Hoàng Bách tỉnh lại từ trong giấc mơ dài mang đầy sự bất lực, anh cảm giác mọi thứ trước mắt hoàn toàn không thật, sống lưng ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu anh lúc này trống không, nghe thấy được tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực và tiếng động cơ quạt đang chạy trong phòng
Mất một lúc khoảng chừng hai đến ba phút mới cảm thấy bản thân được kéo trở về lại hiện thực. Anh đã mơ một giấc mơ, nguyên nhân có lẽ là do tập tài liệu tối qua
Liếc nhìn đồng hồ trên bàn
Sáu giờ hai mươi phút sáng
Còn sớm
Không tiếp tục nằm thêm, anh vươn người vận động nhẹ nhàng một chút, mở cửa bước ra ban công cho tỉnh táo
Trong không khí phảng phất mùi đồ ăn, ban công căn phòng này ở phía cuối vừa vặn có thể nhìn sang ban công nhỏ của phòng đối diện, một chiếc nồi nhỏ đang sôi lục bục trên bếp, một cô gái với mái tóc dài tùy ý buộc thấp, sống lưng hơi cúi đang nhặt từng quả trứng bỏ vào chiếc rổ đặt trên bàn
Dáng vẻ lạnh lùng không cảm xúc khác hẳn với người mà anh gặp ngày hôm qua
Hoàng Bách không quan sát lâu, anh quay người đi về phía bàn khuất sau những chậu cây, khẽ tựa lưng nhìn ra ngoài, giấc mơ hôm qua khiến tâm trạng anh không tốt lắm, cả người chẳng có sức gì cả. Anh mơ thấy bản thân mình là cô gái đó, đang khóc lóc cầu xin tình yêu thương. Thật sự rất ngột ngạt…
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, ngày qua ngày, sống đau buồn là một ngày, sống vui vẻ cũng là một ngày. Ai ai đều phải trải qua, anh có thể hiểu tại sao họ lại chọn lựa như thế nhưng chẳng thể đồng cảm được. Nhưng con người ta sinh ra với hình hài, tính cách và mức độ chịu đựng trước những sóng gió trong cuộc sống khác nhau. Mình không tán thành nhưng chẳng có quyền đi phán xét bất cứ ai
Thời gian này Hoàng Bách chủ yếu quan sát nhân vật mục tiêu, công việc, tính cách, thói quen sinh hoạt, sở thích cá nhân thực sự nó có giống như những gì thám tử đã điều tra hay không. Anh phát hiện cô gái này khi ở một mình và khi tiếp xúc với người khác là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Không phải giả tạo mà giống như phản xạ có điều kiện, luôn luôn khách sáo và được lòng người khác. Một tháng nay anh có quan sát cô lúc ở nhà, khi không ở chung với em trai, chỉ có một trạng thái duy nhất
Lạnh như tảng băng và kìm nén cảm xúc về số 0
Không cười, không nói, không ăn uống, không quan tâm bất cứ thứ gì
Giống như cô ấy đang bấu víu vào em trai
Thế nhưng một ngày nào đó em trai rời đi, liệu cô ấy sẽ như thế nào?
Dù là hàng xóm sống đối diện nhau, nhưng hầu như lần chạm mặt trực tiếp chỉ đếm trên đầu ngón tay và hầu như cô ấy không giao tiếp bằng mắt đối với bất cứ ai
Khi ở chỗ làm, điều kì lạ là cô ấy chơi thân với Ninh Ngọc hơn anh tưởng
Nhớ lại lần làm nhiệm vụ trước, anh không phát hiện họ dính nhau như thế này
Thang máy ở quán cà phê sẽ đi chung với thẩm mĩ viện ở tầng trên, thi thoảng di chuyển anh sẽ gặp nhân vật mục tiêu ở một trạng thái hoàn toàn khác, đôi mắt lấp lánh ý cười, vẻ mặt rạng rỡ
Điều này làm anh thật sự nghi ngờ, có tới hai người khác nhau, mà anh… vẫn đang nhầm lẫn giống như trước
Giống như hôm nay
Họ phải luân chuyển khá nhiều hàng, thang hàng đã chất kín đồ nên anh đem theo một số dụng cụ nhẹ nhàng đi qua thang khách
Cửa thang đang đóng lại, một bàn tay trắng nõn thon dài vươn tới giữ lại một bên
“ Xin lỗi, em gấp quá, cho em đi nhờ chút được không ạ?”
Cửa thang máy mở ra, trước mắt là nhân vật mục tiêu đang cười ái ngại nhìn anh, theo sau là Ninh Ngọc
Hai cô gái có vẻ rất vội vàng, Hoàng Bách nghiêng người né qua một bên, gật đầu
“ Hai bạn vào đi, anh có đem theo chút đồ, có lẽ hơi cồng kềnh xíu”
Ninh Ngọc vẫn giống như trước, khẽ nhìn anh
Quay sang nhìn nhân vật mục tiêu, ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng
Một cô gái rất rụt rè
Cô ấy ấp úng một chút rồi khẽ hỏi
“ Bên anh đang tuyển nhân viên ca tối đúng không ạ? Anh thấy em có được không? Cả hai chúng em!”
Hoàng Bách hơi ngạc nhiên, nhìn thang máy sắp lên tới tầng 6 rồi nhìn hai cô gái
“ Hai bạn có muốn qua tầng 5 nói chuyện một chút không?”
Tầng năm là phòng kho, anh có sắp xếp 1 phòng riêng phía trong để tiện làm việc và nghỉ ngơi một chút giờ trưa, thi thoảng nhiều công việc anh sẽ ngủ lại đây luôn
Hoàng Bách đưa tờ nội quy công việc cho hai người, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện
“ Hai bạn đọc kĩ nội dung trên nội quy nhé, anh chỉ có một yêu cầu đối với nhân viên đó là nghiêm túc. Nghiêm túc chấp hành nội quy, nghiêm túc trong công việc của chính bản thân mình. Chỉ có vậy thôi”
Ninh Ngọc quay lại nhìn Nguyễn Phúc Hy, giống như hỏi ý kiến . Chỉ thấy cô gái tóc dài khẽ gật đầu, kéo Ninh Ngọc đứng dậy
“ Em cám ơn anh đã dành thời gian cho hai đứa em, em sẽ nhắn lại cho anh trong chiều nay được không ạ?”
Hoàng Bách gật đầu
Nhìn theo bóng dáng hai cô gái khuất sau thang máy, anh có chút vui vẻ
Nếu cô ấy làm ở đây thì thật tốt, anh có thể giải quyết được nỗi lo lắng một tháng nay rồi, không uổng công anh ngày nào cũng bắt mấy đứa nhân viên đi rêu rao tuyển dụng
Lần làm nhiệm vụ trước anh nhớ Ninh Ngọc cũng đã kéo cô gái kia xin việc tại đây, lúc đó anh chỉ nhận 1 người, có chút ưu tiên mà chỉ nhận Ninh Ngọc. Lần này, sẽ không để cơ hội vuột mất như thế nữa
Mấy đứa nhân viên thấy hai cô gái đi rồi mới xúm lại hỏi han
“ Anh Bách ơi, còn tuyển thêm nữa không ạ? Hôm trước em nhớ anh nói là muốn tuyển thật nhiều để chạy sự kiện dịp lễ, còn áp kpi tuyển dụng cho tụi em. Bọn em khó khăn lắm mới dụ dỗ được hai chị gái đó.”
Hoàng Bách nhìn mấy đứa sinh viên nhà mình, đứa nào đứa nấy mặt mũi ngây thơ, rõ ràng là sợ mình muốn chết nhưng vẫn phải cố gắng thân thiết
Điện thoại vốn yên tĩnh đặt trên bàn chợt sáng lên, báo hai tiếng thông báo tin nhắn, nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, anh khẽ bật cười
“ Không cần nữa”
*******
Tối đó anh lại tiếp tục ngồi nghiên cứu thông tin của nhân vật mục tiêu
Đại khái có thể thấy được tình trạng hiện tại của cô ấy bây giờ
Bố mẹ ly hôn, cha mẹ và con cái sống xa nhau, còn phải nuôi thêm em trai, mỗi tháng sẽ được bố hỗ trợ thêm ba triệu để nuôi em coi như chi phí sinh hoạt. Trước có làm công việc làm thêm buổi tối nhưng đã nghỉ vì lí do tranh cãi với quản lí
Cũng vì trước đó anh đọc được những dòng này, nên mới thúc giục nhân viên năng nổ tuyển dụng, nếu không có gì đột biến, cô ấy sẽ đi làm ở chỗ anh
Tinh thần của con người luôn được vực dậy và trở nên mạnh mẽ khi cảm thấy bản thân đạt được thành tựu và điều mình mong muốn. Hoàng Bách cũng vậy, ngay lúc này anh muốn gặp nhân vật mục tiêu ngay lập tức
Tối nay cô ấy sẽ đi làm buổi đầu tiên, anh chỉ mong trời tối nhanh một chút, thật nhanh thật nhanh làm xong tất cả mọi việc, thúc đẩy mọi thứ về điểm kết thúc để thoát khỏi sự ràng buộc vô hình nhưng lại trói buộc khủng khiếp này.
Hoàng Bách ra khỏi nhà rất sớm còn Phúc Hy ra khỏi nhà vào lúc 8h30 nên chẳng mấy khi họ gặp nhau tại nhà, mà nếu có gặp thì hầu như cô chẳng ngước lên nhìn lúc nào, anh có cảm giác cô khi ở nhà nhìn mọi thứ giống như nhìn những vật vô tri vô giác
Giống như lúc này vậy, rõ ràng gần như đi xuống cùng một thang máy nhưng ánh mắt cô chỉ cụp xuống, vì trời lạnh mà cô quấn khăn kín mít, cả mặt chỉ có đôi mắt lộ ra cùng hàng lông mi dài rủ xuống, không rõ đang nghĩ gì. Hoàn toàn không coi người đứng cùng trong thang như anh là vật sống
Sao có thể nhìn cũng không nhìn một lần nhỉ
Ban đầu anh có cảm giác như cô đang giả vờ không quen biết mình, nhưng sau vài lần nhìn cô ấy đối xử y chang với những người khác, anh phát hiện hoàn toàn không phải như mình nghĩ
Thế giới của những người như Nhân vật mục tiêu. Thật sự rất kì quái, tính cách quái gở như thế này cũng là lần đầu gặp.
Cảm giác mọi chuyện còn khó khăn lắm, trước mắt phải làm thân với cô ấy ở nơi làm việc cái đã, không phải là anh sợ. Mà anh cảm giác cô ấy ở nhà mới đúng là con người thật, giống như một cái kén. Anh lo lắng nếu như bản thân không có sự quen biết nhất định mà cứ thế xông vào. Nhất định sẽ thất bại, điều xấu nhất chính là nhận lấy sự kháng cự, nếu như vậy sẽ rất khó khăn cho các bước tiếp theo. Vẫn là làm như không thấy, sau đó từ từ, chầm chậm tiếp cận.
Mưa dầm thấm lâu!!!!