Vài ngày sau, khi Phùng Y Ngọc gặp lại Hạ Y Nguyệt thì cô đã khá bất ngờ, cô em gái của cô được người ta chăm béo tốt đấy chứ…
Hạ Y Nguyệt hiện tại da dẻ hồng hào, gương mặt đầy sức sống, thân thể có trọng lượng hơn lúc cô nằm viện nhiều rồi.
“Được chăm kĩ quá nhỉ?”_Phùng Y Ngọc nhéo cái má đầy thịt của Hạ Y Nguyệt.
“Bác trai, bác gái và cả Cảnh Thiên cứ cho em ăn đồ bổ, ngày ba bữa không thiếu bữa nào…bây giờ em có cảm giác mình như con heo đang được vỗ béo lấy thịt vậy…”
“Mà sao vẫn còn gọi bác trai, bác gái thế? Không phải là nên gọi ba mẹ à?”
“Ba…mẹ gì chứ, tụi em đã gì đâu mà ba mẹ…”
“Qua nhà người ta ở, được ba mẹ người ta chăm sóc tận tình như thế mà bảo chưa là gì à?”_Phùng Y Ngọc huých nhẹ vào người Hạ Y Nguyệt.
“Ba mẹ đã đến chưa…mau vào thôi”_Hạ Y Nguyệt liền chuyển chủ đề, đánh trống lảng.
“Ba mẹ đến lâu rồi, họ mong được gặp lại em lắm đấy, mẹ còn bắt chị xuống đón em đây này…”
Hạ Y Nguyệt cũng cảm thấy nôn nao trong lòng, cô nhanh chân theo chị hai mình vào lên phòng hẹn.
Phùng Y Ngọc đang đi thì nhớ đến ai đó, liền hỏi Hạ Y Nguyệt: “Cảnh Thiên chở em đến à?”
“Dạ”
“Thằng bé đâu?”
“Anh ấy ngồi đợi ngoài xe”
“Sao không kêu thằng bé vào?”
“Em có kêu nhưng anh ấy không vào, Cảnh Thiên bảo chỗ mọi người gặp mặt anh xuất hiện không tiện…”
“Thế sao không kêu thằng bé về, khi nào em về thì gọi nó đến đón không thì chị đưa về cũng được mà”
“Anh ấy nói mình đang rảnh nên muốn ngồi đợi…”
“Cái thằng bé này…”_Phùng Y Ngọc thở dài.
Cả hai chị em đều không nói thêm gì, im lặng bước đi.
Hạ Y Nguyệt lúc mới đến còn rất bình tĩnh nhưng càng lên gần phòng gặp mặt thì tâm trạng cô thay đổi đột ngột. Cô không ngừng hồi hộp, lo lắng.
Phùng Y Ngọc đi cạnh bên cảm nhận được sự căng thẳng của Hạ Y Nguyệt liền nắm lấy tay em gái, muốn giúp cô bình tĩnh.
“Không có gì phải lo, ba mẹ luôn rất nhớ em, họ mong ngày này đến lâu rồi…”
“Em biết rồi…”
Đến khi Hạ Y Nguyệt giảm bớt được căng thẳng thì hai người đã đứng trước cửa phòng. Phùng Y Ngọc vỗ nhẹ lên vai cô rồi đưa tay mở cửa.
Cửa vừa mở khung cảnh trong phòng ngay tức khắc xuất hiện, lọt vào mắt Hạ Y Nguyệt đó là một cặp vợ chồng tuổi ngoài ngũ tuần, đôi mắt cả hai đều đang đỏ hoe nhìn cô.
“Y…Y Nguyệt…con gái của chúng ta…”
Bao nhiêu nước mắt hai vợ chồng cố kìm nén đều tuôn rơi khi họ nhìn thấy đứa con gái nhỏ của mình.
Hạ Y Nguyệt cất những bước chân nặng nề đến chỗ ba mẹ mình, mắt cô đã đỏ ửng từ khi cô thấy nước mắt họ tuôn rơi.
“Hai người…là ba mẹ ruột con sao?”
“Ừm…ba là Phùng Vĩnh Lâm, còn đây là Tần Y Tịnh mẹ con…”
Phùng Vĩnh Lâm bước đến trước mặt Hạ Y Nguyệt, vuốt nhẹ mái tóc cô. Ông giới thiêu tên mình rồi quay qua nhìn vợ, giới thiệu vợ.
“Con có trách ba mẹ vì đã bỏ rơi con từ khi vừa sinh con ra không?”_Tần Y Tịnh bước đến nắm chặt lấy hai tay cô, hỏi điều luôn canh cánh trong lòng.
“Hai người là có nỗi khổ riêng mà đúng không? Làm sao con trách hai người được chứ…”_Hạ Y Nguyệt mỉm cười lắc nhẹ đầu.
“Ba mẹ cám ơn con”_Tần Y Tịnh nhẹ nhõm ôm lấy cô.
"Trong khoảng thời gian mang thai con, ba mẹ luôn bị tấn công, hắn ta nhất quyết là muốn con không thể chào đời…ngày mẹ đi sinh con, xe ba mẹ giữa đường gặp tai nạn dẫn đến phát nổ, may mà chúng ta thoát được…
Lúc đó Kỳ Sơn và Mẫn Châu lại vừa đi nước ngoài về nên chúng ta liền tương kế tựu kế đưa con nhờ hai người họ nuôi dưỡng sau đó để lộ tin là mẹ con nguy hiểm đến tính mạng bắt buộc phải bỏ con mới giữ được mẹ…
Quả nhiên sau đó ba mẹ liền yên ổn, không gặp phải nguy hiểm gì, vốn định tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau rồi qua đón con về nhưng bà nội con lại không cho.
Bà con nói rằng nếu đưa con về thì sẽ không sống được quá hai năm, bọn người kia sẽ nhanh chóng đánh hơi và phát hiện ra con, con sẽ lại lâm vào nguy hiểm…"
Phùng Vĩnh Lâm kể lại nguyên do phải để con gái xa hai vợ chồng.
“Vậy mọi người đã tìm ra được kẻ chủ mưu chưa?”
“Năm xưa kẻ luôn hãm hại ba mẹ, không muốn con chào đời đó là Lâm Kiệt và Vu Giai Giai…con có biết hai người đó không?”_Phùng Vĩnh Lâm nói ra cái tên quen thuộc.
“Con biết…”
“Mẹ Châu kể cho con nghe à?”_Tần Y Tịnh kéo Hạ Y Nguyệt lại bàn ngồi.
“Dạ không, là bác Diễm kể cho con nghe…”
“Lý Hoài Diễm?”
“Dạ…”
Trong vài ngày sống cùng nhau, Lý Hoài Diễm đã tiết lộ cho Hạ Y Nguyệt biết mối quan hệ giữa mọi người.
Tần Y Tịnh, Phùng Vĩnh Lâm, Lý Hoài Diễm, Nhiếp Cảnh Bình và Ngô Mẫn Châu đều là bạn chơi từ nhỏ với nhau. Lớn lên do biến cố nên mọi người đều mất liên lạc với Nhiếp Cảnh Bình, sau đó khoảng thời gian dài Lý Hoài Diễm cũng biệt tâm biệt tích…Và tiếp đến thì vợ chồng Phùng Vĩnh Lâm cũng ra nước ngoài, cắt đứt mọi liên lạc trong nước.
“Ừm…con đã chấp nhận ba mẹ rồi thì con có thể đổi về họ của chúng ta được không?”_Phùng Vĩnh Lâm muốn con gái đổi về họ của mình.
“Dạ được chứ ạ…”_Hạ Y Nguyệt không chút suy nghĩ, đồng ý.
Thấy Hạ Y Nguyệt đồng ý, bốn người còn lại ai cũng đều vui mừng.
Vậy là cô út nhà họ Phùng đã chính thức trở về!
…----------------…
…----------------…
*Từ chương sau mình sẽ đổi từ Hạ Y Nguyệt sang Phùng Y Nguyệt nha!*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT