[Thực ra thứ tự này cũng gần giống với thứ tự kia, khi bốn người chúng tôi vừa mới vào cũng bị George làm bài kiểm tra tình trạng bệnh, nội dung cũng là tự báo cáo lý do đến Thánh Elizabeth, George cũng yêu cầu một trong bốn người chúng tôi nói trước. Nhưng mấu chốt là anh ta chọn trúng một người đầu óc không được bình thường cho lắm. Theo đúng nghĩa đen, người này có một khối u trong não và nó gây ảnh hưởng đến tư duy và tính cách của anh ta. Chúng tôi đều biết có thể sẽ có bẫy, ngay lúc chúng tôi đang lo quýnh cả lên, anh ta đã từ chối George. Không sai, anh ta cứ thế mà từ chối luôn. Tất nhiên George cũng không bắt anh ta nhất định phải là người nói đầu tiên mà thay bằng một người khác. Có anh ta làm ví dụ, đương nhiên chúng tôi cũng từ chối. Thế là người đầu tiên nói là ma, qua lời của con ma đó, chúng tôi cũng biết được đáp án chính xác là gì. Về sau khi chúng tôi đi uống thuốc, có một cô bé ma tên Kiều Kiều hối lộ y tá giúp chúng tôi, tuy chúng tôi phải trả giá bằng một bàn tay, nhưng chí ít chúng tôi không phải uống thuốc nữa. Buổi tối sau khi ba y tá đưa bệnh nhân ở giường đầu tiên đi, chúng tôi lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Lẽ ra chúng tôi cũng định vào phòng giải phẫu xem thử, nhưng vừa hay lúc đó lại bắt gặp rất nhiều bệnh nhân kỳ lạ chạy băng băng trên hành lang. Họ làm như không thấy chúng tôi, hơn nữa còn có thể đi xuyên tường. Lúc này chúng tôi mới biết còn có lối đi khác. Thế là chúng tôi theo họ chạy đến tận tầng một, tìm được phòng làm việc của viện trưởng. Vốn dĩ chúng tôi còn đang chần chừ xem nên đi vào trong bằng cách nào thì người anh em có khối u não lúc trước đã đi thẳng qua đó gõ cửa, tôi cũng suýt bị dọa cho són ra quần. Sau đó cửa được mở ra, viện trưởng bước ra ngoài. Thật sự vô cùng đáng sợ, đúng là cũng có dáng vẻ của một người có lãnh địa. Tất cả chúng tôi đều tuyệt vọng, đột nhiên người anh em có khối u trong não kia lấy món đạo cụ nhỏ ‘Cho tôi một đôi giày trượt patin’ mà anh ấy rút được trong trò rút thăm trúng thưởng ở cửa hàng mua sắm lúc trước ra. Anh ấy cho viện trưởng dùng đôi giày trượt patin đó, viện trưởng xỏ luôn vào giày trượt patin rồi trượt thẳng đến cuối hành lang. Chúng tôi nhân cơ hội đó lẻn vào phòng làm việc của viện trưởng, tìm thấy báo cáo xuất viện của chúng tôi trên bàn, sau đó chúng ta đã ra ngoài.]

[...]

[?]

[Chỉ thế thôi hả?]

[Đây là cùng một phó bản thật đấy hả?]

[Chắc vậy, dù sao thì ngoài quá trình ra, những điều khác cũng giống y chang mà.]

[Chuyện này cũng vô lý quá đi? Rốt cuộc thì người anh em thâm thù đại hận lầu trên kia là vì sao vậy?]

Đừng nói là người ở bệnh viện số 4, ngay cả ba người bên đám Dư Tiếu sau khi xem xong một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh được.

“Tiếu Tiếu…” Cảm xúc của Triệu Lam phức tạp khó tả: “Có người vượt ải dễ hơn cả chúng ta kìa.”

Khóe miệng Dư Tiếu co giật: “Chị Lam, chị hãy nói bằng lương tâm của mình xem, chúng ta vượt ải dễ dàng thật sao?” 

“Chị Tiếu, trong não chị có một khối u, người anh em kéo họ vượt ải kia cũng một khối u trong não.” Chu Tiểu Trân có một suy đoán táo bạo: “Chẳng lẽ có u trong não là điều kiện cần để thuận lợi vượt qua phó bản?”

Dư Tiếu: “...”

Triệu Lam há miệng: “Tiểu Trân, đừng suy nghĩ vớ vẩn, chắc chắn còn có những người khác không có u vẫn có thể thuận lợi vượt ải, chị nghĩ đây không phải điều kiện cần đâu.”

Dư Tiếu cạn lời: “Hai người có vẻ ghen tị quá nhỉ?”

“Hả? Đâu có, đâu có.” Triệu Lam cười ngượng ngùng: “Có em trong phòng bệnh, trong não tụi chị có u hay không cũng không quan trọng lắm.”

Chu Tiểu Trân gật đầu, hai mắt sáng ngời: “Đúng, đúng!”

Dư Tiếu: “...”

Sau khi chủ thớt chia sẻ kinh nghiệm của bản thân, chẳng mấy chốc cả bài đăng đều lạc đề. Từ nỗi sợ hãi và thái độ kính nể không thể biểu đạt đối với Truyền nhân điếc hệt như đối với một vị thần, họ bắt đầu quay sang thảo luận về lý do tại sao cùng là một phó bản mà lại có hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Chủ thớt thảm thương còn bị gán mác ông anh thê thảm, mọi người đều bày tỏ sự thương hại dành cho anh ta.

[Vậy tóm lại nguyên nhân dẫn đến hai tình huống hoàn toàn khác nhau là gì vậy?]

[Tôi nghĩ do may mắn.]

[Tôi nghĩ do IQ.]

[Tôi nghĩ... tốt hơn hết là đừng xát muối vào vết thương của ông anh thê thảm nữa thì hơn.]

[Đây là trọng điểm à? Chẳng lẽ trọng điểm không phải tên viện trưởng kia đích thị là ma có lãnh địa, nhưng Hậu Duệ Rồng* đã xử được gã đó à! Anh Long**, xin hãy nhận của em một lạy!]

*Hậu duệ = Truyền nhân (传人); chữ “Rồng” và “Điếc” khác cách viết nhưng đều phát âm là [lóng] nên người trên diễn đàn bệnh viện số 4 đang hiểu nhầm biệt danh của Dư Tiếu từ “Truyền nhân điếc” thành “Hậu Duệ Rồng”, từ đó tiếng gọi anh Long** ra đời.

[Tôi nghĩ chả liên quan gì đến IQ đâu, nhưng cũng có chút liên quan đến vận may đấy, quan trọng nhất là vấn đề tính cách. Ông anh thê thảm và mấy người kia có kinh nghiệm nhưng cũng vì thế mà họ quá thận trọng. Họ không dám phản đối lời của bác sĩ điều trị, cũng không dám dùng những cách không chính đáng để khỏi phải uống thuốc. Chỉ có thể nói... do số phận cả thôi.]

[Tôi mặc kệ! Vẫn là anh Long của tôi đỉnh nhất!]

[À... thực ra thì biệt danh của tôi là Hậu Duệ Rồng, tôi nghĩ biệt danh của anh ấy hẳn không phải mấy chữ này đâu...]

[Anh Long uy vũ!]

[Không biết Gia Cát có thể so tài với anh Long được không?]

[Đúng là Gia Cát rất mạnh, nhưng so với anh Long thì...]

Phần sau toàn là tán gẫu nói chuyện phiếm vô bổ, Dư Tiếu ngẩng đầu dụi mắt, cảm thấy quá mệt mỏi. Cô còn đang định học loại bùa chú mới, kết quả lại bị trì hoãn đến tận bây giờ.

Chu Tiểu Trân cứ sụt sịt mãi không thôi: “Cũng không biết ông anh thảm thương kia đọc được bài đăng này sẽ cảm thấy như thế nào?”

“Ông anh thê thảm mới đúng.” Triệu Lam cũng xoay cổ: “Tóm lại là anh ta... cũng thảm hại quá đi, chị cũng không biết phải nói thế nào nữa. Nhưng xét theo bài đăng này thì phó bản Thánh Elizabeth quả đúng là phó bản dành cho người mới, sở dĩ nó biến thành cấp độ địa ngục... chủ yếu là do con người.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

“Vậy thì tốt.” Dư Tiếu khẽ thở hắt ra: “Nếu phó bản nào cũng khó như vậy thì có lẽ em sẽ sợ không dám đăng ký điều trị luôn đó.”

“Chị Tiếu, chị đừng khiêm tốn nữa.” Chu Tiểu Trân khoác vai Dư Tiếu: “Vừa nãy chị cũng thấy rồi đó, bây giờ chị đã là anh Long của cả bệnh viện số 4 rồi, chị đã giành vinh quang về cho bệnh viện số 6 chúng ta đấy!”

Dư Tiếu: “...”

Sĩ diện thì có ích gì? Có nhiều tinh lực như vậy chi bằng vẽ thêm vài lá bùa nữa còn hơn.

Dư Tiếu lấy lại điện thoại của mình, mở bộ sưu tập hướng dẫn từng bước cách vẽ bùa, bắt đầu tìm kiếm loại bùa mới. Sau đó cô đã phát hiện ra “Bùa Liệu Nguy Hoạn”, loại bùa này không thuộc loại bùa tấn công trí mạng mà nó được dùng để chữa bệnh. Chủ thớt này vô cùng tôn sùng loại bùa này, nói là bắt buộc phải có khi ở nhà và đi du lịch.

Bùa Liệu Nguy Hoạn, đúng như tên gọi, nó là bùa để chữa bệnh và trị thương. Chủ thớt cũng có nói, bùa này không thể cải tử hoàn sinh, nó không kỳ diệu đến thế, cũng không thể chữa khỏi những vết thương cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng dùng lá bùa này cho những vết thương nhẹ hay ốm vặt thì sẽ được chữa khỏi ngay tức khắc, nó cũng có công dụng giảm đau nhất định đối với những vết thương nặng.

Mong ước lớn nhất đời này của Dư Tiếu là được sống thêm vài năm nữa, nếu có loại bùa này thì cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ, thế là cô đã dành hết thời gian tiếp theo để hì hục vẽ bùa.

Chu Tiểu Trân và Triệu Lam cũng không quấy rầy cô, trong lúc đó Tiểu Trân còn rót cho cô một ly nước. Mãi cho đến giờ ăn tối, công cuộc vẽ bùa của Dư Tiếu mới bị bởi tiếng gõ cửa làm gián đoạn.

Vì bữa sáng đã ăn quá no nên đến trưa các cô cũng chẳng ăn gì. Lúc này cả ba đều đói rồi, Chu Tiểu Trân chủ động xuống giường nói: “Em đi lấy cơm!”

Triệu Lam dịu dàng căn dặn: “Ăn ít thôi, buổi tối ăn nhiều quá sẽ tăng cân đấy.”

“Yên tâm đi, em là loại người không hiểu chuyện đó chắc?” Chu Tiểu Trân đi ra cửa rồi nói: “Đây là nơi Truyền nhân điếc ở, đúng, chính là viện trưởng của Thánh Elizabeth đấy. Biết đều thì ngoan ngoãn đưa cơm đây, đừng có sinh sự.”

“...”

Sau đó Chu Tiểu Trân bắt đầu đọc tên các món ăn, chỉ một lúc sau, Chu Tiểu Trân đã xách theo một cái túi lớn quay lại: “Nặng quá đi mất, hình như bên trong có thứ gì đó hình dáng rất kỳ quái.”

Đó là một cái túi màu trắng thoạt nhìn hết sức bình thường, bên trong là một thứ có hình dáng giống hộp cơm như thường lệ, chẳng qua là phía trên cùng có một chỗ lồi lên, là một thứ có hình dạng khác thường.

“Mở ra xem thử đi.” Triệu Lam bắt đầu mở túi ra.

Mùi thơm của đồ ăn tỏa ra từ hộp cơm, phía trên cùng của những hộp cơm được xếp chồng lên nhau có một chiếc kính râm. Chính là loại kính râm thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí tròng kính còn hơi xước, nhìn cái là đã thấy không đáng tiền.

“Nhân viên giao cơm ném cái này vào đây à?” Đây là phản ứng đầu tiên của Chu Tiểu Trân. 

Dư Tiếu cầm chiếc kính râm lên: “Ma cũng phải đeo kính râm hả?”

Chu Tiểu Trân: “Biết đâu đeo để cho ngầu thì sao?”

“Đừng đoán nữa.” Triệu Lam chỉ vào túi và nói: “Để mảnh giấy to như vậy ở đây mà mấy đứa lại không để ý, nó ngượng lắm đấy.”

Triệu Lam cầm tờ giấy lên, bắt đầu đọc: “Họ và tên: Thiết Ngưu. Giới tính: Nam. Chức vụ trước đây: nhân viên ở căng tin bệnh viện số 1, bệnh viện số 2, bệnh viện số 3, bệnh viện số 4, bệnh viện... Ghê thật, anh ta từng làm việc ở tất cả các căng tin bệnh viện này. Xem ra giờ anh ta không muốn làm ở căng tin nữa, anh ta muốn đổi một công việc khác.”

“Kinh nghiệm làm việc cũng phong phú phết.” Dư Tiếu lắc đầu nói: “Nếu như đây là thế giới thật, có khi em đã bị anh ta làm cho cảm động rồi đấy. Nhưng bây giờ em cũng chỉ là  Bồ Tát bùn lội nước*, nếu em tự ý dùng quyền hạn của mình để thay đổi công việc giúp anh ta, ngộ nhỡ George báo cáo em thì sao? Em không muốn đến phòng xử lý tranh chấp y tế đâu.”

*Nguyên văn là 泥菩薩過江, 自身難保 (Bồ Tát bùn lội nước, tự thân mình khó bảo toàn)

“Khi sử dụng có thể nhìn thấy cảnh tượng đằng sau bất kỳ chướng ngại vật nào.”

“... Vãi?” Dư Tiếu kinh ngạc.

Triệu Lam: “Wow!” ( truyện trên app tyt )

Chu Tiểu Trân: “Còn có thứ tốt như vậy sao?”

Người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo, Dư Tiếu động lòng rồi đó. Xét cho cùng thì chẳng ai lại đi chê mình có nhiều đạo cụ cả.

“Đây là hối lộ rõ rành rành ra rồi còn gì.” Triệu Lam lắc đầu: “Ngay cả ma quỷ cũng bị lây thói xấu, đúng là thời thế đổi thay...”

“Anh ta cố gắng như vậy vì muốn đổi một công việc khác, sao em có thể từ chối anh ta chứ?” Dư Tiếu sụt sịt nói.

Chu Tiểu Trân hơi bối rối: “Nhưng mà chị Tiếu, chị vừa nói không được lạm dụng quyền hạn mà, chị không sợ George sẽ báo cáo chị à?”

Dư Tiếu mở to hai mắt: “Lạm dụng quyền hạn là sao? Đây là chị đang giúp đỡ... một con ma cần cù, chất phác lại có chí tiến thủ trong phạm vi năng lực của mình thôi mà.”

Chu Tiểu Trân cực shock: “Đây chính là sự giả dối của người trưởng thành à?”

“Tiểu Trân, em sai rồi.” Triệu Lam chững chạc đàng hoàng: “Cái này gọi là giới hạn đạo đức linh hoạt của người trưởng thành.”

Sau đó cô ấy nhìn về phía Dư Tiếu: “Tiếu Tiếu, em quyết định rồi hả? Em nghĩ ra cách làm George im miệng rồi hả?”

“Chuyện nhỏ như vậy...” Dư Tiếu mỉm cười tự tin, lấy điện thoại của cô ra.

Sau đó cuộc gọi của cô đã bị George tắt đi.

Dư Tiếu gọi tiếp.

George lại tắt.

Dư Tiếu lại gọi tiếp...

Sau năm lần, cuối cùng thì George cũng nghe máy: “Có chuyện gì?”

Dư Tiếu phàn nàn: “Sao anh không nghe máy của tôi? Làm vậy sẽ khiến tôi tổn thương lắm đấy, anh biết không hả?”

Đầu dây bên kia im lặng tận ba phút đồng hồ, George hỏi: “Có chuyện gì?”

“À ừ.” Dư Tiếu: “Chỗ tôi có một con ma muốn đến Thánh Elizabeth làm việc, anh sắp xếp cho anh ta nhé.”

“Cô có biết cô đang làm gì không?” George nói với giọng lạnh lùng kìm nén: “Cô không muốn sống nữa hả?”

“Tôi muốn chứ.” Dư Tiếu nghiêm túc phân tích cho anh ta: “Tôi thấy chuyện này không có gì to tát, chỉ cần anh đừng lắm lời thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”

George cười khẽ: “Thế nếu tôi thích lắm lời thì sao?”

“Vậy thì chúng ta đành gặp nhau tại phòng xử lý tranh chấp y tế vậy.” Dư Tiếu: “Chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp về việc anh đã liều mạng với viện trưởng cũ để giúp tôi nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play