Có lẽ sợ sẽ tiếp tục làm mẹ đau nên hai bảo bảo không hề quậy, rất ngoan ngoãn chui ra ngoài. Khi tiếng khóc của bé con vừa vang lên, tất cả mọi người đều vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc nhất là Nhiếp Cảnh Thiên.

“Chao ôi, thằng bé nó khóc rồi kìa!”_Nhiếp Cảnh Bình để ý thấy mắt con trai đã nhuốm lệ.

Bị phát hiện, anh cũng không cần để ý đến hình tượng, vẫn tiếp tục đắm chìm trong hạnh phúc.

“Anh không phải lúc trước cũng thế sao?”_Lý Hoài Diễm nhéo nhẹ vào eo chồng.

Khoảng hơn mười lăm phút sau, cửa phòng sinh mở ra hai cậu nhóc ồn ào giờ đây đều ngoan ngoãn nằm ngủ trên tay của y tá, chẳng nháo khóc. Làn da có đôi chút nhăn nhưng chẳng thể giấu được gương mặt bầu bĩnh, trông đáng yêu vô cùng.

Vừa nhìn thấy bọn chúng anh lại càng xúc động mạnh hơn, nước mắt có xu hướng rơi nhiều hơn.

“Vợ tôi sao rồi?”_Nhiếp Cảnh Thiên cố kìm nước mắt, hỏi thăm tình hình của vợ.

“Vợ anh không sao, cô ấy chỉ là có chút kiệt sức nên ngất đi thôi, một chút nữa sẽ tỉnh lại…”_Một y tá từ tốn trả lời.

Biết vợ vẫn an toàn, anh lại dồn sự chú ý vào hai bé con. Lần lượt bế các con vào lòng từ tay hai cô y tá.

“Đây là anh trai sao?”

Nhiếp Cảnh Thiên nhìn cậu nhóc được quấn trong chiếc khăn màu trắng trên tay mình, hỏi.

“Nhóc đây là anh, còn kia là em”_Y Tá gật đầu.

Như cảm nhận được hơi ấm của ba ba, nhóc con liền cựa quậy và đưa mặt cọ vào ngực của người đàn ông đang bế mình. Đưa cậu anh trai cho ông bà, anh bế tiếp cậu em trai đang được quấn trong chiếc khăn màu xanh lơ. Đứa nhỏ này cũng như anh trai mình, cũng nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm của ba ba mà liền rúc mặt vào sát ngực ba ba.

Chỉ ôm thằng bé một chút rồi anh cũng đưa tiếp đứa em cho ông bà bế. Nhìn hai cậu nhóc mập mập, mềm mềm trên tay ông bà anh càng không thể kìm nổi hạnh phúc.

Bước đến cạnh hai cậu nhóc, Nhiếp Cảnh Thiên trao cho hai cậu những nụ hôn tràn đầy sự yêu thương và biết ơn.

“Cảm ơn con, cảm ơn vì đã đến với ba mẹ!”_Nhiếp Cảnh Thiên thì thầm vào tai hai cậu nhóc.

[…]

Phùng Y Nguyệt tỉnh lại cũng đã là chuyện của một tiếng sau. Vừa mở mắt, gặp ngay ánh mắt còn đang hơi ươn ướt mang đầy niềm vui lẫn sự hạnh phúc của chồng khiến cô có chút bất ngờ.

“Anh gặp con lâu chưa?”

Phùng Y Nguyệt đưa tay lâu những giọt nước còn đọng trên khóe mi anh.

“Khoảng hơn một tiếng rồi…”

Nhiếp Cảnh Thiên hôn lên trán vợ một nụ hôn sâu chứa đầy tình yêu và sự trân trọng.

“Em đau lắm đúng không?”

Anh tiếp tục thì thầm những lời biết ơn: “Em đã rất vất vả để có thể sinh cho anh hai đứa bé đáng yêu như vậy! Cám ơn em vì đã hy sinh cho anh nhiều như thế!”

“Điều là em tự nguyện mà…con đâu rồi, em muốn gặp con…”_Phùng Y Nguyệt hôn nhẹ lên tay anh rồi lại nhìn khắp phòng tìm con.

“Đây đây, hai nhóc con đây!”

Chưa để Nhiếp Cảnh Thiên lên tiếng, sau lưng anh đã truyền đến giọng nói tràn đầy sự vui vẻ, thỏa mãn. Nối tiếp là hai nhóc con lần lượt được hai bà đặt xuống cạnh cô.

Lần đầu được nhìn và chạm trực tiếp vào hai bé con, cảm xúc trong lòng cô lâng lâng khó tả.

Khoảng mười lăm phút sau, vợ chồng Hạ Kỳ Sơn có việc nên rời đi trước, còn Tần Y Tịnh và Lý Hoài Diễm cũng về để chuẩn bị cơm cho hai đứa con.

Căn phòng vừa trống vắng không bao lâu thì đã nhanh chóng được lấp đầy bởi các bác, cô, chú, dì, cậu của hai em bé. Mọi người đều rất vui và hào hứng với sự xuất hiện của hai nhóc con.

[…]

Sau khi ở lại bệnh viện khoảng vài ngày thì Phùng Y Nguyệt đã được đưa về nhà.

Cô luôn được bồi bổ bởi những món ngon của mẹ. Luôn được chồng thương yêu, chăm sóc. Còn việc chăm sóc, thay tả hay dỗ hai nhóc con đi ngủ đều được ba ba chúng dành làm, cô chỉ có việc cho chúng ăn no và chơi đùa cùng con.

Đến khoảng hơn hai tháng sau, Nhiếp Cảnh Thiên đã quyết định giao hai nhóc lại cho các ông các bà chăm còn bản thân thì đưa vợ đi nghỉ mát. Là chuyến đi nghỉ mát nhưng đồng thời nó cũng là tuần trăng mật bù của hai vợ chồng.

Anh đưa cô đến rất nhiều nơi, ngắm nhìn vô vàn những cảnh đẹp. Điểm đến cuối cùng trước khi hai người kết thúc chuyến nghỉ mát đó là bãi biển Whitehaven, nằm trên Đảo Whitsunday, Queensland, Australia.

Người đẹp muốn ngắm bình minh, vì thế để chiều lòng người đẹp nên anh đã cùng cô đi dạo dọc bờ biển từ khoảng thời gian trời vẫn còn tối mịt. Hai người cười nói rất vui vẻ, tay không rời tay.

Đến khi bình minh lên, anh và cô liền dừng bước, cả hai cùng ngắm nhìn vẻ đẹp của những tia sáng đầu tiên từ mặt trời.

Phùng Y Nguyệt mắt vẫn không rời khoảng trời đang sáng dần trước mắt, mặt không ngừng tươi cười vui vẻ. Còn Nhiếp Cảnh Thiên thì mắt lại không rời khỏi người cô, có lẽ cảnh đẹp thiên nhiên trước mắt không là gì so với vẻ đẹp của người thương trong mắt anh.

“Vợ này, ngày đó trước lúc em nhìn thấy con anh có nói vài lời em còn nhớ không?”

“Em nhớ, có chuyện gì sao?”

“Không, chỉ là anh chợt nhớ ra câu nói đó còn một ý nữa…”

“Còn sao? Anh còn muốn nói với em điều gì?”_Phùng Y Nguyệt mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Ý cuối cùng đó là…Cảm ơn em vì đã đến bên anh! Anh yêu em!”

Nhiếp Cảnh Thiên liền trao cho Phùng Y Nguyệt một nụ hôn chứa đầy tình yêu của mình đối với cô. Một nụ hôn với cả tấm chân tình trong đó.

Dưới ánh mặt trời, hình ảnh đôi nam nữ ôm nhau mỉm cười hạnh phúc tạo nên một bức tranh hoàn hảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play