Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng một lúc lâu, sau đó George cúp máy mà không nói thêm lời nào.

Chu Tiểu Trân và Triệu Lam háo hức nhìn cô: "Thế nào?"

“Anh ta đồng ý rồi.” Dư Tiếu vui vẻ gửi tin nhắn cho George, nói cho George thông tin của Thiết Ngưu.

"Chậc." Chu Tiểu Trân lắc đầu, vẻ mặt phức tạp: “George này, anh ta cũng đáng yêu phết đấy.”

Triệu Lam thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của đám thanh niên này: “Dù thế nào cũng không thể yêu mến một con ma được chứ nhỉ?”

"Chị Lam, chị không hiểu." Chu Tiểu Trân híp mắt giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại: “Nhiều khi càng yêu mến một người thì càng muốn bắt nạt anh ta, càng muốn nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của anh ta.”

"..." Triệu Lam há hốc miệng, cảm giác trong não có một linh kiện không thể xoay chuyển được, bị mắc kẹt rồi.

Cô ấy nhìn Dư Tiếu: “Em cũng nghĩ vậy à?”

"Sao có thể chứ?" Dư Tiếu phủ nhận ngay: "Em là loại người tam quan bất chính đó chắc?"

Chu Tiểu Trân ấm ức bĩu môi, hu hu hu chị Tiếu nói mình tam quan bất chính...

Dư Tiếu sắp xếp lại những lá bùa hôm nay mình vẽ được, hẳn một xấp dày cộp. Cầm xấp bùa, cô có cảm giác vô cùng an toàn, vô cùng khí phách. Khi một người đột nhiên trở nên giàu có thì sẽ không nhịn được mà khoe khoang.

“Trong cửa hàng mua sắm bán một lá bùa mười điểm tích lũy, nếu em cũng bán bùa trong trung tâm thương mại thì chỉ bán năm điểm tích lũy thôi.” Dư Tiếu nghĩ ra cách có thể có được nguồn điểm tích lũy ổn định mà không cần đăng ký trị liệu: “Vậy có phải là em sẽ kiếm được cả bộn không?”

“Ừ nhỉ!” Chu Tiểu Trân lại hưng phấn nói: “Chị Tiếu, chị vẽ bùa hầu như thành công 100%, chi phí gần như không đáng kể. Một ngày có thể vẽ mấy chục lá. Ít thì một ngày cũng phải bán được 20 lá, vậy là được 100 điểm tích lũy rồi. Vãi, 100 điểm tích lũy đấy! Phải tham gia bao nhiêu lần phó bản thì mới được từng ấy điểm nhỉ!”

Đừng nói đến Chu Tiểu Trân, ngay cả Dư Tiếu cũng không khỏi hít sâu.

“A...” Cả người Dư Tiếu nóng rực lên, gương mặt đỏ bừng: “Chị sắp trường sinh bất lão rồi!”

Chu Tiểu Trân và Dư Tiếu nắm tay nhau: “Chị Tiếu, chị sắp trường sinh bất lão thật rồi đấy!”

“Ha ha ha...” Dư Tiếu kích động không thôi: “Ba người chúng ta sẽ trường sinh bất lão cùng nhau!”

Chu Tiểu Trân nhảy cẫng lên: “A a a a... Ba mẹ ơi, con không phải chết nữa rồi!”

“Khụ khụ!” Triệu Lam thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được mà ngắt lời bọn họ: “Tuy hai đứa rất vui nhưng có mấy lời chị không thể không nói. Cửa hàng mua sắm của chúng ta là cửa hàng của bệnh viện số 6, không dùng chung với những bệnh viện khác. Nói cách khác, khách hàng của Tiếu Tiểu chỉ có bệnh nhân ở bệnh viện số 6 thôi.”

“Vậy thì sao?” Chu Tiểu Trân không rõ nguyên do: “Bệnh nhân ở bệnh viện số 6 cũng đâu có ít, ít nhất cũng vài trăm người đấy.”

“Ừ, đúng là như vậy.” Triệu Lam đỡ trán: “Nhưng cho dù chỉ bán năm điểm tích lũy một lá thì bọn họ cũng không mua nổi. Hai đứa nghĩ kỹ lại xem, từ khi bệnh viện số 6 được đưa vào sử dụng đến nay, có bao nhiêu người đã hoàn thành đợt trị liệu đầu tiên? Cho dù đã hoàn thành đợt trị liệu đầu tiên thì bọn họ có được bao nhiêu điểm tích lũy? Bọn họ còn chẳng nhận được danh hiệu chứ đừng nói đến được thưởng điểm tích lũy.”

“...”

Mộng đẹp sụp đổ trong chớp mắt, Dư Tiếu tụt hết cả cảm xúc. Cô yếu ớt dựa vào giường, ảo não nói: “Chúng ta vẫn nên bàn xem khi nào tiếp tục vào phó bản thì hơn.”

Các cô nhất trí quyết định nộp đơn đăng ký trị liệu vào tối nay, sáng sớm mai sẽ tiến vào phó bản trị liệu, dù sao thì ở trong phòng bệnh mãi cũng chẳng có ích gì.

Triệu Lam đã đọc tất cả bài viết kinh nghiệm trên diễn đàn của bệnh viện số 4, cô ấy kết luận rằng: “Những bài viết kinh nghiệm này rất hữu ích nhưng người viết bài viết kinh nghiệm không nhiều, xác suất chúng ta có thể vào được đúng những phó bản này không lớn.”

“Vì sao?” Hai tay Chu Tiểu Trân cầm que cay nói: “Sao lại có ít người viết bài viết kinh nghiệm như vậy? Mọi người đều là bệnh nhân, chẳng lẽ không nên giúp đỡ lẫn nhau à?”

“Trong tình huống thông thường đều như vậy cả.” Triệu Lam phân tích: “Nhưng ở đây, các bệnh nhân không có mối quan hệ hợp tác mà là quan hệ cạnh tranh.”

“Hả?”

Triệu Lam mở bảng điểm tích lũy ra: “Mười người đứng đầu sẽ được thưởng thẻ công năng, thẻ công năng có thể đổi được thẻ đạo cụ, thẻ may mắn, những thứ này rất thực dụng, vào thời điểm quan trọng có thể là bùa hộ mệnh. Em nghĩ mà xem, nếu em chịu trăm nghìn cay đắng mới vượt qua được một phó bản, sau khi ra ngoài viết bài viết kinh nghiệm, những người đọc bài viết kinh nghiệm không chỉ dễ dàng vượt qua phó bản mà còn có khả năng đạt được danh hiệu, đạt được nhiều điểm tích lũy hơn, xếp hạng cao hơn em và thậm chí còn nhận được thẻ công năng, em có đồng ý không?”

“Hả...” Chu Tiểu Trân há hốc miệng, không nói nên lời.

Dư Tiếu cũng im lặng, cô để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là mình thì cô có đồng ý làm như vậy hay không?

Hầu hết mọi người đều ích kỷ, huống chi là chuyện này còn liên quan đến việc bản thân có thể sống sót hay không.

“Ôi, sao lại nặng nề thế?” Triệu Lam mỉm cười vỗ vai hai em: “Chưa đến lúc chúng ta suy nghĩ chuyện này đâu, dù sao cấp bậc diễn đàn của chúng ta còn chưa đến cấp ba mà, chưa được đăng bài trên diễn đàn đâu.”

Nói cũng đúng, Dư Tiếu cũng bật cười: “Chúng ta vẫn nên nghĩ đến phó bản ngày mai đi, không biết so với Thánh Elizabeth thì nó sẽ thế nào? Liệu có tăng độ khó lên không nhỉ?”

“Dù có tăng lên thì cũng không sợ.” Chu Tiểu Trân tràn đầy tự tin nắm chặt tay: “Chúng ta không còn là chúng ta của trước đây nữa rồi!”

Triệu Lam bấm vào phần phụ trợ của diễn đàn và nói: “Gan thế à? Nào, nào, nào, đăng ký đợt trị liệu tiếp theo đi.”

Chiếc đầu lâu nhỏ quen thuộc nhe răng trợn mắt hôn gió: “Cảm ơn bạn đã tích cực phối hợp, chụt chụt...”

“Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị ăn tối thôi. Tối nay đi ngủ sớm, đâu ai biết tối mai còn được ngủ hay không.” Triệu Lam nói nghe có vẻ rất có kinh nghiệm.

Chu Tiểu Trân gật đầu phụ họa: “Đúng đó.”

Dư Tiếu khó hiểu: “Tại sao lại không được ngủ?”

“...” Triệu Lam và Chu Tiểu Trân cùng nhớ đến tài năng nói ngủ là ngủ siêu phàm của Dư Tiếu.

...

Chu Tiểu Trân dựa vào cửa, đợi nhân viên giao cơm đến.

Đột nhiên Dư Tiếu nhớ ra, lấy cặp kính râm của nhân viên giao cơm Thiết Ngưu hối lộ ra đeo vào. Triệu Lam nhìn thoáng qua, hơi kích động nói: “Em muốn xem bên ngoài trông như thế nào à?”

“Vâng.” Dư Tiếu gật đầu, từ khi các cô bị kéo vào trò chơi quái đản này, Dư Tiếu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cánh cửa. Cũng không biết ngoài cửa có còn là cảnh tượng lúc trước hay không hay là nó cũng giống như cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, đã thay đổi hoàn toàn?

Đèn trong phòng vẫn sáng, Dư Tiếu đeo kính râm, mọi thứ cô nhìn đều được bao phủ bởi một lớp màu xám.

Cô đang đợi, đợi nhân viên giao cơm tới, cô sẽ xem thử xem.

Chu Tiểu Trân đang đứng ở cửa nói: “Tới rồi, tới rồi, em nghe thấy tiếng rồi.”

Dư Tiếu nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi hoàn toàn.

Trước đây cô và Chu Tiểu Trân đã từng mở hẳn cửa phòng bệnh ra, bên ngoài là một không gian tối đen dày đặc, không nhìn thấy gì hết. Nhưng lần này khác rồi, cô nhìn thấy rồi.

Tuy vẫn còn một tầng sương mù đen, nhưng rất nhạt, không ảnh hưởng đến việc cô quan sát mọi thứ.

Dư Tiếu không nhịn được đi về phía cánh cửa, bên ngoài cánh cửa là một hành lang cũ kỹ, đổ nát, sơn trên tường bong ra từng mảng lớn để lộ dây điện quấn bên trong.

Bố cục vẫn giống bố cục của bệnh viện, nhưng rõ ràng không phải bệnh viện ban đầu nữa rồi. Du Tiếu đi ra cửa, đột nhiên cô nhìn thấy thứ gì đó.

Ở phía bên trái cửa có một tảng gì đó đang chuyển động.

Nhìn kỹ sẽ thấy có tận mấy hình người đang quấn vào nhau, vật lộn trong tư thế khó mà tưởng tượng được.

Sau một hồi giằng co thì cuối cùng cũng phân được thắng bại, hai người tóc dài vừa khóc sướt mướt vừa đẩy xe đi mất. Chỉ còn lại bộ xương khô trong trang phục đầu bếp đứng dậy, nhặt mũ đầu bếp ở dưới đất lên rồi đội lên đầu. Sau khi chỉnh đốn lại quần áo bèn đẩy một xe đầy thức ăn đi tới.

Bộ xương khô bước đến trước cửa phòng các cô, gõ cửa rất lịch sự và nói với chất giọng giàu từ tính: “Muốn mua cơm không ạ?”

Dư Tiếu: “...”

Chu Tiểu Trân: “Chắc anh biết ai đang ở trong phòng bệnh của chúng tôi nhỉ?”

Bộ xương khô cung kính nói: “Biết ạ, viện trưởng vĩ đại của Thánh Elizabeth đang ở trong phòng này.”

“Hừ.” Chu Tiểu Trân đắc ý nhướng mày: “Biết thì tốt, tối nay chúng tôi muốn ăn...”

Khi Chu Tiểu Trân lần lượt nói tên món ăn, bộ xương khô khom lưng bắt đầu lấy đồ ăn từ xe đẩy. Mà rõ ràng rằng ở tầng trên cùng của chiếc xe còn có một chiếc đùi người.

Thế mới nói thật ra chẳng có nhân viên giao cơm nào là giả, mỗi nhân viên giao cơm đều chuẩn bị hai loại đồ ăn, chỉ cần người ta muốn là họ có thể tráo đổi giữa thật và giả bất cứ lúc nào.

Bộ xương khô chuẩn bị đồ ăn xong, cẩn thận cho vào túi, sau đó lại nhẹ nhàng gõ cửa.

Chu Tiểu Trân giơ tay mở cửa, Dư Tiếu nói: “Nói với Thiết Ngưu rằng anh ta có thể chuẩn bị đổi việc rồi.”

“Hả?” Chu Tiểu Trân thấy hơi lạ: “Người bên ngoài là Thiết Ngưu thật á? Tại sao lần nào cũng là anh ta vậy? Chẳng lẽ bệnh viện số 6 chỉ có một nhân viên giao cơm thôi à?”

Dư Tiếu thầm nghĩ, tất nhiên không chỉ có một người, chẳng qua là những nhân viên giao cơm khác đều đã bị Thiết Ngưu đánh cho chạy mất rồi thôi.

Bàn tay xương xẩu trắng dã của Thiết Ngưu xách túi đưa tới, Chu Tiểu Trân cầm lấy, tiện thể nói: “Thiết Ngưu này, viện trưởng bảo anh có thể chuẩn bị đổi việc rồi.”

“Uỳnh!”

“Lọc cọc lọc cọc...”

“?” Chu Tiểu Trân: “Tiếng gì vậy?”

Khóe miệng Dư Tiếu giật lên: “Cầm cơm rồi mau đóng cửa lại đi, người anh em Thiết Ngưu kích động đến mức rơi cả đầu ra ngoài rồi.”

Chu Tiểu Trân: “...”

Thiết Ngưu cuống quýt quỳ xuống đất nhặt đầu lên, run rẩy ấn đầu lâu vào sống lưng, sau đó đẩy xe vừa đi vừa lắc, vui vẻ biến mất ở cuối hành lang.

Triệu Lam tò mò hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Chu Tiểu Trân tò mò hỏi: “Thiết Ngưu trông như thế nào vậy chị?”

“Bên ngoài rất tồi tàn, giống như hành lang của một bệnh viện bỏ hoang, sương mù đen ngập lối, ngoài ra không còn gì khác nữa.” Dư Tiếu lại nhìn về phía Chu Tiểu Trân: “Thiết Ngưu rất gầy, từ đầu đến chân chỉ toàn xương thôi.”

Chu Tiểu Trân: “...”

Có kinh nghiệm từ lần trước, tối nay ba người đều rất bình tĩnh. Sau một giấc ngủ an ổn, sáng hôm sau thức dậy tinh thần vô cùng sảng khoái.

Triệu Lam rửa mặt xong, mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên giường uống nước.

Lần trước vào phó bản, cô ấy đã đặc biệt thay một bộ quần áo để đi ra ngoài, kết quả sau khi vào phó bản lại tự động đổi thành áo bệnh nhân kẻ sọc, vậy nên lần này cô ấy không làm khổ thân mình nữa.

Dư Tiếu pha một ly sữa bò, Chu Tiểu Trân đang ăn que cay, ba người đều đang đợi đến giờ.

“Ding dong!”

Chuông báo đúng 8 giờ.

Dư Tiếu rơi vào bóng tối, một lần nữa mở mắt ra, cô phát hiện mình đang đứng ở nơi hoang dã.

Cũng không thể nói là nơi hoang dã vì phía trước cách đó không xa có một căn nhà thấp. Dư Tiếu cúi đầu nhìn lại mình, cô đang mặc váy vải màu lam của thập niên 50, 60, chân mang giày dính bụi, đứng trên con đường đất.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Triệu Lam và Chu Tiểu Trân ở bên cạnh cũng ăn mặc giống cô. Ngoại trừ ba người họ thì ở đây vẫn còn sáu người khác, bốn nam và hai nữ.

Đều là thanh niên trẻ tuổi, mặc quần áo gần giống nhau, lúc này cũng đang quan sát xung quanh như các cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play