“... Khoa nội trú của bệnh viện số 6 còn trống một vị trí, hiện chúng tôi đang tuyển một y tá kiểm tra phòng, không giới hạn giới tính, tuổi tác và trình độ...”
“Hôm qua có nhân viên công tác báo cáo ông Trương ở nhà xác nhận hối lộ, lạm dụng quyền lực làm chuyện tư, vi phạm nghiêm trọng thái độ đối xử công bằng công chính với mỗi bệnh nhân và tác phong liêm chính văn minh của bệnh viện. Hiện đã bị cách chức và đưa đến văn phòng tranh chấp của bệnh viện để xử lý.”
“...”
“Sáng hôm qua, đợt trị liệu đầu tiên của bệnh viện số sáu đã bước đầu đạt được thành công. Dưới sự nỗ lực của cả nhân viên y tế và cộng đồng người bệnh, đã có ba người bệnh hoàn thành trị liệu. Người bệnh mang biệt danh ‘Truyền nhân điếc’ liên tục đứng đầu bảng, chúng ta hãy nhiệt liệt chúc mừng anh/cô ấy...”
“... Người bệnh này đã biểu hiện xuất sắc trong đợt trị liệu vừa rồi, vinh hạnh nhận được hai danh hiệu vinh quang ‘Viện trưởng bệnh viện Thánh Elizabeth’ và ‘Cưa điện điên cuồng’, một lần nữa chúng ta hãy chúc mừng anh/cô ấy...”
“Ngoài ra, người bệnh có biệt danh ‘Thiếu nữ trứng kho 438’ cũng biểu hiện xuất sắc ở đợt trị liệu hôm qua, vinh hạnh nhận được danh hiệu vinh quang ‘Tiếp tay cho giặc’, chúng ta hãy cùng chúc mừng anh/cô ấy...”
“... Người bệnh có biệt danh ‘Nickname quá khó’ biểu hiện xuất sắc trong đợt trị liệu ngày hôm qua, vinh hạnh nhận được danh hiệu vinh quang ‘Nối giáo cho giặc’, chúng ta hãy chúc mừng anh/cô ấy...”
Triệu Lam: “...”
Chu Tiểu Trân há hốc miệng.
Hai má Dư Tiếu giật lên một hồi, bao nhiêu lời muốn nói cũng không thể nói ra được, cuối cùng mới nhả ra một câu: “Nghe đi, đến cả thời sự cũng đang tuyên dương chúng ta đấy.”
“Chị Tiếu.” Vẻ mặt Chu Tiểu Trân phức tạp: “Thật ra, nếu mình không biết an ủi người khác ra sao thì có thể không nói cũng được ạ.”
Dư Tiếu: “...”
“Haiz.” Sắc mặt Triệu Lam vừa vui vừa buồn: “Cũng may là lúc đặt biệt danh không dùng họ tên thật, nếu không thì danh tiếng tuổi già của chị chắc cũng khó giữ rồi.”
“Chị Lam, cũng không đến mức đó đâu.” Chu Tiểu Trân nói: “Chị còn trẻ, vẫn chưa già đến mức khó giữ danh tiếng tuổi già đâu ạ.”
Triệu Lam: “Cảm ơn, chị đã có cảm giác được an ủi rồi.”
“Khụ khụ.” Dư Tiếu xấu hổ ho khan hai tiếng, “Thật ra danh hiệu gì đó cũng không quan trọng cho lắm, giống như chị Lam đã nói, dù sao cũng không ai biết chúng ta là ai.”
“Nói cũng đúng ạ.” Chu Tiểu Trân mau chóng nghĩ thông suốt: “Người khác muốn còn chưa chắc đã có, một danh hiệu là được thưởng bốn điểm tích lũy, một điểm tích lũy có thể mua được mười ngày. Quy đổi ra là cho không chúng ta thêm 40 ngày, đi nơi nào tìm được chuyện tốt như thế này nữa?”
Nghe em ấy nói vậy, sắc mặt Triệu Lam cũng khá hơn nhiều.
Cô ấy thấy ngại vì nỗi đắn đo của mình: “Là chị suy nghĩ hơi hạn hẹp, đây quả đúng là chuyện tốt. Sau mỗi đợt trị liệu kết thúc, điểm tích lũy được thưởng đều giống nhau, vậy hiện giờ cách duy nhất để chúng ta tạo ra chênh lệch khoảng cách điểm tích lũy với những người bệnh khác chính là cố gắng nhận được nhiều danh hiệu hơn, còn việc danh hiệu có dễ nghe hay không thì căn bản không hề quan trọng.”
“Đúng đó.” Dư Tiếu cười nói: “Mọi người xem, danh hiệu của em là ‘Cưa điện điên cuồng’ nhưng em có nói cái gì đâu?”
“Ủa? Chị Tiếu, chị không thích danh hiệu này hả?” Mắt Chu Tiểu Trân lấp lánh nhìn Dư Tiếu: “Em thấy danh hiệu này siêu ngầu luôn đó!”
“...”
“Uầy, chị thấy hơi đói.” Dư Tiếu nói sang chuyện khác: “Chúng mình đi ăn sáng đi.”
Ba người chỉ bận ăn cơm mà không biết tin tức vừa rồi đã tạo ra chấn động lớn thế nào ở các bệnh viện khác, có rất nhiều người bệnh không kiềm chế được mà nói tục.
“Mẹ nó! Tôi không nghe nhầm chứ? Cái viện Thánh Elizabeth kia là cái viện Thánh Elizabeth tôi từng đến hả...”
“Mẹ kiếp, người mới bây giờ trâu bò đến thế cơ à?”
“Tôi thừa nhận đúng là có mấy người khá giỏi, trời sinh đã hợp với kiểu trò chơi này, nhưng cũng không thể vô lý như vậy được...”
...
Trong phòng bệnh, ở chỗ cửa phòng, ba người bên đám Dư Tiếu đứng rất thoải mái và tùy ý, vừa đợi toa ăn được đẩy tới đây vừa nói chuyện phiếm câu được câu mất.
“Em phát hiện ra một vấn đề.” Dư Tiếu nói: “Ở đây ăn cơm cũng phải mất tiền, vậy lỡ có người tiêu hết tiền rồi thì phải làm sao bây giờ? Chết đói luôn hay gì?”
Trước giờ Triệu Lam và Chu Tiểu Trân chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghĩ mới nhận ra đây quả đúng là một vấn đề.
“Không chết dưới tay ma nhưng lại chết đói vì hết tiền...” Chu Tiểu Trân nhíu mày, lắc đầu: “Cũng thê thảm quá rồi.”
“Vấn đề mà ba người mới chúng ta đều có thể phát hiện, vậy thì chắc chắn những người chơi kỳ cựu ở bệnh viện số 1 đến bệnh viện số 5 còn hiểu rõ hơn.” Triệu Lam nói: “Tạm thời đừng nghĩ nhiều quá, ăn cơm xong rồi chúng ta hẵng nghiên cứu diễn đàn của bệnh viện số 4, coi thử xem có giới thiệu về phương diện này hay không.”
“Dạ.” Dư Tiếu gật đầu: “Em cũng phải tranh thủ thời gian để vẽ thêm vài tấm bùa chú, ai biết được lần tới sẽ còn gặp bao nhiêu con ma nữa.”
Đang nói chuyện thì toa ăn đã tới nơi, giọng nói giàu từ tính vang lên phía ngoài cửa: “Muốn mua cơm không?”
“Muốn.” Chu Tiểu Trân thay đổi tư thế, tiện tay cầm theo hộp mạt chược, nói: “Nói trước nhé, chúng tôi có đạo cụ mạt chược và cả búa chú. Nếu anh không phải nhân viên giao cơm thật thì cút ngay trước khi quá muộn.”
“Tôi là nhân viên giao cơm thật mà.” Giọng nói bên ngoài hỏi: “Xin hỏi cô muốn ăn gì?”
Chu Tiểu Trân đáp: “Ăn sáng thì ăn món nào thanh đạm, ngon miệng là được. Cho tôi ba chén cháo trắng, mười cái chả giò, ba quả trứng vịt muối, một đĩa cải bẹ, một phần cánh vịt kho, nửa con gà quay. Đúng rồi, hai người còn muốn ăn gì nữa không?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Dư Tiếu tỏ vẻ lúng túng: “Chắc chỉ vậy thôi...”
“Vậy được, em mở cửa nhé.” Chu Tiểu Trân nói xong bèn mở ra một khe hở vừa đủ để nhét hộp cơm vào.
Bên ngoài vẫn tối om, một bàn tay xương xẩu cầm một cái túi to oạch đưa đến.
Chu Tiểu Trân thấy vậy thì cũng ngây người: “Đây là nhân viên giao cơm thật hả?”
Triệu Lam suy tư nói: “Đâu có ai quy định nhân viên giao cơm phải là con người.”
“Cũng có lý.” Chu Tiểu Trân nhận lấy cái túi.
Dư Tiếu đang định quét mã thì nghe thấy giọng nói bên ngoài nói: “Chúc cô ăn ngon miệng, nếu có bất cứ ý kiến gì với lần phục vụ này, hoan nghênh cô gửi đánh giá.”
Nói xong, bên ngoài lại có tiếng xe đẩy “lọc cọc lọc cọc” vang lên.
“...”
Trên mặt Dư Tiếu đầy dấu chấm hỏi: “Anh ta không lấy tiền à?”
“Không chỉ không lấy tiền.” Chu Tiểu Trân nghi hoặc nói: “Thái độ phục vụ còn quá tốt.”
Hai người nhìn Triệu Lam, nội tâm Triệu Lam đang gào thét mấy đứa nhìn chị làm gì, chị cũng thắc mắc không kém gì mấy đứa.
“Chung quy lại thì... cũng không phải chuyện xấu.” Triệu Lam cũng chỉ có thể an ủi mình và mọi người như vậy thôi: “Bữa sáng miễn phí, không ăn thì uổng.”
Nói cũng đúng, ba người mở túi ra, sau đó đồng thời phát ra tiếng hô kinh ngạc.
“Wow!”
“Quá tuyệt!”
Dư Tiếu cầm hộp gà quay: “Tiểu Trân, em gọi một con gà quay lận hả?”
“Em chỉ gọi nửa con thôi.” Chu Tiểu Trân cũng lấy một hộp cơm ra: “Đây là ba quả trứng vịt muối hả? Ít nhất cũng phải có tám quả lận.”
“Còn nữa, hai đứa nhìn chả giò kìa.” Triệu Lam mở một cái hộp khác ra: “Chắc cũng phải tầm 20 cái đấy nhỉ?”
“Ơ...” Dư Tiếu cũng không hiểu nổi: “Không chỉ không lấy tiền mà thái độ còn tốt như thế, lại còn tặng thêm nhiều đồ ăn như vậy, hay là đang có âm mưu gì đó?”
“Thay vì nói là âm mưu, chẳng thà nói là lấy lòng.” Triệu Lam vuốt cằm, hào quang trí tuệ lấp lánh trong mắt: “Anh ta vừa nói chúc cô ăn ngon miệng, là cô chứ không phải các cô, chứng tỏ anh ta đang nói cho một người nghe.”
“Ồ...” Chu Tiểu Trân hiểu ngay: “Chị Tiếu, anh ta đang lấy lòng chị đấy.”
“Ừ.” Triệu Lam gật đầu: “Chị đã nói mà, không có lý nào mà chỉ có ma trong phòng tắm và ma kiểm tra phòng muốn đổi việc.”
Mồm miệng Dư Tiếu khô khốc không biết phải làm sao, tính cả tuổi mụ là năm nay cô 20 tuổi, đến với nhân gian chưa đầy 20 năm. Cô còn chưa bước vào xã hội, cũng không phải người đẹp tuyệt sắc gì, lần đầu tiên được lấy lòng như vậy, cô thấy không quen lắm. Hơn nữa những kẻ đó còn không phải con người, điều này càng làm cho cô thấy không quen. ( truyện trên app T Y T )
Xem ra bệnh viện Thánh Elizabeth là một đơn vị rất xuất sắc. Tiếc là Dư Tiếu vẫn chưa muốn chết, nếu không thì yên tâm làm viện trưởng cũng có triển vọng lắm đó.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài. Cho dù có một ngày cô rời khỏi trò chơi này để trở về hiện thực thì có lẽ cả đời cũng không thể ngồi lên tới chức viện trưởng.
Bỗng nhiên thấy hơi rầu...
Bữa này cả ba người đều ăn no căng, dù vậy cũng không ăn hết toàn bộ đồ ăn.
Dư Tiếu ôm cái bụng no căng chuẩn bị vẽ bùa, nghe nói vận động trí óc là việc tiêu hao năng lượng nhiều nhất nên cô định vẽ bùa cho tiêu cơm. Chu Tiểu Trân nghe nói ngủ sẽ tiêu hóa nhanh nhất nên em chọn nằm ườn ra. Triệu Lam không định sống uổng phí thời gian nên cô ấy chọn nghiên cứu diễn đàn của bệnh viện số 4.
Ba người đều có việc làm, mọi người đều có tương lai tốt đẹp.
Kể từ khi vận may của Dư Tiếu đạt tới đỉnh cao thời vận, xác suất vẽ bùa thành công của cô cũng được nâng cao một bậc, gần như không có khi nào thất bại. Chưa đến nửa giờ mà cô đã vẽ xong mấy chục tấm bùa Vận Lôi Đả Túy. Tuy loại bùa này tốt nhưng dùng hoài một loại cũng sẽ chán, vậy nên cô đang nghĩ là đã đến lúc học thêm bùa chú mới rồi.
“Tiếu Tiếu!” Đang lướt trên diễn đàn, bỗng nhiên Triệu Lam kinh ngạc hô lên: “Em nổi tiếng rồi này!”
Dư Tiếu: “?”
Chu Tiểu Trân bị đánh thức: “Cái gì cháy cơ ạ?”
*Nguyên văn là 着火 và 火. Trong đó 火 vừa mang nghĩa nổi tiếng vừa mang nghĩa ngọn lửa, còn 着火 có nghĩa là cháy.
“Tiếu Tiếu, em nổi tiếng rồi đấy, em nổi tiếng khắp các bệnh viện luôn này!” Triệu Lam cực kỳ kich động: “Bây giờ trên diễn đàn của bệnh viện số 4 có rất nhiều bài đăng liên quan đến em đấy.”
“Hả?” Dư Tiếu ngơ ngác: “Cho em coi với.”
Chu Tiểu Trân: “Em cũng muốn coi!”
Ba người chen chúc nhau trên một cái giường, châu đầu vào nhau, tập trung lướt diễn đàn.
Dư Tiếu đọc bài đăng thứ nhất là: [Tôi có lời muốn nói về người mới ở bệnh viện số 6!”
[No.1 Chủ thớt: Đọc mấy bài đăng về người mới ở bệnh viện số 6 trên diễn đàn rồi nhưng tôi muốn nói là, đối với những người chưa từng đến viện Thánh Elizabeth thì sẽ không thể nào hiểu được sự đáng sợ của chuyện này đâu.]
[No.2 Chủ thớt: Phải nói rõ trước là tuy tôi không phải anh lớn có điểm tích lũy nằm trong top mười, nhưng tôi cũng dựa vào sự nỗ lực của bản thân để vào top 20 nên vẫn có một vài kinh nghiệm đối với việc tiến vào phó bản trị liệu. Hôm nay tôi sẽ nói về viện Thánh Elizabeth, tên đầy đủ là Bệnh viện tâm thần Thánh Elizabeth này. Ba tháng trước, tôi vào phó bản trị liệu này, lần đó chúng tôi có mười người đi vào thì chỉ có ba người còn sống.]
[No.3 。。: Top 20 cũng là anh lớn rồi.]
[No.4 =.=: Vây xem anh lớn!]
[No.5 Chủ thớt: Phải nói sao về cái phó bản này nhỉ? Một chữ thôi, bẫy! Bẫy cực kỳ, bẫy vô cùng, chắc chắn là cái phó bản bẫy nhất tôi từng vào. Nhất là bác sĩ điều trị George, đó là cái bẫy to bổ chảng. Vừa vào phó bản đã bẫy chúng tôi, bây giờ tôi nghĩ lại mà vẫn không nuốt trôi được cục tức này, nếu không phải vì không được ẩu đả với nhân viên y tế thì nhất định tôi sẽ tẩn chết gã, gã chính là một thằng ngu, kẻ hèn @#¥%……&*]
[No.6 Trầm cảm rồi: Chủ thớt kích động ghê.]
[No.7 ^-^: Anh lớn đừng nóng, bĩnh tĩnh đi.]
[...]
[No.19 Chủ thớt: Ngại quá, vừa nãy kích động quá, chúng ta quay lại chủ đề chính. Sau khi vào phó bản, George nói với chúng tôi rằng phải bắt đầu một cuộc kiểm tra, bắt mỗi người bệnh nói lý do tại sao mình đến Thánh Elizabeth. Người bệnh đầu tiên bị George nêu tên là một người chơi, lúc ấy thông tin chúng tôi biết được rất ít, người chơi kia cứ tưởng nơi này là bệnh viện tâm thần thật nên đã bịa ra những chuyện khiến mình bị điên.
Kết quả như vậy là sai, đáp án chính xác phải là chết thì mới tiến vào Thánh Elizabeth, thế nên chúng tôi phải bịa ra một nguyên nhân cái chết cho mình chứ không phải những chuyện khiến mình bị điên. Liên tiếp có bốn người chơi mắc lừa, việc này đã vạch trần chuyện họ là con người ngay tại chỗ...]