Sau khi cơm nước xong xuôi, Dư Tiếu đang định vào cửa hàng xem thử, điểm tích lũy nhiều như vậy mà không mua gì cũng thật đáng tiếc.
Sau đó, theo bản năng, cô nhìn thoáng qua thời gian trên cổ tay, lập tức hai mắt mở to: “Mọi người mau nhìn xem!”
“Sao vậy ạ?” Chu Tiểu Trân ăn bữa chính hơi nhiều, bây giờ rất buồn ngủ, còn Triệu Lam đang tắm trong phòng tắm.
“Em xem thời gian đi.” Dư Tiếu giơ tay mình lên, nói: “Chị nhớ rõ, trước khi chúng mình bước vào đợt trị liệu, thời gian còn dư của chị là hơn 29 ngày một chút, nhưng chúng mình ở vài ngày tại viện thánh Elizabeth, hiện tại thời gian còn lại vẫn hơn 29 ngày.”
“Thật sự là vậy kìa…” Chu Tiểu Trân lập tức xem xét thời gian của bản thân: "Em cũng như vậy, thời gian của em cũng không giảm bớt, thế này là thế nào?”
Dư Tiếu nghĩ nghĩ, nói: “Có khả năng là sau khi chúng mình tiến vào đợt trị liệu, thời gian còn lại sẽ không giảm bớt, hoặc là thời gian trong đợt trị liệu không chuyển động.”
“Thật tốt quá.” Chu Tiểu Trân kích động: "Vậy thì nếu chúng mình vẫn luôn tiến vào đợt trị liệu không ngừng, vậy thì chúng mình sẽ trẻ mãi không già đúng không?”
“...” Dư Tiếu tạm thời nói không nên lời: "Em thật sự muốn trẻ mãi không già ở nơi đó hả?”
Chu Tiểu Trân nhớ lại thời gian trải qua ở viện thánh Elizabeth, sau đó thành thật nói: “Còn không bằng chết.”
Dư Tiếu kéo cổ áo, cảm thấy hơi mệt. Hiện tại còn mấy giờ nữa trời mới tối nhưng cô không muốn làm gì hết, chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi vui vẻ an tĩnh nằm trên giường.
“Việc này xem như là một tin tức tốt.” Dư Tiếu lười biếng dựa vào đầu giường: "Ít nhất khi ở phó bản trị liệu, lúc chúng mình không thể mở cửa hàng, thì cũng không cần lo lắng hết giờ, tự nhiên cái ngủm mất.”
“Đúng vậy ạ.” Lập tức, Chu Tiểu Trân vui mừng, hứng thú tràn đầy hỏi: “Vậy khi nào chúng mình xin đi đợt trị liệu thứ hai vậy ạ?”
“... Ít nhất cũng nghỉ hai ngày đi đã.” Dư Tiếu cũng không hiểu, mọi người đều là người bệnh ung thư, sao mà em ấy lại dư thừa sức lực đến vậy?
“Chị muốn nghỉ ngơi hai ngày.” Dư Tiếu chỉnh lại tư thế nằm: "Hơn nữa, sau đợt trị liệu vừa rồi, chị còn chưa chuẩn bị tốt mấy loại bùa chú đã bị tiêu hao nữa.”
Chu Tiểu Trân nghĩ lại, rất thông cảm cho Dư Tiếu, lần này Dư Tiếu thật sự rất vất vả. Có thể thành công rời khỏi viện thánh Elizabeth, toàn bộ đều nhờ Dư Tiếu gánh đội còng lưng. Em làm cục tạ đi theo, đúng lý là nên thông cảm cho chị Dư Tiếu, vậy mà còn la hét đòi muốn xin tiếp đợt trị liệu tiếp theo.- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí ở nền tảng khác.
Nghĩ đến đây, em tự trách mình không thôi, tính lấy que cay trân quý của mình dâng hiến cho chị Dư Tiếu để chị ấy ăn giết thời gian. Đang trong lúc lục đồ, Triệu Lam nóng hổi thơm ngào ngạt từ phòng tắm bước ra, hỏi: “Tiểu Trân, em đang tìm cái gì đó?”
“Tìm que cay cho chị Dư Tiếu ăn ạ.” Chu Tiểu Trân trả lời mà không quay đầu lại.
“Nhưng mà…” Triệu Lam nghi ngờ nhìn về phía giường đầu tiên: "Tiếu Tiếu đã ngủ rồi mà.”
“Hả?” Chu Tiểu Trân kinh ngạc quay đầu lại.
Ở giường đầu tiên, Dư Tiếu an tĩnh dựa nửa người vào gối đầu cao cao, nét mặt điềm đạm, hô hấp đều đều chậm rãi. Hình ảnh này cùng với cảnh sắc hoa thơm chim hót ngoài cửa sổ giao hoà chiếu sáng lần nhau, tràn ngập hơi thở của năm tháng tĩnh lặng bình an.
“…”
Tay phải Chu Tiểu Trân nâng lên, nhẹ nhàng ấn lên ngực của mình: "Em đã quen rồi, thật đấy.”
Bởi vì ngủ quá sớm, thời điểm Dư Tiếu tỉnh lại đã là nửa đêm. Trong phòng, Chu Tiểu Trân và Triệu Lam đều đã thở đều nhịp nhàng, hiển nhiên, chất lượng giấc ngủ của hai người đều rất tốt.
Dư Tiếu mở điện thoại nhìn, mới hai giờ sáng.
Cô cảm giác rất khát, muốn đi vệ sinh. Người cũng thấy không được thoải mái, vì trước khi ngủ chưa có tắm rửa.
Rón ra rón rén xuống giường, đến máy lọc nước uống nước, bỗng nghe thấy trong phòng vang lên âm thanh kỳ quái. Sau lưng cô căng thẳng, cẩn thận nghe nơi phát ra âm thanh là từ ngoài cửa truyền đến.
“Lào xào lẹt kẹt…”
Âm thanh cảm giác như có người đang dùng móng tay cào cửa, là quỷ kiểm tra phòng hả ta?
Từ buổi tối ngày đầu tiên cô dùng bùa Vận Lôi Đả Túy quỷ kiểm tra phòng trong lúc ngủ mơ vào buổi tối đầu tiên, phòng bệnh của các cô vẫn luôn yên tĩnh như vậy. Trên cửa phòng vẫn luôn dán một lá bùa cũng không có động tĩnh. Dư Tiếu còn tưởng rằng quỷ kiểm tra phòng đã tự động làm lơ phòng bệnh của các cô, không ngờ được là vẫn chưa chịu từ bỏ?
Cô cầm ly nước đứng trong bóng đêm lắng nghe một lúc, âm thanh kia vẫn luôn ở đó, nhưng không có bất kỳ tình huống nào xảy ra. Chắc là bùa chú có tác dụng, quỷ kiểm tra phòng không vào được.
Vì vậy, cô yên tâm uống xong ly nước, từ ngăn tủ tìm quần áo tắm rửa, đi vào phòng tắm.
Nước ấm tưới từ đầu đến chân, Dư Tiếu thoải mái thở dài. Thoải mái dễ chịu lau hết nước ấm trên người, đang định sấy tóc, Dư Tiếu chợt nhớ tới, Chị Lam và Tiểu Trân vẫn còn đang ngủ, không thể sấy tóc được.
Cô cầm một chiếc khăn lông khô bọc lại tóc, nhưng đây thật sự là một việc đòi hỏi kỹ thuật, cô bọc cả một lúc lâu vẫn chưa làm tốt. Nếu sau lưng có mắt thì tốt rồi, như vậy quấn tóc cũng không cần vất vả như vậy.
Mới vừa nghĩ như vậy, một bàn tay nắm lấy khăn lông của cô, nhẹ nhàng quấn khăn lông vào nếp, dịu dàng giúp cô gói lại tóc kỹ càng.
“Cảm ơn nha……” Dư Tiếu như trút được gánh nặng.
Bỗng nhiên, như nhớ ra được gì, cô căng thẳng xoay người lại, thấy một cái tay thật dài vươn ra từ vòi sen, một cái còn đang duỗi ra phía sau của cô.
“Mẹ ơi!” Dư Tiếu giật mình, vậy mà có quỷ tự nhiên chui vào phòng tắm nhìn lén cô tắm!
Cô chạy như bay ra khỏi phòng tắm, từ dưới gối đầu móc ra một lá bùa Vận Lôi Đả Túy, trở lại phòng tắm. Lại thấy trong phòng trống không, chỉ còn hơi nước đang bốc hơi, còn cái tay kia đã biến mất vô hình vô dạng.
Đã chạy mất rồi? Dư Tiếu nghĩ như vậy nhưng cô phát hiện có gì đó không đúng, ở trên gương có cái gì kìa?
Dư Tiếu cầm bùa chú, đứng trước gương. Trên gương có mấy dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc trước không có, chắc chắn là vừa rồi mới được viết lên.
Họ và tên: Nhị Nha.
Giới tính: Nữ.
Từng nhậm chức: Nhân viên điều dưỡng ở bệnh viện số 3.
Chức vụ hiện tại: Đảm bảo nguồn nước của bệnh viện số 6.
Dư Tiếu: “???”
Ý gì đây? Dư Tiếu chấm hỏi đầy mặt, đây rốt cuộc là có ý gì? Một cái tay quỷ hơn nửa đêm từ vòi sen thò vào, chỉ để viết này đó trên gương?
Con quỷ này tên là Nhị Nha? Là ý đồ gì vậy hả? Là bởi vì cô đơn quá hay sao?
Dư Tiếu nghĩ hoài cũng không ra, cũng may, cô không phải kiểu người thích để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô dán trên cửa phòng tắm một lá bùa, để phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc ngủ.
Vừa đi ra, cô lại nghe được âm thanh “Lào xào lẹt kẹt..”
Dư Tiếu mở chiếu sáng trên điện thoại di động, ngồi xổm cạnh cửa, trong lòng thầm nói, hôm nay quỷ kiểm tra phòng sao mà kiên trì như vậy? Kiên quyết buổi tối hôm nay đấu trí với cô hay sao? Không còn phòng bệnh khác để quậy phá nữa hay sao?
Trong lúc đang tự hỏi, âm thanh cào cửa đã ngừng lại.
Dư Tiếu không khỏi vui mừng, rốt cuộc đi rồi, xem ra, con quỷ kiểm tra phòng này không có phải ngốc đến mức không còn thuốc chữa. Sau đó, cô lại nghe thấy âm thanh sột soạt vang lên từ ngoài cửa.
Tiếp theo, một thứ gì màu trắng, không rõ là vải hay là giấy, được nhét vào từ khecửa.
“...” Dư Tiếu há to miệng, bắt đầu vò đầu khó hiểu.
Sau khi đồ vật kia được nhét vào xong, ngoài cửa lại yên tĩnh trở lại. Dư Tiếu do dự một hồi lâu, vẫn quyết định nhặt thứ đó lên.
Lúc cầm trên tay mới xác định đó là một miếng vải màu trắng, chất vải có phần thô ráp, như là vải may áo blouse. Trên một mặt khác, mới thấy có một mảng máu hồng hồng.
Dư Tiếu nhìn kỹ, ở trên đầy chữ được viết bằng máu giống như quỷ vẽ bùa.
Họ và tên: Không nhớ rõ.
Giới tính: Nữ.
Từng nhậm chức: Quỷ trong WC nam của bệnh viện số 5.
Chức vụ hiện tại: Nhân viên điều dưỡng bệnh viện số 6.
“…”
Trong lúc nhất thời, Dư Tiếu không nói ra lời, cô cảm thấy chắc chắn là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó, cho nên buổi tối hôm nay, đám ma quỷ này mới kỳ quái như vậy, một đám đều vội vàng giới thiệu bản thân với cô.
Đang trong lúc mơ hồ, phía kẹt cửa lại phát ra âm thanh, nghe như đang nhét thêm thứ gì vào. Chẳng qua thứ đồ đó lớn hơn khe cửa, cho nên không nhét vào được.
Dư Tiếu yên lặng ngồi xổm cạnh cửa trong chốc lát, uy hiếp nói: “Nếu còn dám tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ dùng sét đánh chết anh!”
Bên ngoài yên tĩnh ngay lập tức, một tiếng động cũng không còn.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Tiểu Trân tinh thần thoải mái mở to mắt, duỗi người, đầu xoay về phía bên Dư Tiếu, em hoảng sợ nói: “Em đang thấy cái gì đây?”
Triệu Lam bị em đánh thức, cảnh giác bật dậy: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Chu Tiểu Trân giật mình chỉ vào Dư Tiếu: “Tự nhiên hôm nay chị Tiếu thức dậy sớm quá ạ, thần kỳ thật.”
“…”
Dư Tiếu cũng không để ý lời nói của em, cô cau mày, ngồi xếp bằng trên giường, trong tay cầm một mảnh vải cứng màu trắng.
“Ở trên đó đỏ rực là vẽ bùa chống quỷ gì vậy ạ?” Chu Tiểu Trân tò mò hỏi: “Là bùa chú mới của chị hay sao?”
Dư Tiếu nghĩ một lúc, nói: “Đêm qua có ma quỷ vào phòng bệnh của chúng ta.”
“… Mẹ ơi!” Chu Tiểu Trân nhảy dựng lên: "Quỷ ở đâu? Sao chị không gọi bọn em dậy?!”
Triệu Lam nghĩ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, nếu không thì Tiếu Tiếu cũng không buồn rầu như thế: “Tiếu Tiếu, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Trên cửa đã dán bùa, quỷ kiểm tra phòng chắc hẳn không vào được mới đúng chứ.”
“Đúng là quỷ kiểm tra phòng không có vào đây.” Dư Tiếu giơ tấm vải màu trắng: "Nhưng lại nhét cái này vào…”
Dư Tiếu kể lại sự việc phát sinh tối hôm qua, sau đó vô cùng hoang mang nói: “Mấy con ma đó có ý gì? Là đang uy hiếp em sao, kiểu như mấy kẻ sát nhân thích báo trước cho con mồi biết?”
“Em cũng thấy vậy.” Chu Tiểu Trân tán đồng nói: “Quá kiêu ngạo, chị Tiếu, bọn họ khinh thường chị, căn bản không để chị vào mắt.”
Dư Tiếu nổi giận: "Được lắm, vậy cả ngày hôm nay chị sẽ dùng tất cả thời gian để vẽ bùa, sau đó sẽ phủ kín toàn bộ phòng bệnh bằng bùa, để chị xem có còn thứ ma quỷ nào dám kiêu ngạo không!”
“Chuyện đó...” Triệu Lam do dự một chốc, nói: “Chị lại có cái nhìn khác về chuyện này.”
Dư Tiếu: “Cái gì ạ?”
Triệu Lam mở miếng vải ra rồi nói: “Nội dung trên miếng vải này, hoặc nội dung trên gương, đều rất giống một việc mà lúc xưa chị rất thường hay làm.”
Dư Tiếu: “Là việc gì ạ?”
Triệu Lam: “Đi xin việc, nộp sơ yếu lí lịch.”
“…”
Đầu óc Dư Tiếu mơ màng: "Quỷ đưa sơ yếu lý lịch cho em?”
Đầu óc của Chu Tiểu Trân cũng không theo kịp: “Quỷ đưa sơ yếu lý lịch cho chị Tiếu?”
“Đúng vậy.” Triệu Lam nhắc nhở, nói: “Đừng quên, hiện tại em là viện trưởng bệnh viện thánh Elizabeth.”
“…”
Dư Tiếu không kìm được bắt đầu vò đầu, hèn gì, tối qua, tay quỷ Nhị Nha lại giúp cô bọc tóc…
“Woa.” Chu Tiểu Trân hâm mộ nhìn Dư Tiếu: “Hiện giờ chị Tiếu đã là người có tài sản cố định rồi, chúng ta không còn cùng một giai cấp nữa.”
Triệu Lam không thể hiểu được, hỏi: “Thế em là giai cấp gì?”
“Em là giai cấp vô sản.” Nguyên con mắt đầy ghèn của Chu Tiểu Trân nhìn Dư Tiếu: "Chị Tiếu là giai cấp tư sản.”
“…”
Khóe mắt Dư Tiếu co giật, cầm mảnh vải trắng ném vào thùng rác. Cô không muốn giao tiếp với quỷ tý nào đâu.
“Leng keng!”
8 giờ sáng tới rồi, âm nhạc nhu hòa êm dịu vang lên, rèm trong phòng bệnh tự động được mở ra. Phía ngoài, chim nhỏ ríu rít kêu vui sướng, bay tới bay lui nhưng tuyệt đối sẽ không bay vào phòng bệnh.
Âm thanh nói chuyện quen thuộc của mỹ nữ nào đó vang lên.
“Một ngày tốt đẹp sẽ bắt đầu từ bây giờ…”
“Hôm qua, bệnh viện số sáu, người bệnh có biệt danh ‘nickname quá khó’ đã báo cáo quỷ kiểm tra phòng làm trái với điều lệ chế độ của bệnh viện. Sau khi xác minh chính xác, quỷ kiểm tra phòng Thúy Lan thật sự có hành vi vi phạm quy định, đã đưa tới có văn phòng xử lý tranh chấp của 6 bệnh viện để tiếp tục điều tra…” ( truyện đăng trên app TᎽT )