng ta vẫn còn học cấp ba thì…”

Nhìn sự thành công hiện tại, cùng là chủ tịch của tập đoàn lớn với nhiều công ty con…ai cũng nghĩ lúc còn đi học Nhiếp Cảnh Bình và Phùng Vĩnh Lâm đều là học bá, là những học sinh nổi bật, với trí thông mình vượt trội nhỉ?

Nhưng sự thật thì hoàn toàn khác xa với tưởng tượng…

Khi còn đi học, nhóm bạn thân năm người này lại là thành phần khủng bố của trường học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play