Phó Tinh Nghịch kinh ngạc nhìn Lâm Quý Nguyên: "Chú!"

Lâm Quý Nguyên giơ tay ngăn cản cậu ta: "Chuyện này chú đã quyết định rồi, Tiểu Phó, con thật sự rất tốt. Nhưng lựa chọn của chú là lựa chọn của Niên Niên. Với tư cách là một người cha, chú biết rất rõ con chú thích ai."

"Tất cả mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi, Niên Niên cũng cần phải nghỉ ngơi, Tiểu Phó, đêm nay ba người các con ở lại biệt thự nhà họ Lâm đi."

Lâm Quý Nguyên và Ninh Lê rời khỏi bệnh viện trước, Đoàn Cảnh Thời và Trác Dương cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng cũng đi theo sau.

Giang Đình Nghiêm và Giang Dư Mộ liếc nhìn Giang Dư Trì bằng ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp rồi cũng rời đi.

Phó Tinh Nghịch đi ngang qua Giang Dư Trì.

"Giang Dư Trì, anh thật sự không xứng với cậu ấy."

Sau khi những người này rời đi, Giang Dư Trì quay lại đi đến phòng bệnh, nhìn Lâm Phó Niên mặt không có chút máu nào đang nằm trên giường bệnh.

"Tôi có xứng hay không không quan trọng, có yêu hay không cũng không quan trọng, cậu ấy chỉ có thể là của tôi, trong lòng cậu ấy cũng chỉ có thể có tôi."

Giang Dư Trì ở lại một lúc rồi rời khỏi phòng bệnh, sau khi trở về nhà anh đã thức cả đêm.

Lâm Phó Niên chắc chắn không ngờ tới rằng mình còn chưa tỉnh dậy mà đã kết hôn rồi.

Ngày hôm sau Giang Dư Trì gọi Thẩm Chi Ức ra ngoài.

Cả hai ngồi đối diện nhau trong quán cà phê. Giang Dư Trì nhấp một ngụm cà phê rồi nói: "Hôm nay tôi gọi cậu tới đây là vì có chuyện muốn nói."

Thẩm Chi Ức khẽ mỉm cười: “Có phải Giang tổng muốn kết hôn với cậu Lâm đúng không?”

Giang Dư Trì dừng lại một lúc, sau đó đặt ly cà phê lên bàn.

"Cậu rất thông minh."

Thẩm Chi Ức lắc đầu: "Xảy ra chuyện như vậy cũng không khó đoán, cho dù nhà họ Lâm không bắt anh phải chịu trách nhiệm. Nhưng chú Giang thích cậu Lâm như vậy, chú ấy nhất định sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm, hơn nữa Giang tổng cũng tự nguyện mà."

Giang Dư Trì khẽ gật đầu: "Mấy năm qua tôi sẽ bồi thường cho cậu, cậu muốn gì?"

Thẩm Chi Ức nói: "Tôi không muốn bất cứ điều gì. Đó là giao dịch giữa tôi và anh, không có chuyện bồi thường hay không bồi thường."

"Giang tổng cũng không cần lo lắng, tôi không có tình cảm không cần thiết đối với anh, tuyệt đối sẽ không, tôi rất rõ mối quan hệ giữa tôi và anh."

Giang Dư Trì nói: "Được rồi, sau này tôi vẫn tiếp tục cung cấp chi phí chữa bệnh cho mẹ cậu, ở bên nhau lâu như vậy, chúng ta có thể xem là bạn bè."

Thẩm Chi Ức khẽ mỉm cười: “Được, cảm ơn, tôi hứa sẽ trả lại cho anh không thiếu một xu.”

Giang Dư Trì đứng dậy: "Được, tôi đi đây."

Một câu của Thẩm Chi Ức đã khiến Giang Dư Trì dừng bước: "Giang tổng, tôi rất vui vì anh đã không bỏ lỡ cậu Lâm."

Vợ chồng nhà họ Lâm, Phó Tinh Nghịch và những người khác đã trở về biệt thự. 

Phó Tinh Nghịch đề nghị: "Cô chú, con muốn kiểm tra camera. Chuyện này có lẽ không liên quan gì đến Giang Dư Trì."

Trong lòng Đoàn Cảnh Thời vẫn oán hận Giang Dư Trì, cậu ta nhỏ giọng nói thì thầm: "Nếu như không phải anh ta kéo Niên Niên ra ngoài thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy."

Phó Tinh Nghịch nói: "Nếu Giang Dư Trì không kéo Niên Niên ra ngoài thì người này cũng sẽ tìm cơ hội hành động thôi."

"Có nhiều người trong bữa tiệc như vậy, nếu hắn ta chỉ muốn giết người, hắn ta sẽ không chọn Niên Niên. Lấy địa vị của nhà họ Lâm, hắn không dám động đến Niên Niên. Nhưng người đó lại chọn ra tay với một mình Niên Niên, ở đây nhất định có ẩn tình khác."

Sắc mặt Ninh Lê càng thêm tái nhợt: "Tiểu Phó, nếu như có thể, cô thật hy vọng cháu là người trong lòng của Niên Niên."

"Thằng bé thích con gái cũng được, nhưng sao cứ nhất định phải là Giang Dư Trì chứ."

Phó Tinh Nghịch cười khổ: "Cháu cũng không muốn, nhưng chỉ cần cậu ấy hạnh phúc là được, cậu ấy là người khao khát tự do, nếu cháu ép buộc cậu ấy gả cho cháu chỉ bởi vì cháu thích cậu ấy thì cậu ấy sẽ ghét cháu mất."

Lâm Quý Nguyên nói: "Các cháu có kế hoạch gì không?"

Đoàn Cảnh Thời nói: "Chúng cháu đã xin nghỉ phép rồi, định sau khi Niên Niên tỉnh lại mới rời đi, nhưng chúng cháu chỉ có một tuần nghỉ phép."

Ninh Lê gật đầu: "Vậy các cháu cứ ở lại đây đi, muốn ăn gì thì nói với cô."

Cả ba đồng thanh nói: “Cảm ơn cô.”

Lâm Quý Nguyên nghe theo yêu cầu của ba người kiểm tra camera giám sát, theo dấu vân tay trên con dao và khuôn mặt không có gì che chắn, ngày hôm sau cảnh sát đã bắt được người này, hiện tại người này đang ở biệt thự nhà họ Lâm.

Điều kỳ lạ là hôm đó người này không cố ý che mặt, cũng không xóa dấu vân tay trên con dao.

Càng không chạy trốn.

Nhà họ Lâm...

Để biết nguyên nhân, trước hết nhà họ Lâm đã thẩm vấn hắn ta, sau khi thẩm vấn xong thì tống hắn ta vào ngục giam, trong phòng khách chỉ có ba người.

Vợ chồng nhà họ Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, hung thủ thì quỳ trên mặt đất với hai tay bị còng.

"Cậu, tên của cậu là gì?"

Hung thủ không né tránh ánh mắt của ông: "Chu Thiên."

Lâm Quý Nguyên lạnh lùng nói: "Chúng tôi không biết cậu, tại sao cậu lại muốn giết con trai tôi!"

Chu Thiên cười nói: "Cậu ta chết rồi à?"

"Tốt nhất là chết rồi, nếu như cậu ta đã chết thì tôi đã báo thù thành công cho anh trai tôi rồi!"

Ninh Lê hét lớn: "Nhà họ Lâm chúng tôi từ trước đến giờ không hề quen biết cậu, và cả anh trai cậu!"

Chu Thiên cười to: "Không, tôi không nhận sai người, ha ha, cuối cùng tôi cũng giết được Lâm Chiêu Dương bằng chính đôi tay của mình báo thù cho anh trai rồi! Nhìn thấy Lâm Chiêu Dương cả người đầy máu trong bữa tiệc sinh nhật, các người cảm thấy thế nào? Tôi sợ cậu ta chết luôn rồi ấy ha ha ha."

Vợ chồng nhà họ Lâm nghe thấy cái tên Lâm Chiêu Dương này thì hơi sửng sốt, bọn họ rất quen thuộc với cái tên này.

Lâm Quý Nguyên đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Thiên, ​​lục soát người hắn ta thì tìm thấy một bức ảnh trong quần áo của hắn.

"Đưa cậu ta đến đồn cảnh sát."

Lâm Quý Nguyên nhìn vệ sĩ áp giải Chu Thiên, đi sau đó quay lại ngồi bên cạnh Ninh Lê.

Ông đưa cho bà bức ảnh trên tay.

Ninh Lê cầm lấy tấm ảnh quan sát, nhìn lướt qua khuôn mặt trong ảnh, đồng tử của bà giãn ra.

"Cậu ta nhận nhầm người rồi!"

Kẻ giết người đã bị bắt.

Đã bảy ngày trôi qua, Lâm Phó Niên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Lâm Quý Nguyên thì bận rộn ở công ty, mỗi ngày Ninh Lê sẽ ở lại cùng Lâm Phó Niên một lúc.

Ninh Lê mặc dù không muốn gặp người nhà họ Giang nhưng hôn sự giữa con trai bà và Giang Dư Trì đã được định rồi.

Người nhà họ Giang được phép vào thăm nhưng không được để Ninh Lê thấy, Thẩm Chi Ức cũng dành thời gian đến thăm Lâm Phó Niên.

Cậu ta nói với Lâm Phó Niên những gì đã xảy ra với Giang Dư Trì trong ba năm qua, nhưng cho dù cậu ta nói bao nhiêu, Lâm Phó Niên cũng không thể nghe thấy.

Giang Dư Trì chỉ có thể đến bệnh viện nhìn lén cậu vào ban đêm.

Vào đêm ngày thứ bảy khi Giang Dư Trì đến phòng bệnh như thường lệ, vừa bước vào phòng anh đã thấy Lâm Phó Niên nằm bất động trên giường.

Nếu không phải có hơi thở và nhịp tim thì anh thật sự cho rằng cậu đã chết.

"Đã bảy ngày rồi, cậu vẫn còn ngủ sao?"

"Cậu không muốn lấy tôi sao? Lời hứa của chúng ta sắp được thực hiện rồi."

"Lâm Phó Niên, làm sao tôi có thể nhận ra tình cảm của tôi dành cho cậu đây, là tình yêu, chiếm hữu hay hận thù."

Giang Dư Trì nắm bàn tay lạnh giá của Lâm Phó Niên.

“Cậu nói xem nếu ba năm trước cậu không bỏ đi, chúng ta có thể đã kết hôn ba năm rồi, chẳng phải rất hạnh phúc hay sao?”

"Nhưng cậu lại bỏ đi quá dễ dàng, giống như cậu chưa từng yêu tôi vậy."

"Tôi… đã không còn là người bình thường nữa. Kể từ khi cậu biến mất vào ba năm trước, tôi đã không còn là người bình thường nữa."

Giang Dư Trì đặt tay của Lâm Phó Niên vào trong chăn, anh thở dài, đứng dậy từ từ rời đi.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lâm Phó Niên, người đang nằm trên giường khẽ cử động ngón tay, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt cậu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play