“Tiến độ khởi động hoàn tất, kính mong người chơi xác định rõ đối tượng mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà. Đây là cơ hội cuối cùng…. Xin nhắc lại: Đây là cơ hội cuối cùng. Mong người chơi thận trọng”
Hoàng Bách rơi vào môi trường chân không sâu và tối, anh cảm giác mình nhẹ bẫng và lơ lửng, phía trước là hố sâu đen kịt dường như chỉ sơ xảy một chút thôi sẽ là bị nó hút vào, rơi xuống vực sâu không lối thoát
Khi hệ thống thông báo xong, Hoàng Bách giống như được cái gì đó túm lấy, kéo ra xa khỏi cái hố đem sâu hoắm. Anh choàng tỉnh, trước mắt là trần nhà màu vàng nhạt, còn có chiếc đèn trùm màu đồng đang toả ra ánh sáng ấm áp. Phút chốc anh trở về căn phòng mình thuê trước khi có sự kiện hệ thống
Hoàng Bách là con trai duy nhất trong một gia đình khá giả tại thành phố. Bố mẹ đều là giảng viên của trường đại học có tiếng trong nước. Gia đình gia giáo có phần nghiêm khắc đúc ra con người anh cũng như vậy. Nguyên tắc, chuẩn chỉnh và có phần khó tính.
Sau khi ra trường, Hoàng Bách không làm đúng nghề mà cùng bạn bè hùn vốn mở quán cà phê. Bố mẹ anh rất không tán thành chuyện này, nói rằng nghề của anh học ra cũng không dễ dàng vậy mà chỉ đi ra làm quản lí cho quán cà phê tự phát?
Vì vậy mới có chuyện anh xin cha mẹ cho ra ở riêng, một phần muốn chứng minh, một phần cũng giận cha mẹ không ủng hộ mình.
Căn nhà này anh chỉ ở khoảng một năm, sau đó vì tiện chiếu cố mà anh đã chuyển tới gần nhà đối tượng mục tiêu nhầm lẫn.
Nghĩ đến sự nhầm lẫn tai hại và thời gian hai năm uổng phí này anh lại thở dài
Vừa nãy hệ thống cũng đã nói, đây là cơ hội cuối cùng, nó sẽ không tự dưng cho anh tới cái không gian có cái hố đen kia, có lẽ muốn cho anh xem kết cục của việc không hoàn thành nhiệm vụ.
Anh với lấy điện thoại trên bàn
6h30 sáng ngày 1/12/2023
Là hai năm trước, thực sự nó đã đưa anh trở lại lúc bắt đầu, mọi chuyện đều chưa xảy ra. Lần này bắt buộc phải thực sự nghiêm túc, nếu nó nói sự thật có thể anh sẽ rơi vào hố đen kia rồi biến mất đi đâu đó, hoặc không thì cũng sẽ tiếp tục lặp đi lặp lại như thế này trong vô vọng, không lối thoát, không cho phép phản kháng. Thế lực này hoàn toàn có khả năng đè chết anh dễ dàng như giết chết một con kiến. Không còn cách nào khác ngoài việc nghe lời, chỉ có cách hoàn thành nó mới có thể trở về như cũ, thoát khỏi sự kiểm soát bất đắc dĩ này
Anh trầm ngâm một lát rồi bắt đầu hỏi giọng nói trong đầu
“ Chúng ta làm quen một chút nhé?”
“!!!!!, xin chào người chơi, tôi là 016. Hướng dẫn viên hạng bạc của hệ thống ước nguyện. Nhiệm vụ của chúng tôi là hoàn thành lời ước nguyện khẩn thiết của một số nhân vật có thể đả động tới lòng trắc ẩn của chủ nhân. Với tôn chỉ là hệ thống nhân đạo sẽ thoả mãn nguyện vọng của các bạn”
“ Vậy ước nguyện của nhân vật mục tiêu là gì? ”
Hệ thống im lặng một khoảng thời gian chừng vài phút tạo thành một chuỗi âm thanh nhỏ nhưng bén nhọn, giống như tiếng tim ngừng đập. Một lát sau nó mới nói
“ Uớc nguyện của nhân vật mục tiêu thì chẳng phải là nhiệm vụ của anh đó sao? Không để cô ta chết!”
Hoàng Bách khẽ nhướn mày, anh khẽ xoay chiếc nhẫn trên tay, suy nghĩ một chút như đang cân nhắc sự chân thành trong lời nói của 016
“Cô ta không muốn chết thì tại sao lại tự sát?”
Lại là một chuỗi âm thanh ngừng tim, lần này có vẻ dài hơn một chút
Hoàng Bách không tiếp tục chơi vòng quanh với nó nữa, anh vào thẳng vấn đề
“016, chúng ta gắn liền với nhau đúng không, mi tiêu hao hết năng lượng cũng phải bắt ta hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta là cộng sinh, mi giúp đỡ ta cũng là giúp chính mình. Nếu không cô ta lại chết, hai ta đều sẽ xong đời”
"….”
Hoàng Bách khẽ cười, hơi dịu giọng xuống
“ Vậy coi như hai ta đã kết liên minh xong. Mi phải giúp đỡ ta chứ không thể bỏ mặc không lo như trước. Ta sẽ cố gắng tiếp cận và giúp đỡ cô ấy. Mi cũng nên cho ta ít thông tin chứ… 016?”
Bản thân nó là trí tuệ nhân tạo nhưng dù gì nó cũng là đồ cao cấp, sao lúc trước nó lại cảm thấy người chơi này hiền lành thật thà và có phần dễ điều khiển nhỉ. Hay là nó đã quá cũ nên không còn phù hợp với những con người càng ngày càng tiến hoá hơn này?
Hiện tại bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi dây, nó đã quá cũ nên mới chấp nhận làm nhiệm vụ này, kiếm thêm chút tiền để nâng cấp phần mềm. Trước đó còn tốn không ít năng lượng để giúp Hoàng Bách quay ngược thời gian. Vốn liếng bỏ ra quá nhiều, nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ lỗ to. Thậm chí còn phải bù một ít tiền vào việc không hoàn thành, đúng là tức chết nó mà
Sau khi suy đi tính lại, nó len lén quan sát sắc mặt người chơi, thấy anh đang đưa tay xoay chiếc nhẫn nơi ngón trỏ, mi mắt rũ xuống không nhìn ra tâm tình lúc này. 016 lập tức muốn khóc. Nó không muốn dính dáng tới con người này chút nào, cảm giác rất nguy hiểm.
“ Người chơi Hoàng Bách, nhân vật mục tiêu là Nguyễn Phúc Hy, 23 tuổi, gia cảnh phức tạp, các mối quan hệ cũng chẳng mấy tốt đẹp. Thậm chí còn nghèo. Anh nên khai thác từ cái này”
Hoàng Bách nghe xong, anh không khỏi liên tưởng đến cô gái lúc nào cũng vui vẻ kia, không khỏi bất ngờ. Đúng là một số người, không thể trông vào biểu hiện bên ngoài mà phán đoán được.
Anh nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy đã không còn sớm liền muốn kết thúc cuộc trò chuyện này
“ 016, không ngờ mi lại hữu dụng như thế, cám ơn nhé”
Nếu 016 có thực thể thì có lẽ hiện tại nó sẽ lăn mấy vòng trên đất rồi quẫy đạp vì phấn khích. Nó đã quá cũ đến mức chẳng ai muốn giao nhiệm vụ cho nó nữa, những chương trình đời đầu đều như vậy, sau khi cái mới ra thì dần trở nên vô dụng, ít ai nhớ tới, nếu không tự mình nâng cấp thì chỉ có chờ bị xoá . Nó cảm thấy người chơi rất đáng yêu vì thế liền nói nhiều thêm mấy câu
“~~~~~~ Tôi còn biết rất nhiều, rất hữu dụng, sau này đến thời điểm thích hợp có thể cho anh xem một vài thứ không điều tra được”
Hoàng Bách hơi ngạc nhiên, anh vốn không mong chờ gì từ nó, anh biết rõ đây là cuộc chơi của mình, chỉ có thể dựa vào bản thân. Hoá ra còn có thể như vầy à?
Anh gật đầu: “ Được”
Sau đó anh nhấc máy liên hệ với công ty thám tử tư, anh cần điều tra tư liệu về nhân vật mục tiêu ngay lập tức, tra càng kĩ càng tốt
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, là một giọng nam với tông trầm cùng giọng nói đại trà máy móc không chút cảm xúc
“ Xin chào, không biết nhu cầu của bạn là gì ạ?”
“ Tôi muốn điều tra một người, càng kĩ càng tốt. Nhanh nhất có thể”
“ Được, chúng tôi sẽ liên lạc lại và gửi thông tin cụ thể cho bạn ngay lập tức”
****
Điều tra thông tin mất khoảng một tuần
Hoàng Bách chuyển khoản tiền cọc cho công ty thám tử sau đó thay đồ chuẩn bị tới quán Cà Phê.
Anh nghĩ sẽ có nhiều thay đổi nhưng có vẻ mọi thứ vẫn y nguyên như thế. Mọi thứ mà hai năm qua anh rất quen thuộc.
Hoàng Bách vốn không phải người nói quá nhiều và hơi nghiêm khắc cho nên nhân viên nhìn thấy anh thì chỉ chào hỏi rồi giống như lắp bánh xe trên chân lập tức mất hút khiến anh có chút buồn cười
Mấy cái đứa nhóc này chẳng có gì thay đổi cả. Thực sự công việc và những con người quen thuộc khiến anh thả lỏng đôi chút. Và còn cả một số việc mà anh rút ra được sau hai năm kinh doanh, một số sai sót lúc trước phạm phải đều chưa từng xảy ra
Quán Cà Phê được mở ở tầng 1 và 2 tại một căn biệt thự lớn ngay giữa trung tâm, mặt tiền rộng và thoáng, rất gần khu đông dân cư, ngay trên tầng là một thẩm mỹ viện. Không gian khá rộng rãi và lượng khách ổn định. Là một địa điểm không tệ
Anh kiển tra lại lượng hàng hoá giao tới, lần lượt từng thùng từng thùng được nhân viên đẩy vào thang chuyển lên tầng. Đang chuẩn bị vùi đầu xử lí tài liệu thì bất chợt một bóng dáng lướt qua mặt anh và chờ trước cửa thang máy.
Là một cô gái cao tầm mét sáu lăm, mặc đồng phục thẩm mỹ viện, ở ngoài mặc một cái áo khoác lông dày cùng khăn quàng che kín cổ. Trên tay xách hộp đồ ăn trưa, khi cô đi đến thang máy còn vẫy tay chào bạn nhân viên đứng chờ
“ Chào em"
Giọng nói nhẹ nhàng với tông giọng trong trẻo, rất vừa phải không làm người nghe khó chịu. Từ giọng nói có thể nghe ra được sự thân thiện và ý cười khiến người ta nảy sinh thiện cảm với cô
Hoàng Bách nhíu mày, anh không khỏi toát lên nỗi buồn bực không tên
Vui vẻ tươi sáng như thế này, vì sao lại muốn chết?