[No.20 。。: Trời mẹ, đúng là bẫy mà.”

[No.21 Băng Đôn Đôn: Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?]

[No.22 XXOO: Chủ thớt, đừng có dừng giữa chừng.]

[No.23 Chủ thớt: Sau khi những người bệnh thật lên tiếng là chúng tôi biết ngay rằng không ổn rồi nhưng với tình hình lúc đấy, chúng tôi cũng không thể manh động. Hơn nữa người bệnh và nhân viên y tế của Thánh Elizabeth cũng không có phản ứng gì, thế là chúng tôi định tùy cơ ứng biến. Sau khi tất cả người bệnh nói xong, George bèn rời đi, sau đó chúng tôi xếp hàng uống thuốc. Mẹ kiếp, đây cũng là cái bẫy to bổ chảng. Đầu tiên, tất nhiên chúng tôi biết không được uống thuốc bữa bãi nhưng chết dở ở chỗ Thánh Elizabeth ép buộc uống thuốc. Nếu bạn không uống thì chắc chắn sẽ có sáu y tá bắt bạn uống. Tuy chúng tôi đông nhưng mới đến ngày đầu tiên, vì tìm manh mối hoàn thành nhiệm vụ nên cũng không thể vừa đến đã gây sự, nếu không thì người không hoàn thành được nhiệm vụ và chịu thiệt vẫn sẽ là chúng tôi. Hơn nữa, theo kinh nghiệm trước đây, ngày đầu tiên thường sẽ không quá nguy hiểm, thế là chúng tôi đều uống thuốc.]

[No.24 ^o^: Tôi có linh cảm xấu.]

[No.25 Jay: Hóng.]

[No.26 Chủ thớt: Tối hôm đó chúng tôi ngủ rất ngon nhưng ngày hôm sau, lúc thức dậy, chúng tôi lại phát hiện thiếu mất bốn người, mà bốn người đó lại chính là bốn người đã để lộ thân phận người sống hôm qua. Bọn họ đều là những người chơi có rất nhiều kinh nghiệm, cứ như vậy mà lặng lẽ biến mất đã khiến tất cả chúng tôi đều rất khiếp sợ. Đồng thời chúng tôi cũng biết quả nhiên loại thuốc đó có vấn đề, uống vào là sẽ vô thức ngủ đến tận sáng. Chúng tôi không thể khoanh tay chờ chết được nữa nhưng may mà trong số chúng tôi có một người có đạo cụ có thể đánh thức tất cả mọi thứ. Tôi và một người khác đi tìm George, từ miệng anh ta chúng tôi biết được chỉ khi viện trưởng đóng dấu lên báo cáo xuất viện thì chúng tôi mới được xuất viện nhưng anh ta lại không nói viện trưởng đang ở đâu. Tôi biết đây là việc chúng tôi phải làm, chúng tôi phải tự tìm viện trưởng.]

Đọc đến đây, ba chị em Dư Tiếu nhìn nhau, cảm xúc phức tạp. Thật ra ba người họ cũng từng gặp những bẫy mà chủ thớt đã giẫm phải ở Thánh Elizabeth nhưng may mà họ không giẫm vào nó.

“May quá, may quá.” Chu Tiểu Trân nghĩ mà sợ: “Cũng may chị Tiếu thông minh, đổi lại là em có khi cũng giống bọn họ, vừa đến đã để lộ thân phận.”

Triệu Lam ngẫm nghĩ, nói: “Chị biết rồi, trong trường hợp không có ai bị lộ thân phận người sống, y tá của phòng giải phẫu sẽ đưa một người đi theo thứ tự giường bệnh. Nhưng nếu bị lộ thân phận thì sẽ đưa tất cả những người bị lộ đi ngay trong buổi tối ngày đầu tiên.”

“Đúng là bẫy thật...” Dư Tiếu thầm nghĩ chủ thớt chửi George đúng là không chửi nhầm. 

Triệu Lam tiếp tục lướt xuống dưới, phần trả lời bình luận phía dưới có người nói là bẫy, cũng có người trách chủ thớt và mấy người kia không cẩn thận, trách họ nhát gan, chất vấn đây chính là năng lực của top 20 bảng điểm tích lũy à?

[No.42 Chủ thớt: Nếu đã có mục tiêu rõ ràng, chúng tôi bèn bắt tay vào hành động ngay lập tức. Chúng tôi dùng đạo cụ để mê hoặc y tá canh cửa phòng bệnh rồi ra ngoài tìm, tìm hết một vòng vẫn chưa tìm ra phòng làm việc của viện trưởng, chỉ có một nơi duy nhất chúng tôi chưa vào, đó là phòng giải phẫu. Tuy chúng tôi nghĩ rằng khả năng phòng làm việc của viện trưởng nằm trong phòng giải phẫu không quá cao, nhưng dù sao cũng chẳng còn manh mối nào khác, thế là chúng tôi quyết định sẽ đi thăm dò phòng giải phẫu cùng nhau vào buổi tối. Tối hôm đó, sau khi đèn đã tắt, chúng tôi được đạo cụ đánh thức. Rất nhanh bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, ba y tá lạ mặt bước vào, bắt lấy một người anh em của chúng tôi rồi định rời đi. Tất nhiên chúng tôi không thể khoanh tay chờ chết, cả sáu người đều xuống giường đánh nhau với y tá, khống chế ba y tá bằng một vài thủ đoạn. Lúc đó chúng tôi mới biết tối qua bốn người anh em kia đã biến mất như thế nào, đồng thời chúng tôi cũng đoán được ban ngày ba y tá lạ mặt này đều trốn trong phòng giải phẫu. Sau đó chúng tôi đi đến phòng giải phẫu. Trên đường đi chúng tôi đã nhìn thấy một bức tranh. Bức tranh vẽ tất cả nhân viên của bệnh viện Thánh Elizabeth nên chúng tôi biết có lẽ sẽ có một bác sĩ ở trong phòng giải phẫu. Nhưng chúng tôi tuyệt đối không ngờ rằng vị bác sĩ đó lại hung hãn như vậy. Vừa đẩy cửa ra, một người anh em của chúng tôi đã bị một cây rìu bổ làm đôi, bà nhà nó, phó bản quỷ quái gì vậy...]

[No.43 Trầm cảm rồi: Wow, đúng là phó bản này khá đáng sợ nhưng nghĩ kỹ lại nếu cẩn thận một chút thì vẫn có một vài cái bẫy có thể vượt qua.]

[No.44 Ha Ha: Bạn bên trên đúng là không biết gì mà nói như thật ấy nhỉ, đổi lại là bạn, lần đầu tiên đến Thánh Elizabeth, không đọc bài viết kinh nghiệm thì bạn có biết chỗ nào là bẫy không? Tôi thấy lựa chọn của chủ thớt và mấy người kia chả có vấn đề gì to tát, chủ yếu là bị bẫy nhiều quá thôi.] 

[No.45 。。: Đổi lại là tôi cũng chưa chắc đã làm tốt hơn chủ thớt nhưng may mà tôi đã đọc bài viết kinh nghiệm của chủ thớt, lỡ rơi vào ải này thật thì cũng có kinh nghiệm rồi. - concua team t-y-t]

[No.46 ¥_¥: Bạn bên trên đừng quên viện trưởng của ải này đã đổi người rồi. Nghĩa trên mặt chữ, đổi thành con người rồi.]

[No.47 Chủ thớt: Tôi kể tiếp nhé. Trong phòng giải phẫu có một bác sĩ ma rất tàn ác, hễ đụng mặt là chúng tôi lại chết mất một người. Năm người còn lại chúng tôi bị dọa sợ khiếp vía nhưng vẫn bình tĩnh lại, dùng mọi cách, cuối cùng cũng khống chế được bác sĩ ma. Sau đó chúng tôi đã nhìn thấy bốn người anh em bị đưa đi vào tối hôm trước ở trong giải phẫu. Sọ não của họ bị mở ra, bộ não bên trong không cánh mà bay... Chúng tôi tìm khắp phòng giải phẫu cũng không phát hiện lối đi nào. Dừng lại ở đây, chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện rồi, căn bản không tìm được phòng làm việc của viện trưởng. Hơn nữa đúng lúc đó bên ngoài phòng giải phẫu còn có những âm thanh đáng sợ vang lên, giống như là có rất nhiều người đang chạy ở ngoài. Lúc đó vừa trải qua hai trận chiến ở bên ngoài, chúng tôi không bị thương thì cũng không còn cách nào khác, căn bản không dám ra ngoài. Cho đến khi âm thanh đáng sợ đó biến mất thì chúng tôi mới dám ra ngoài. Lúc đến có mười người, chớp mắt một cái đã chỉ còn lại năm người. Tối hôm đó chẳng ai trong chúng tôi ngủ được, cứ vậy đến khi trời sáng, tôi quyết định ra ngoài tìm George một lần nữa. Nhưng sau khi bác sĩ ma thoát khỏi vòng vây, không ngờ lại kéo lê cây rìu đi khắp nơi truy sát chúng tôi ngay giữa ban ngày. Chúng tôi chưa từng gặp phải trường hợp nào như vậy, bình thường ma trong phó bản xuất hiện vào lúc nào đều theo quy luật, tại sao ma hoạt động vào buổi tối lại có thể ra ngoài vào ban ngày? May là tôi có một món đạo cụ dùng một lần, có thể đưa con người vào trạng thái ngủ đông, trong thời gian ngủ đông, ma sẽ không thể nhìn thấy chúng tôi. Nhưng món đạo cụ này nhiều nhất chỉ có thể cho bốn người dùng, mà chúng tôi lại có năm người...]

[No.48 Chủ thớt: Bốn người chúng tôi tỉnh dậy vào giữa đêm, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy rất nhiều người bệnh đang chạy ở hành lang. Cùng lúc đó, chúng tôi cũng phát hiện ra một lối đi dẫn đến những tầng khác của bệnh viện, chúng tôi chạy theo những người bệnh đó, cuối cùng cũng phát hiện phòng làm việc của viện trưởng ở tầng một.

Bình thường boss cuối đều sẽ rất khó đối phó, sẽ luôn có những yêu cầu kỳ quặc hoặc vô cùng tàn bạo. Nhưng chúng tôi hoàn toàn không ngờ rằng viện trưởng của Thánh Elizabeth lại là một gã điên, hơn nữa còn là một gã điên rất mạnh. Gã là một con ma có lãnh địa. Mọi người đều biết, trong tình huống thông thường thì chỉ có bác sĩ điều trị mới có lãnh địa. Trong lãnh địa của gã, chúng tôi căn bản không chạy được, thế là chúng tôi lại mất đi một người anh em... ( truyện trên app T Y T )

May mắn thay, vào giây phút cuối cùng, chúng tôi đã phá hỏng một món đạo cụ vĩnh cửu, tạm thời khống chế được viện trưởng. Sau đó chúng tôi tìm được báo cáo xuất viện và con dấu của viện trưởng trên bàn làm việc. Chúng tôi đóng dấu lên báo cáo, lúc này mới có thể rời khỏi Thánh Elizabeth. Trên đây là tất cả kinh nghiệm của tôi ở Thánh Elizabeth. Vốn là tôi đã định chôn vùi đoạn ký ức này mãi mãi, nhưng mọi người đều đã nghe bản tin ngày hôm nay rồi đấy, tôi thật sự rất kinh hãi, quả thật không thể tưởng tượng nổi...]

Sau khi bài viết này được đăng lên, rất lâu sau cũng không có ai lên tiếng trong bài đăng. Tất cả những người ngồi trước màn hình điện thoại đều đang trầm mặc, cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ dâng trào.

Cuối cùng cũng có người không nhịn được mà hỏi một câu.

[Quá trình điều trị ở Thánh Elizabeth khó khăn như vậy, có thể nói là chạm đến cấp địa ngục, tại sao lại phân công người mới ở bệnh viện số 6 vào đó nhỉ?]

Đúng thế, đây là một vấn đề. Nghĩ lại lúc mình còn là người mới, quá trình điều trị đầu tiên đơn giản đến mức nào? Tuy rất đáng sợ đối với họ khi đó, nhưng bây giờ nhớ lại, quá trình điều trị đó có thể nói là quá nhẹ nhàng rồi.

[Liệu có phải phân công theo thực lực không? Rõ ràng là thực lực của đám người mới này không tầm thường.]

[Dù vậy thì độ khó này cũng vô lý quá đi?]

[Thế mới nói thực lực của người mới này kinh khủng cỡ nào nhỉ? Anh ta không chỉ hoàn thành việc điều trị mà còn làm viện trưởng luôn, người sống làm viện trưởng trong bệnh viện, mấy người đã từng nghe chuyện vô lý như vậy chưa? Còn cả cái tên viện trưởng có lãnh địa kia nữa, chắc bị xử rồi nhỉ? Sao mà làm được vậy?]

[Đúng thế, nghĩ lại lúc chúng ta còn là người mới, có khác gì mấy tên ngốc đâu. Đạo cụ hay bùa chú gì đó đều không có, rốt cuộc làm sao mà cái tên Hậu duệ rồng* này làm được vậy?]

*Hậu duệ = Truyền nhân (传人); chữ “Rồng” và “Điếc” khác cách viết nhưng đều phát âm là [lóng] nên người trên diễn đàn bệnh viện số 4 đang hiểu nhầm biệt danh của Dư Tiếu từ “Truyền nhân điếc” thành “Hậu duệ rồng”.

[...]

Trên bài viết, mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi, có người hoài nghi nhân sinh, có người bàn về việc Hậu duệ rồng đã làm bằng cách nào, còn có người suy đoán có phải Hậu duệ rông đã dùng phần mềm hack gì đó hay không…

Còn ba người bên đám Dư Tiếu lại trầm mặc.

Một phút sau, Dư Tiếu nghi hoặc hỏi: “Khó đến vậy thật à?”

Chu Tiểu Trân hơi hé miệng, trầm tư hồi lâu: “Nhìn từ bài viết thì... hình như đúng là khó thật đấy.”

“Tiếu Tiếu.” Triệu Lam nghiêm túc vuốt cằm: “Thật ra bọn họ đoán không sai, em là hacker thật mà.”

Dư Tiếu: “…”

“Nhưng mà…” Dư Tiếu ngập ngừng: “Em luôn cảm thấy không khó đến thế, bây giờ nghĩ lại, thật ra chúng ta không cần phải quyết liệt như thế.”

“Ồ?” Triệu Lam tò mò hỏi: “Em còn cách khác để vượt ải à?”

“Lúc đó thật ra em có hai cách, nhưng em sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác nên mới để ba người chúng ta chia ra hành động.” Dư Tiếu nói: “Đúng là chúng ta vẫn còn có thể lựa chọn cách giải quyết ba y tá bằng lá bùa, sau đó ba người chúng ta cùng nhau đẩy bác sĩ lợn xuống lầu, cuối cùng Tiểu Trân khống chế bác sĩ lợn và viện trưởng bằng mạt chược, vậy là người còn lại trong chúng ta có thể đóng dấu rồi.” 

“...”

“Ừ nhỉ!” Chu Tiểu Trân vỗ đùi: “Tại sao em không nghĩ ra nhỉ?”

Triệu Lam mấp máy môi, một lúc lâu sau cũng không biết phải nói gì, chỉ thấy là bác sĩ lợn và viện trưởng chết oan quá, suýt nữa thì bọn họ đã không cần phải chết rồi...

“Nhưng em vẫn thấy cách cũ tốt hơn, chủ yếu là ngầu.” Sắc mặt Chu Tiểu Trân ửng hồng, tự hào vỗ vai Dư Tiếu: “Chị Tiếu của em được làm viện trưởng, còn có ma đến lấy lòng. Chúng ta đều nhận được danh hiệu và được thưởng điểm tích lũy, còn cách nào tốt hơn cách này nữa à?”

Tốt thì tốt thật, chỉ là nó hơi thách thức giới hạn của con người, nhất là khía cạnh bỉ ổi, vô liêm sỉ này…

Dư Tiếu cười gượng, đang định khiêm tốn vài câu thì nghe Triệu Lam nói: “Mấy đứa xem này, chị lại nhìn thấy một bài viết nữa.”

[Tôi có vài điều muốn nói về trải nghiệm thê thảm của chủ thớt bên trên!]

[Trước hết phải nói rõ, tôi cũng từng vào phó bản Thánh Elizabeth nhưng tôi thấy không quá khó, lần đó chúng tôi có bốn người vào phó bản và cả bốn đều sống sót thoát ra ngoài…]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play