Ba người Phó Tinh Nghịch, Đoàn Cảnh Thời, và Trác Dương đến thăm Lâm Phó Niên vào buổi sáng ngày thứ tám.

Ba người đứng bên giường.

Giọng điệu Đoàn Cảnh Thời có chút bất đắc dĩ: "Việc huấn luyện của chúng ta còn chưa hoàn thành, vốn chỉ xin huấn luyện viên bảy ngày nghỉ phép."

"Sau đó chúng tôi đã nói với huấn luyện viên về tình trạng của cậu, muốn ở lại với cậu thêm mấy ngày nữa, chờ cậu tỉnh lại nhưng mà cậu đã hôn mê tám ngày rồi."

"Hướng luyện viên nói hôm nay chúng tôi bắt buộc phải về."

Cổ họng Đoàn Cảnh Thời thắt lại: "Niên Niên thối... Cậu mau tỉnh lại đi, chờ chúng tôi hoàn thành việc học sẽ trở lại với cậu."

"Khi chúng tôi trở về nhất định phải nhìn thấy một Niên Niên hoạt bát đấy. Nếu như cái người Giang Dư Trí kia đối xử tệ với cậu, cậu có thể nói cho chúng tôi biết."

"Chúng tôi chắc chắn sẽ cho anh ta một trận no đòn!"

Trác Dương tiến lên đeo vào cổ tay Lâm Phó Niên một cái vòng tay.

"Chiếc vòng tay này khắc tên của bốn người chúng ta, chúng tôi nghĩ kỹ rồi, những thứ xa xỉ kia cậu cũng không thiếu."

“Tặng món quà sinh nhật ý nghĩa còn hơn, đừng đánh mất nhé, mau khỏi bệnh đi.”

Đoàn Cảnh Thời kinh ngạc nói: "Tiểu Niên Niên, cậu thấy không? Anh Dương hôm nay nói nhiều quá kìa, cậu nghe được chắc chắn sẽ kinh ngạc đấy."

Vừa dứt lời, ánh mắt Đoàn Cảnh Thời liền rơi vào trên cổ của Lâm Phó Niên.

"Vòng cổ của Niên Niên đâu?"

Phó Tinh Nghịch và Trác Dương cũng nhìn sang, chiếc vòng cổ đã biến mất, trên cổ trống rỗng.

Đoàn Cảnh Thời hỏi: "Sợi dây chuyền đâu rồi? Niên Niên cậu ấy nói là từ nhỏ đã đeo sợi dây chuyền đó, tại sao nó lại biến mất?"

Phó Tinh Nghịch suy nghĩ một lúc: "Có lẽ nó đã bị chú và cô cất đi rồi."

Hai người gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.

Phó Tinh Nghịch quỳ xuống sửa sang lại mái tóc của Lâm Phó Niên.

"Xin lỗi, tôi không thể cướp cậu từ tay Giang Dư Trì."

"Chú Lâm nói không sai. Sự lựa chọn của chú ấy cũng là sự lựa chọn của cậu, tôi nhìn ra được cậu rất yêu Giang Dư Trì."

"Nếu như... Anh ta đối với cậu không tốt, chỉ cần nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đưa cậu rời đi."

"Niên Niên, chúng tôi phải đi rồi, trở về tôi sẽ rút ngắn thời gian huấn luyện, cố gắng quay lại với cậu càng sớm càng tốt."

Đoàn Cảnh Thời và Trác Dương dựa vào tường, nghe thấy tiếng mở cửa liền biết Phó Tinh Nghịch đã đi ra.

Phó Tinh Nghịch nói: "Đi thôi."

Ba người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Buổi chiều hôm đó Lâm Phó Niên đã tỉnh lại, Ninh Lê ở bệnh viện cùng cậu.

Lâm Phó Niên nằm trên giường bệnh chậm rãi tựa vào đầu giường, cảm thấy bụng hơi đau.

"Mẹ? Con hôn mê mấy ngày rồi."

Ninh Lê ngồi bên giường lo lắng nói: "Đã tám ngày rồi, Niên Niên, tạm thời con không thể xuất viện, vết thương vẫn chưa lành."

"Con có biết chúng ta đã lo lắng như thế nào không!"

Lâm Phó Niên mỉm cười: "Xin lỗi mẹ, con đã làm mẹ lo lắng rồi, còn A Tinh và những người khác đâu?"

Ninh Lê thở dài: "Bọn họ trở về rồi, Tiểu Phó kia đã đưa con đến bệnh viện, suốt đường đi cũng không hề buông tay." (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

"Con nói xem, con..."

Lâm Phó Niên ngắt lời Ninh Lê: "Mẹ, ba con đâu?"

Ninh Lê cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt: "Ba con đang ở công ty."

Lâm Phó Niên há miệng, do dự nói: "Vậy... Anh ấy có tới đây không?"

Động tác trên tay Ninh Lê dừng lại: "Cậu ta tới hay không tới thì có gì khác nhau nhau?"

"Nếu ngày đó cậu ta không kéo con ra ngoài thì con làm sao có thể bị thương được?"

Trong mắt Lâm Phó Niên lộ ra vẻ thất vọng: "Mẹ, không phải do anh ấy, mẹ đừng trách anh ấy, anh ấy bị trách oan cũng rất oan ức rồi."

Ninh Lê nói: "Đúng vậy, cậu ta oan ức, vậy con thì không oan ức à? Chúng ta không lo lắng sao? Niên Niên, tại sao con lại yêu cậu ta như vậy?"

"Nó có cái gì tốt? Suýt nữa con đã mất mạng đấy con có biết không?"

Lâm Phó Niên siết chặt chăn: "Anh ấy rất tốt, trước đây anh ấy rất yêu con, là lỗi của con."

Ninh Lê hơi tức giận: "Sao con lại tự nhận hết lỗi lầm về mình như thế? Mẹ biết trước đây cậu ta đối với con rất tốt, nhưng bây giờ cậu ta đã thay đổi rồi."

"Cậu ta đã không còn là Giang Dư Trì mà con thích nữa! Con hiểu không?"

Đôi mắt Lâm Phó Niên hơi đỏ lên, cậu khóc: "Mẹ, con thích anh ấy, con vẫn luôn thích anh ấy, cho dù anh ấy thay đổi, con có thể trở thành người mà anh ấy thích."

Ninh Lê nặng nề đặt táo lên đĩa trái cây: "Mẹ mặc kệ, con nhất định phải cắt đứt quan hệ với cậu ta, đợi khi xuất viện chúng ta sẽ ra nước ngoài, đến một nơi không có cậu ta!"

"Con biết cậu ta đã nói với mẹ cái gì không? Cậu ta nói sẽ hận con đến chết, vì hận nên không thể buông tha cho con!"

“Mẹ…!” Lâm Phó Niên hét lên.

"Mẹ đừng ép con nữa được không? Con... rất yêu anh ấy, con không thể rời đi, anh ấy đã rất hận con rồi."

"Anh ấy sẽ ghét con nhiều hơn nữa nếu... con bỏ đi mất."

"Lâm Phó Niên! Con có sự lựa chọn tốt hơn mà! Cậu ta không còn yêu con nữa, con có hiểu không, cậu ta không còn yêu con nữa!"

"Con phải hướng về phía trước, con vẫn phải sống một cuộc sống bình thường chứ!"

Giọng điệu của Ninh Lê cũng bắt đầu run rẩy.

Lâm Phó Niên không thể ngừng khóc: "Con yêu anh ấy! Con yêu anh ấy! Con chỉ muốn ở bên anh ấy thôi!"

"Tại sao mẹ lại muốn con rời xa anh ấy! Nếu như có ai đó buộc mẹ phải rời xa ba…"

Ninh Lê ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt tuôn rơi: "Mẹ không muốn cãi nhau với con nữa, con nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nói xong bà quay người rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Phó Niên cúi người ôm lấy chân mình, giọng nói nghẹn ngào: "Nhưng... con, thật sự yêu anh ấy..."

*

"Bạn có một tin nhắn văn bản mới."

Thẩm Chi Ức đang ở cùng mẹ, cậu ta đặt bát canh xuống cầm điện thoại lên rồi mở tin nhắn.

Nội dung:

Cậu Thẩm, tôi là Lâm Phó Niên, cậu có thể đến bệnh viện lúc mười giờ tối được không? Tôi có một số chuyện muốn nói với cậu.

Thẩm Chi Ức liếc nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi rồi, cậu ta tắt điện thoại, mỉm cười nghĩ: 'Anh Lâm tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì tốt, chắc anh ấy muốn nói chuyện với mình về Giang tổng."

Mẹ cậu ta nằm trên giường hỏi: “Tiểu Ức, tin nhắn của ai vậy?”

Thẩm Chi Ức bưng canh lên tiếp tục đút cho mẹ: “Bạn của con, mẹ yên tâm, anh ấy là người rất tốt.”

Mẹ Thẩm nở một nụ cười hiền từ: "Người con thích à."

Động tác trên tay Thẩm Chi Ức dừng lại: "Mẹ, không phải đâu."

Mẹ Thẩm nắm tay Thẩm Chi Ức: "Tiểu Ức à, mẹ có thể nhìn ra sự yêu thích trong ánh mắt của con, là con trai hay con gái vậy.”

"Là cậu trai Tiểu Trì kia sao?"

Thẩm Chi Ức vội vàng lắc đầu: “Không, không, anh ấy tên là Lâm Phó Niên, là con trai, con… thật ra con cũng không biết mình có thích anh ấy không nữa.”

"Khi con nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên, con đã bị mê hoặc rồi, nụ cười của anh ấy thật sự rất dịu dàng, anh ấy cũng là một người rất tốt."

"Con luôn nghĩ về khuôn mặt đó."

Mẹ Thẩm nói: “Con cũng không còn trẻ nữa, đã là người con thích thì con phải tranh giành.”

Thẩm Chi Ức chậm rãi đặt canh xuống: "Mẹ, con không thể ở bên anh ấy..."

Mẹ Thẩm hỏi: "Tại sao?"

Thẩm Chi Ức xoa xoa tay nói: "Con... hại anh ấy, con... không xứng để thích anh ấy."

"Anh ấy đã bị oan rất nhiều, nhưng anh ấy vẫn tươi cười đối mặt với con, anh ấy chưa từng nặng lời với con chứ đừng nói là chỉ trích con."

"Con... không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào."

Mẹ Thẩm vỗ vỗ tay Thẩm Chi Ức, nói: "Tiểu Ức, mẹ nói với con cái này, loại người này bình thường không thể hiện ra bên ngoài chỉ giấu tất cả mọi chuyện vào trong lòng, nhưng khi đến một thời điểm nhất định, họ sẽ bùng phát. Nếu nhẹ thì suy sụp tinh thần, nặng thì sẽ thay đổi tính cách một cách chóng mặt, thậm chí còn làm tổn thương chính mình. Loại người này rất đáng sợ, nhưng cũng rất đáng thương."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play