Chu Tiểu Trân vẫn luôn chú ý quan sát Dư Tiếu nghe điện thoại, nhận thấy sắc mặt cô thay đổi nên em ra hiệu bằng mắt hỏi cô có vấn đề gì.

Tim Dư Tiếu đập thình thịch, cô đã tính sai rồi. Trên thực tế, cô có nghĩ đến việc viện trưởng là một tồn tại rất đáng sợ, cô cũng có sự chuẩn bị thích hợp. Ví dụ như tìm cách kiểm soát tất cả nhân viên y tế, phá hủy sức chiến đấu của họ để họ không thể trở thành người giúp đỡ cho viện trưởng.

Tất cả những lá bùa còn lại, cô đều lên kế hoạch sử dụng cho viện trưởng, cho dù chúng không thể gây tổn thương nặng cho viện trưởng, nhưng ít nhất cũng có thể vật lộn một lúc.

Cô muốn giữ chân viện trưởng, giành thêm chút thời gian để Triệu Lam vào phòng làm việc của viện trưởng, nhưng cô không ngờ rằng không thể mở được cửa phòng của viện trưởng.

Triệu Lam gọi điện thoại bảo các cô chạy nhanh, chứng tỏ viện trưởng đã lên đây. Nhưng Dư Tiếu có thể chạy đi đâu? Cả bệnh viện không có nơi nào mà viện trưởng không thể tới. Điều đáng sợ hơn là triệu chứng điếc tạm thời của cô sắp tái phát lần nữa vì quá căng thẳng, âm thanh trong tai cô ngày càng yếu đi, cho đến khi cô nhìn thấy môi Chu Tiểu Trân mấp máy thì cô hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Dư Tiếu nhìn Chu Tiểu Trân, nhẹ nhàng lắc đầu.

Chu Tiểu Trân sững sờ nhìn thấy Dư Tiếu như vô tình sờ vào tai.

Sắc mặt Chu Tiểu Trân lập tức tái nhợt, em hiểu được, chị Tiếu lại không nghe được. Đúng lúc này em nghe thấy âm thanh bên ngoài, đó là tiếng bước chân thong dong.

Bước chân nhẹ hơn của bác sĩ lợn và chậm hơn bước chân của George, đây là tiếng bước chân của viện trưởng.

Em muốn nói cho Dư Tiếu biết viện trưởng đang ở bên ngoài, nhưng Dư Tiếu không nghe thấy, em cũng không dám có động thái gì, nếu mấy y tá đang bị họ khống chế phát hiện Dư Tiếu không nghe được thì không ai có thể bảo đảm họ vẫn nghe lời.

Vì vậy em dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía cửa, hy vọng Dư Tiếu có thể hiểu ra thông qua biểu cảm của em, bên ngoài có một thứ đáng sợ đang đến gần.

Dư Tiếu hiểu, cô quan sát được nhiều hơn. Ngay khi Chu Tiểu Trân nhìn về phía cửa với vẻ mặt sợ hãi, các y tá cũng nhìn về phía cửa với dáng vẻ sợ hãi.

Dư Tiếu nhớ tới lời nói của Triệu Lam, viện trưởng vô cùng đáng sợ, bọn họ không thể đối phó được ông ta.

Trong điện thoại tuy giọng điệu của Triệu Lam lo lắng và sợ hãi nhưng có thể nhận ra chị ấy không có vấn đề gì, chắc là không bị thương. Chứng tỏ chị ấy đang làm đúng như kế hoạch, chị ấy đã trốn trước khi viện trưởng nhìn thấy. Nếu vậy, làm sao chị ấy biết viện trưởng rất đáng sợ?

Chắc chắn chị ấy đã nhìn thấy gì đó, kết hợp với vẻ mặt sợ hãi của các y tá, Dư Tiếu đã có suy đoán. Cô mở danh bạ điện thoại, ngón tay cô dừng lại ở một số điện thoại.

Hành lang trống rỗng vang lên từng tiếng bước chân, một cái bóng dáng gầy mảnh trải dài dưới ánh đèn giống như một con ác quỷ đang giãy dụa trên nền đất.- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí ở nền tảng khác.

George ở trong phòng làm việc nghe được âm thanh này, anh ta cười nham hiểm, có người luôn tự coi bản thân thông minh. Anh ta không cần đoán cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, dù sao anh ta cũng đã nhìn thấy cảnh này quá nhiều lần. Nhưng đêm nay có hơi khác biệt, bởi vì anh ta muốn tận mắt nhìn thấy người phụ nữ dám uy hiếp anh ta sẽ chết trong tuyệt vọng như thế nào.

George cũng xuất hiện ở hành lang, anh ta nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười, anh ta cảm nhận được sự tồn tại đáng sợ đó đã đến trước cửa phòng y tá.

Trong phòng y tá, Chu Tiểu Trân nghe thấy tiếng bước chân đến rất gần, sau đó dừng lại. Cô không thể giấu được nữa, bắt đầu điên cuồng ra hiệu bằng mắt với Dư Tiếu. Dù Dư Tiếu không nghe được, nhưng cô biết thời khắc nguy hiểm nhất đã đến. Cô không thể do dự, cô ấn ngón tay bấm số.

George đang xem kịch, nếu có một bộ não tươi để anh ta ăn thì càng tuyệt hơn. Nhưng điều đó không quan trọng, làm sao có con quỷ nào sinh ra đã hoàn hảo? Có một thiếu sót nhỏ như vậy cũng chẳng sao.

Rồi anh ta nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên từ người mình...

"Tít, tít, tít..."

"..."

Sắc mặt George ngơ ngác, từ lúc trở thành bác sĩ điều trị, lần đầu tiên anh ta cảm thấy bối rối, là ai lại gọi điện cho anh ta vào đúng lúc này chứ?

Một bàn tay khô khốc đặt lên tay nắm cửa phòng y tá, vào khoảnh khắc ông ta định mở cửa, một âm thanh truyền đến từ hành lang.

"Tít, tít, tít..."

Bàn tay khô khốc dừng lại, buông tay cầm ra.

George lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy dãy số mà anh ta sẽ không bao giờ quên được, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không còn khống chế được nữa, vặn vẹo thành một biểu cảm đáng sợ.

Thật sự, nếu tất cả có thể làm lại từ đầu, anh ta nhất định sẽ bóp chết Truyền nhân điếc ngay từ ngày đầu tiên cô bước vào, cho dù anh ta có bị trừng phạt!

Khi tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, Chu Tiểu Trân nghe thấy tiếng bước chân xa dần, em không kìm được hưng phấn ôm lấy những người xung quanh. Quá phấn khích nhưng lại sợ hãi không dám nói gì, em không còn cách nào khác ngoài dùng sức ôm.

Các y tá xung quanh tuy không cần hô hấp nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, kích động ôm lấy nhau.

Sau một hồi xúc động, Chu Tiểu Trân phát hiện vai mình ươn ướt. Cô sửng sốt phát hiện mình đang ôm một y tá, y tá đang nhìn em chảy nước miếng, nước miếng chảy ào ào.

Chu Tiểu Trân đẩy cô ta ra, giơ mạt chược trong tay lên, đe dọa cô ta.

Cô y tá sợ hãi rụt cổ lại, ủ rũ ngồi xổm trong góc.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn họ, Dư Tiếu biết bản thân đã thành công. Viện trưởng không chỉ nhắm vào bệnh nhân, ông ta còn bị thu hút bởi những thứ khác.

Nhìn thấy một bóng người cao gầy xuất hiện ở góc phòng, mí mắt co giật, George trốn vào trong phòng làm việc, tắt đèn. Anh ta chuẩn bị dùng gậy ông đập lưng ông để trả đũa, lập tức bấm số điện thoại của Dư Tiếu.

"Xin lỗi, người dùng bạn gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau..."

"..."

George ném điện thoại của mình đi!

Trong trạm y tá, Chu Tiểu Trân nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn giống âm thanh của cửa bị đá bay. Sau đó, em lại nghe thấy một âm thanh dữ dội, em không hiểu đó là âm thanh gì, tóm lại nó khá lớn, thỉnh thoảng còn có tiếng đập vào tường, dù sao cũng vô cùng kịch liệt.

Em quay đầu nhìn Dư Tiếu, thấy mặc dù Dư Tiếu nghiêm túc chăm chú nhưng trong mắt vẫn hơi mờ mịt. Chu Tiểu Trân lấy điện thoại di động ra, viết tình hình hiện tại vào một bản ghi nhớ, sau đó đưa cho Dư Tiếu đọc.

Dư Tiếu nhìn thoáng qua đã hiểu rằng viện trưởng chắc chắn đang đánh nhau với George.

Dư Tiếu không nhịn được cảm khái, George thật là... quá giỏi, từ khi cô tới đây, George thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều.

“Chúng ta làm gì đây?” Chu Tiểu Trân gõ chữ, hỏi cô: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Dư Tiếu suy nghĩ rồi nói: "Ra ngoài."

Chu Tiểu Trân: "Hả?"

Các y tá: "?"

Họ còn chưa kịp phản ứng thì Dư Tiếu đã mở cửa.

Tất cả mọi người: "!!!"

Dư Tiếu bước ra ngoài, sau khi cửa mở ra, âm thanh bên ngoài càng rõ ràng hơn. Đáng tiếc Dư Tiếu không nghe thấy gì, một tay cầm cưa máy, một tay cầm bùa, cô rón rén đi về hướng phòng làm việc của George.

Cô vừa đi không bao lâu, Chu Tiểu Trân ôm lấy cô từ phía sau.

Dư Tiếu hiểu, gật đầu với em. Cô ngồi xổm xuống góc tường, thăm dò phía trước.

Mặc dù Chu Tiểu Trân sợ, nhưng em cũng tò mò muốn xem chuyện gì xảy ra nên em thò đầu lên trên đầu Dư Tiếu nhìn xem. Vậy là ở góc đó, tổng cộng có chín cái đầu thò ra xếp ngay ngắn từ dưới lên trên.

Ở góc bên kia, chiếc áo khoác trắng của George đã rách tả tơi, mái tóc thường được chải gọn gàng của anh ta xõa tung. Làn da nhợt nhạt lộ ra ở những chỗ quần áo rách, bên trong đầy vết thương, nhìn anh ta giống như bị thú rừng cắn.

Trước mặt anh ta là viện trưởng, trạng thái của viện trưởng cũng không khá hơn là bao. Chiếc áo khoác trắng cũng rách rưới, một tay áo trống trơn đung đưa, nhìn kỹ thì thấy cánh tay đó đang rơi trên đất.

Những cánh cửa và bức tường xung quanh tan nát khủng khiếp.

Cảnh tượng này bi thảm đến mức chấn động, Chu Tiểu Trân run rẩy sợ hãi, cả gương mặt nhăn lại.

Lúc này, em nghe thấy Dư Tiếu dùng giọng bình tĩnh nói: "Có thấy không? George quan tâm chị đến mức nào, anh ấy thực sự liều mạng chống lại viện trưởng vì chị."

Chu Tiểu Trân: "..."

Chu Tiểu Trân ngạc nhiên, đúng là chị Tiếu của em, đã đến lúc này rồi chị ấy vẫn nghĩ đến việc trêu chọc George, chị ấy thực sự là tấm gương cho thế hệ chúng ta noi theo!

Các y tá đều rụt đầu lại, thật quá đáng, sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Cho dù bệnh nhân có tàn nhẫn đến mức nào, bác sĩ điều trị cũng không cần liều mạng giúp đỡ như thế, có còn để quỷ sống nữa không? Họ không thể sống qua những ngày này nữa!

Lúc này, trận chiến đang ở giai đoạn căng thẳng nhất, đột nhiên cổ của viện trưởng vươn ra, cắn mạnh vào vai George. Khuôn mặt của George vặn vẹo vì đau đớn, anh ta cũng không chịu thua kém, cắn chặt vào đầu viện trưởng.

“Răng rắc.”

Chỉ có một thanh âm giòn tan, xương sọ của viện trưởng bị George cắn vỡ. Dư Tiếu nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ viện trưởng chết chắc rồi, George yêu não đến thế, nhất định sẽ không bỏ qua bộ não của viện trưởng. Nếu bị ăn não chắc chắn viện trưởng sẽ chết.

Tuy nhiên, giây tiếp theo cô đã bị vả mặt, vì từ góc độ của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy cái lỗ trên đầu của viện trưởng. Viện trưởng đã mất một mảnh đầu vẫn rất hung hăng, hành động không hề bị ngăn cản. Dư Tiếu nhìn thấy trong lỗ hổng trên đầu rất sâu, trong đó chẳng có gì cả...

Mẹ kiếp, cô lại tính sai rồi, viện trưởng không có não!

Nhìn thấy George rơi vào thế bất lợi, Dư Tiếu cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời George nói.

“…Viện trưởng không phải là người mà ai muốn gặp là có thể gặp…”

Bởi vì nếu gặp ông ta, chắc chắn sẽ chết, nên tất nhiên không phải ai cũng có thể gặp được!

George chết tiệt, anh ta luôn đào một cái hố chờ cô nhảy vào! Dư Tiếu trừng mắt nhìn George.

"Răng rắc!"

George vặn đầu và cổ viện trưởng một trăm tám mươi độ. Anh đang muốn đẩy viện trưởng ra, nếu có thể, anh ta sẽ đích thân dẫn viện trưởng đi gặp Dư Tiếu, để cho cô biết tuyệt vọng là thế nào!

Ngay khi anh ta định đẩy viện trưởng ra, anh ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc mà anh ta vĩnh viễn không thể nào quên lao ra từ một góc khác. Nhanh chóng lao đến bên cạnh anh ta, cô nhét thứ gì đó vào cái lỗ trên đầu viện trưởng rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Nhìn bóng dáng Dư Tiếu biến mất nhanh như chớp, George ngơ ngác liếc nhìn vào trong đầu của viện trưởng, anh ta nhìn thấy tờ giấy màu vàng.

"..."

Dư Tiếu chạy thẳng một mạch về góc tường nói với Chu Tiểu Trân: "Bịt tai lại!"

Chu Tiểu Trân ngoan ngoãn bịt tai lại, giây tiếp theo trời đất sụp đổ.

"Rầm rầm"

Sấm sét nối tiếp sấm sét làm rung chuyển toàn bộ bệnh viện thánh Elizabeth, nó giống như địa ngục với các nhân viên của thánh Elizabeth vào lúc này. Một loạt tia sét khổng lồ liên tục giáng xuống, trong bóng tối vô tận, tia sét chói lóa dường như có thể khiến người ta mù mắt.

Triệu Lam ở tầng một cũng cảm nhận được động tĩnh rõ ràng, cô ấy đã nhìn thấy uy lực của bùa Vận Lôi Đả Tuý nên đương nhiên cô ấy biết đây là tác dụng của việc Dư Tiếu sử dụng nhiều lá bùa cùng lúc.

Tình hình trên đó đã nguy cấp đến vậy rồi sao? Triệu Lam lo lắng như vậy nhưng lại không thể làm gì được, lúc này cô ấy không thể rời khỏi tầng một. Tiếu Tiếu, Tiểu Trân, các em nhất định không được xảy ra chuyện!

Một lúc sau, mọi thứ chìm vào im lặng, Triệu Lam không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cũng không cảm nhận được bất kỳ chuyển động nào.

Cô ấy nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.

Cô không dám rời khỏi phòng tạp vụ, dựa lưng vào cửa hít một hơi thật sâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, run rẩy gọi cho Dư Tiếu.

"Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đã tắt máy..."

Cô ấy ngạc nhiên, sắc mặt trở nên tái nhợt nhưng cô ấy vẫn chưa tuyệt vọng, tiếp tục gọi vào số của Chu Tiểu Trân.

"Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đã tắt máy..."

"..."

Căn bệnh ung thư không đánh bại được Triệu Lam nhưng lúc này cô ấy chợt bật khóc. Cô ấy chỉ còn một mình thôi sao? Có phải cô ấy là người duy nhất còn sống...

Khói bụi tràn ngập trong không khí hồi lâu cuối cùng cũng tan đi, Dư Tiếu buông bàn tay đang che miệng và mũi ra. Cô đưa tay lên phủi bụi rơi đầy trên tóc, cô vỗ nhẹ để nó rơi xuống, lại vô tình hít bụi vào mũi. Nhờ lá bùa Vận Lôi, thính giác của cô cũng được phục hồi sau cú sốc.

"Hắt xì!" Dư Tiếu hắt hơi một tiếng rất vang, cô cảm thấy cơ thể nặng nề vì cả người Chu Tiểu Trân đang nằm đè trên người cô.

Đẩy Chu Tiểu Trân sang một bên, Dư Tiếu đi đến nơi diễn ra trận chiến trước đó.

Tường hai bên cháy đen giống như bị lửa thiêu rụi. Trên mặt đất cũng có từng mảng, từng mảng cháy đen lớn, có hai bóng người nằm trong vùng cháy đen.

Dư Tiếu đi xác nhận tình trạng của viện trưởng trước tiên, lúc này toàn bộ đầu và cổ của viện trưởng đều đã mất, nhưng thi thể vẫn còn nguyên vẹn. Dư Tiếu nhìn mà ngưỡng mộ, đúng là quá lợi hại, trong đầu ông ta nhét bao nhiêu bùa Vận Lôi Đả Tuý như thế, nhưng chỉ có mỗi cái đầu nổ tung, thân thể viện trưởng quá rắn chắc.

May là ông ta không thể đứng dậy được nữa, Dư Tiếu lại nhìn về phía trước, George đang nằm bất động trên mặt đất.

Lúc này George đang nằm trên mặt đất, chiếc áo khoác trắng rách nát, đen tuyền. Dư Tiếu đi đến ngồi xổm bên cạnh anh ta, suy nghĩ một lát rồi đưa ngón tay chọc vào anh ta: "Này, anh còn sống không?"

Cơ thể George khẽ run lên: "Ừm."

“Wow.” Dư Tiếu khen ngợi: “Không hổ là bác sĩ điều trị, anh đúng là đỉnh của đỉnh.”

George chống tay chậm rãi ngồi dậy, tuy vẻ mặt của anh ta vẫn lạnh lùng lãnh đạm nhưng không còn tao nhã như trước.

Dư Tiếu thấy tóc anh ta giống như ổ gà, cặp kính có mảnh thủy tinh vỡ, trên mặt dính đầy lợi, ấn đường đen sì như vừa bị ai đạp vào vậy...

Nó không giống như...

George giơ tay lên, dùng ngón giữa đẩy gọng kính, sau đó anh ta nhìn thấy vị viện trưởng không đầu nằm trên mặt đất trước mặt mình.

Anh ta nhìn chằm chằm vào viện trưởng như thể đang nhìn chằm chằm vào một cái động. Trầm mặc rất lâu, anh ta mới thu hồi ánh mắt, quay đầu trừng mắt nhìn Dư Tiếu.

Ánh mắt anh ta nhìn Dư Tiếu không thể nói là tràn đầy tình cảm mà chỉ có thể là tràn đầy căm hận đến tận xương tuỷ.

"Hự..." Đối diện với ánh mắt của anh ta, tự dưng Dư Tiếu thấy hơi áy náy: "Chuyện đó, tôi cũng muốn giúp anh. Nếu tôi không ra tay thì anh sẽ bị đánh chết."

George rõ ràng không cần thở, lúc này lại hít một hơi thật sâu, anh ta đột nhiên cười lạnh nói: "Xem ra cô định ở đây với tôi cả đời à?"

"Hả?" Dư Tiếu ngạc nhiên, ánh mắt lưỡng lự nói: "Chuyện này... có một số chuyện không phải chúng ta muốn là được, chúng ta không phải là người của cùng một thế giới..."

“Ha.” George oán hận nhìn Dư Tiếu: “Nhưng cô giết viện trưởng, không ai có thể vào phòng làm việc của viện trưởng nữa, cô cũng không còn cách nào rời khỏi đây.”

"..."

Dư Tiếu trợn tròn mắt: "Có ý gì? Anh cũng không vào được à?"

Mặt của George không có biểu cảm, nói: "Chỉ có viện trưởng mới có thể mở cửa phòng làm việc."

"..."

"Hả? Làm sao giờ?" Chu Tiểu Trân hoảng hốt hỏi Dư Tiếu: "Chị Tiếu, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta thật sự phải ở lại nơi quỷ quái này mãi mãi à?"

Dư Tiếu cũng muốn biết câu trả lời, cô hỏi George với niềm hy vọng một phần mười nghìn: "Viện trưởng đã chết, anh không thể làm viện trưởng được sao?"

George lạnh lùng cười: "Không thể."

"Hự..."

"Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi." Chu Tiểu Trân bật khóc: "Hu hu hu... Con không thể quay về nữa. Bố, mẹ, con sẽ không bao giờ gặp lại bố mẹ được nữa. Con nhớ bố mẹ nhiều lắm..."

Dư Tiếu nhìn George: "Thật sự không còn cách khác sao?"

George lạnh lùng nhìn cô.

“Anh còn trừng mắt nhìn tôi nữa xem?” Dư Tiếu thử uy hiếp: “Dù sao không ra ngoài được thì tôi chết chắc. Anh có tin tôi sẽ tố cáo anh không?”

George lúc này hoàn toàn thờ ơ, run rẩy đứng dậy, dùng giọng điệu vô cùng gợi đòn nói: "Cô tố cáo tôi, tôi cũng không biết."

Nói xong, anh ta quay người, định quay lại phòng làm việc của mình, nhưng lại thấy cửa phòng làm việc không còn ở chỗ cũ nữa mà chắn ngang trước bàn làm việc của anh ta.

“Thánh Elizabeth chỉ có một viện trưởng à?”

George nghe thấy Dư Tiếu nói chuyện ở phía sau, anh ta quay đầu lại thấy Dư Tiếu đang nhìn mình với ánh mắt sáng rực: "Làm sao vị viện trưởng này nhậm chức được?"

George không nói gì, Chu Tiểu Trân với hai mắt đầy nước hỏi: "Cái gì... ý của chị là gì, chị Tiếu?"

"Chỉ có viện trưởng mới có thể mở cửa." Dư Tiếu nói: "Vậy chỉ cần có viện trưởng khác xuất hiện thì chúng ta có thể mở được cửa rồi, không phải à?"

"Về lý thuyết thì đúng là như vậy. . . " Chu Tiểu Trân chán nản nói: "Nhưng chúng ta có thể tìm một viện trưởng khác ở đâu đây?"

“Hãy để một người trong số họ được thăng chức làm viện trưởng.” Dư Tiếu chỉ về phía các y tá ở góc tường: “Hoặc là tổ chức bầu cử, tóm lại chúng ta cũng phải lập một viện trưởng khác!”

Dư Tiếu phấn chấn trở lại, ánh mắt sáng ngời nhìn George: "Anh có thể..."

Khóe miệng George giật giật, "Tôi là bác sĩ điều trị, không thể làm viện trưởng được." ( truyện trên app T Y T )

"Vậy chúng ta tổ chức bầu cử đi." Dư Tiếu nói.

George phải lên tiếng nhắc nhở: “Bệnh viện Thánh Elizabeth chưa bao giờ có quy định như vậy!”

“Chúng ta nên chọn ai đây?” Dư Tiếu trầm ngâm nhìn đám y tá.

George: "Cô có nghe thấy tôi nói không?"

"Lỡ sau khi bọn họ trở thành viện trưởng, chống lại chúng ta thì sao?" Chu Tiểu Trân rất lo lắng: "Chúng ta có thể tự mình trở thành viện trưởng được không?"

George: "Rốt cuộc các cô có nghe thấy tôi nói không thế?"

“Ừ, em nói cũng có lý đấy.” Dư Tiếu vỗ vỗ vai Chu Tiểu Trân: “Có thể thử xem.”

Như thường lệ, các bệnh nhân đều đang chìm vào giấc ngủ.

Điều khác với thường lệ là khi họ thức dậy, phòng bệnh có chút khác biệt.

Những người lẽ ra phải cùng thức dậy với bọn họ là Dư Tiếu và Chu Tiểu Trân đang ngồi trên giường, phía sau có thêm bảy y tá, còn có một người đang bò trên mặt đất... hình như cũng là y tá, nhìn họ như lũ hổ đang rình mồi.

Kiều Kiều vô cùng sợ hãi, trong hơn bốn mươi năm đến bệnh viện thánh Elizabeth, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

“Hôm nay không uống thuốc.” Dư Tiếu giơ máy cưa trong tay lên đung đưa: “Tới bỏ phiếu đi.”

Các bệnh nhân được đưa đến nhà ăn trong trạng thái mờ mịt, họ nhìn thấy một vài chữ lớn được viết bằng màu đỏ sẫm như là máu trên bức tường lốm đốm của nhà ăn.

Đại hội bầu cử viện trưởng bệnh viện thánh Elizabeth.

Tất cả các bệnh nhân và y tá đều ngồi giống như một trò đùa.

Dư Tiếu gật đầu với Chu Tiểu Trân, Chu Tiểu Trân đi tới, bắt đầu phát giấy bút cho từng người một.

“Thứ được phát cho mọi người bây giờ là phiếu bầu cử. Hãy viết tên của người mà mọi người nghĩ nên làm viện trưởng lên đó." Dư Tiếu nói và bật cưa máy.

Cô đập bàn bộp bộp: "Người này chính là tôi, Truyền nhân điếc! Viết nhanh lên, còn lề mề gì nữa?"

Lưu Thúy oan ức cầm giấy bút trong tay, vò đầu bứt tai nói: “… Chữ điếc viết thế nào vậy?”

"Chậc." Dư Tiếu chán ghét nói: "Tiểu Trân, em nhanh dạy dì ấy đi."

Phiếu bầu của mọi người nhanh chóng được thu xong, Dư Tiếu nhìn George ở trong góc: "Anh có muốn giúp kiểm phiếu không?"

George hờ hững nhìn sang chỗ khác, viện trưởng đã chết, anh ta cảm thấy công việc bác sĩ điều trị của mình đã kết thúc. Nếu đã vậy, liệu anh ta có thể không tuân thủ theo các quy tắc, giết chết người đáng ghét này không?

Nghĩ tới đây, anh ta nhìn cổ của Dư Tiếu, cổ gầy như vậy, chỉ cần bẻ nhẹ một cái là gãy được phải không?

"Tiểu Trân, em lại đây." Dư Tiếu nói.

Chu Tiểu Trân đi tới, cầm phiếu bầu lên, hắng giọng: "Khụ, khụ…."

“Một phiếu cho Truyền nhân điếc!"

“Hai phiếu cho Truyền nhân điếc!"

"..."

"Hai mươi phiếu bầu cho Truyền nhân điếc. Chúc mừng truyền nhân điếc đã được toàn bộ phiếu thông qua!"

"Cảm ơn, cảm ơn mọi người." Dư Tiếu đặt tay lên ngực, bắt đầu cúi đầu tạ ơn, "Cảm ơn mọi người đã tin tưởng và ủng hộ tôi..."

Các y tá và bệnh nhân bên dưới đều nhăn mặt vỗ tay, cái gì, sự tin tưởng và ủng hộ chết tiệt này.

George lạnh lùng quan sát, trò hề nên kết thúc ở đây.

Anh ta đi vòng ra phía sau Dư Tiếu, anh ta chậm rãi duỗi tay ra. Đột nhiên, anh ta nhận ra một điều gì đó.

Cùng lúc đó, Dư Tiếu cũng cảm nhận được điều gì đó.

Chu Tiểu Trân vốn đang vỗ tay theo, sau khi vỗ tay lại không cười được nữa: "Chị Tiếu, cách này hình như không có tác dụng..."

“Không.” Dư Tiếu nhìn về phía em: “Chị cảm nhận được.”

Chu Tiểu Trân: "?"

Chu Tiểu Trân: "Chị cảm thấy gì?"

Dư Tiếu: “Chị đã trở thành viện trưởng rồi.”

Chu Tiểu Trân: "???"

Trong phòng tạp vụ tầng một, Triệu Lam khóc lóc chờ đợi đến ngày hôm sau. Lúc này cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng, Tiếu Tiếu và Tiểu Trân có lẽ đều đã chết. Thế thì cô ấy chẳng còn gì phải sợ nữa, sống một mình có ý nghĩa gì? Cô ấy sẽ sớm bị tìm ra, sau đó sẽ bị ăn thịt một cách thảm hại như bác sĩ lợn.

Đẩy cửa ra, Triệu Lam bước ra khỏi phòng tạp vụ.

Trên hành lang là thi thể của bác sĩ lợn đã bị ăn thịt, Triệu Lam không còn cảm thấy sợ hãi nữa, trong lòng cô ấy giống như tro tàn.

Một mình cô ấy đi trên hành lang trống trải, đi đến sảnh bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bức chân dung to lớn của viện trưởng, cô ấy nhìn ông ta bằng ánh mắt căm hận.

Tại sao? Tại sao thế giới lại bất công như vậy, Tiếu Tiếu và Tiểu Trân còn trẻ như vậy, tại sao hai em lại phải chết ở độ tuổi trẻ như vậy?

Không công bằng!

Cô ấy nâng cánh tay lên, hung hăng lau nước mắt bằng tay áo. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô ấy choáng váng, phát hiện bức chân dung trên màn hình LED khổng lồ đang thay đổi.

Vốn là bức chân dung của viện trưởng mặc áo khoác trắng, sau khi thay đổi giống như màn hình bị hỏng, người trên đó cũng thay đổi.

Tiếu Tiếu?

Triệu Lam ngạc nhiên, cô ấy dùng sức chớp mắt, người trên đó thực sự là Dư Tiếu.

Trên màn hình LED, Dư Tiếu mặc áo khoác trắng với nụ cười thân thiện, giống như một lãnh đạo về quê kiểm tra. Cô hơi mở tay ra, bên cạnh là một vài chữ lớn màu đỏ như máu.

Chào mừng đến với Thánh Elizabeth!

"..." Má nó, Triệu Lam choáng, đại não hoàn toàn ngừng hoạt động.

Lúc này Dư Tiếu ở tầng trên cùng kinh ngạc, cảm giác giống như toàn bộ Thánh Elizabeth đều nằm trong sự điều khiển của mình, chỉ cần cô muốn, cô có thể tùy ý đi đến bất kỳ tầng nào.

"Chị Tiếu, chị đang đùa phải không?" Chu Tiểu Trân khó tin nhìn cô.

“Chị có phải là loại người hay nói đùa như vậy không…” Dư Tiếu kích động nhìn George: “Nói cho tôi biết, đây là sự thật!”

George: "..."

George không muốn nói chuyện, tại sao lại có chuyện kỳ quái như vậy xảy ra được?

"Ha ha ha ha..." Dư Tiếu chống tay lên hông, ngửa đầu cười lớn: "Chị là viện trưởng rồi!"

"Tốt quá!" Chu Tiểu Trân vui mừng bật khóc: "Chúng ta có thể quay về rồi!"

“Đúng rồi.” Dư Tiếu nhớ Triệu Lam: “Chị Lam vẫn ở một mình dưới tầng một.”

Triệu Lam bị bức tranh làm cho choáng váng, mãi không thể bình tĩnh lại, đột nhiên cô ấy nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân thong dong từ phía sau truyền đến.

Triệu Lam mạnh mẽ quay đầu lại.

Dư Tiếu: "Hi"

"Tiếu Tiếu?" Triệu Lam nói năng lộn xộn: "Em không sao chứ? Tại sao em lại xuống tầng một? Bức chân dung này là thế nào?"

"Em trở thành viện trưởng rồi." Dư Tiếu mỉm cười nói: "Chị không cần sợ nữa, chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi."

“…Thật sao?” Triệu Lam như đang nằm mơ: “Em thật sự là viện trưởng à?”

“Đương nhiên.” Dư Tiếu chỉ vào màn hình LED: “Nếu không thì tại sao em lại xuất hiện trên đó?”

"Hu hu..." Triệu Lam đột nhiên ngã xuống, bật khóc, ôm Dư Tiếu vào lòng.

“Sao vậy?” Dư Tiếu không biết làm sao: “Sao chị lại khóc?”

"Tiếu Tiếu, em thật đáng thương." Triệu Lam khóc lóc không ngừng: "Em đối với chị tốt quá, chết rồi còn nhớ là phải giúp chị. Hu hu, Tiểu Trân đâu rồi, em ấy cũng chết rồi à?"

"..." Dư Tiếu có chút khó hiểu: "Ai nói em đã chết?"

“Hả?” Hai mắt Triệu Lam đẫm lệ: “Không phải em chết biến thành quỷ, sau đó trở thành viện trưởng à?”

"... Chị Lam, chị có trí tưởng tượng phong phú đấy."

Triệu Lam phải mất một thời gian dài mới tin rằng Dư Tiếu chưa chết.

"Mẹ kiếp." Sau khi nghe Dư Tiếu kể lại, Triệu Lam mãi không thể bình tĩnh lại: "Còn có thể làm vậyđược à?"

“Em cũng chỉ muốn thử một lần…” Dư Tiếu nắm lấy tay nắm cửa, vặn một cái, cửa phòng viện trưởng mở ra.

Nội thất bên trong rất đơn giản, không khác mấy so với phòng làm việc của George.

Bàn làm việc chất đầy tài liệu, cạnh bàn có một thùng rác chứa đầy tài liệu. Dư Tiếu đi đến, thấy trên bàn có ba bản báo cáo xuất viện, trên đó có in ảnh của ba người họ.

Triệu Lam chỉ vào góc bàn nói: “Đây chắc chắn là con dấu của viện trưởng.”

“Ừ.” Dư Tiếu nhận lấy con dấu, đóng dấu lên ba tờ giấy xuất viện, sau đó mỉm cười nói: “Về nhà thôi.”

Triệu Lam cũng cười nói: “Không thể gọi phòng bệnh đó là nhà được, phải không?”

Nói xong, tầm nhìn của họ bắt đầu mờ đi, sau một khoảng thời gian ngắn trong bóng tối, ba người trở lại phòng bệnh quen thuộc. Trong phòng vẫn là ban ngày, rèm cửa vẫn mở, bên ngoài vẫn là cảnh non xanh nước biếc, chim hót, hoa thơm.

“Chị Lam!” Chu Tiểu Trân nhảy vào lòng Triệu Lam:, “Em rất lo cho chị!”

Triệu Lam sờ sờ cái đầu hói của Chu Tiểu Trân, nói: "Chị cũng lo cho em."

"Chị có biết không, chị Tiếu đã trở thành viện trưởng đấy..." Chu Tiểu Trân nói và nhìn sang Dư Tiếu.

Lúc này Dư Tiếu đang cau mày kiểm tra điện thoại: "Mau đọc tin nhắn, điểm tích lũy của mọi người có chưa?"

Dư Tiếu vừa trở lại phòng bệnh, cô phát hiện có bốn tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.

"Chúc mừng bạn thành công hoàn thành một liệu trình, bạn đã trở thành hội viên cấp hai của diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số sáu."

"Bởi vì trong quá trình trị liệu bạn biểu hiện rất tốt, nên sẽ nhận được ba điểm cơ bản và ba điểm thưởng."

"Chúc mừng bạn đạt được danh hiệu “Viện trưởng Dư của bệnh viện Thánh Elizabeth”, cộng bốn điểm thưởng. Chúc mừng bạn đạt được danh hiệu “Cưa điện điên cuồng”, có thêm bốn điểm thưởng. Điểm tích luỹ hiện tại của bạn là hai mươi mốt điểm."

"Chúc mừng bạn được vinh danh đứng đầu bảng xếp hạng điểm tích luỹ, khen thưởng hai thẻ công năng. Vui lòng vào diễn đàn để nhận phần thưởng."

"..." Dư Tiếu đọc tin nhắn, cảm xúc phức tạp không thể bình tĩnh lại, cái gì gọi là “Cưa điện điên cuồng”?

"Vãi!" Chu Tiểu Trân kêu lên: "Em đứng thứ hai trong bảng điểm tích luỹ! Em cũng được thưởng một thẻ công năng."

Triệu Lam cũng có vẻ vui mừng: “Chị cũng có thẻ công năng, hiện tại chị đứng thứ ba trên bảng điểm tích luỹ.”

"Chúc mừng." Dư Tiếu đột nhiên nghĩ ra điều gì: "Đúng rồi, điểm của mọi người đột nhiên tăng lên nhiều như vậy, có danh hiệu gì không?"

"Hức…"

Triệu Lam và Chu Tiểu Trân đồng thời xấu hổ.

"Sao vậy?" Dư Tiếu tò mò hỏi: "Danh hiệu của mọi người là gì? Em nói cho mọi người biết, danh hiệu mới của em. Danh hiệu mới này ấy trực tiếp đến mức em xấu hổ không nói ra được."

"Thật à?" Triệu Lam nghe xong lời này tâm trạng càng tốt hơn, cô ấy nói: "Danh hiệu của chị là... nối giáo cho giặc."

Dư Tiếu: "?"

“Hả?” Chu Tiểu Trân giơ điện thoại lên: “Danh hiệu của em là tiếp tay cho giặc.”

“...”

Đều không phải là những lời hay ý đẹp gì!

Triệu Lam hỏi Dư Tiếu: "Thế danh hiệu của em là gì?"

"Ừm..." Dư Tiếu: "Danh hiệu đầu tiên không có gì, danh hiệu thứ hai là Cưa Điện Điên Cuồng."

Chu Tiểu Trân chân thành khen ngợi: “Thật sự rất hợp với chị Tiếu.”

Dư Tiếu: "..."

“Chúng ta đi xem các thẻ công năng…”

Bởi vì lần trước không lấy được thẻ công năng nên Triệu Lam rất quan tâm thẻ, cô ấy nói trước: “Thẻ công năng của chị là thẻ thể lực.”

Chu Tiểu Trân nhìn một lúc, ngẩng đầu nói: "Của em là thẻ thăng cấp."

Sau khi Dư Tiếu bấm vào diễn đàn xem: “Em có một tấm thẻ may mắn và một tấm thẻ thể lực.”

Nói xong cô thở dài: "Thẻ đạo cụ quả thực không dễ có được."

“Ừ.” Chu Tiểu Trân vuốt ve mạt chược: “Em đột nhiên cảm thấy vận may của mình khá tốt.”

“Có thẻ công năng đã tốt lắm rồi.” Triệu Lam hưng phấn vỗ vai hai người: “Các em phải hiểu, đây là phần thưởng chỉ dành cho mười người đứng đầu trên bảng xếp hạng điểm tích luỹ.”

"Chị nói đúng!" Chu Tiểu Trân lập tức vui mừng.

Triệu Lam nói: "Lần trước chị đã dùng thẻ thể lực rồi. Tiểu Trân, lần này em có muốn dùng không?"

“Em sợ là không được.” Chu Tiểu Trân nói: “Vốn dĩ em muốn đổi thẻ thăng cấp lấy thẻ của chị nhưng em phát hiện ra thẻ thăng cấp này chỉ có thể thăng cấp đạo cụ thôi, mà trong ba người chúng ta, em là người duy nhất có đạo cụ."

"Chị Lam, chị có thể tự sử dụng." Dư Tiếu thay họ đưa ra quyết định: "Tiểu Trân có mạt chược, khả năng tự bảo vệ mình tốt hơn chị. Chúng ta bây giờ chỉ có thể được coi là người mới, chưa phải lúc nhường cho nhau.”

Triệu Lam nghĩ cô nói cũng đúng, nếu cô ấy mạnh hơn, sẽ giúp ích cho đội nhiều hơn nên cô ấy tự mình mở thẻ thể lực.

“Thể lực của bạn tăng thêm 30. Chúc mừng bạn đã đạt được thành tựu “Sức khoẻ như trâu”.”

Triệu Lam vô cùng vui mừng: "Chị đã đạt được thành tựu rồi! Tôi có thành tựu rồi!"

Vừa nói, cô ấy vừa ngồi xổm xuống, tay trái ôm Dư Tiếu, tay phải ôm Chu Tiểu Trân. Cô nhẹ nhàng vác hai người lên vai rồi bắt đầu chạy điên cuồng trong phòng bệnh.

"A a…"

Chu Tiểu Trân sắp phát điên rồi: "Thả em xuống... Em buồn nôn..."

“Xin lỗi, xin lỗi.” Triệu Lam đặt hai người xuống, xấu hổ xoa tay: “Chị kích động quá.”

"Em buồn nôn... em hiểu." Dư Tiếu yếu ớt dựa vào giường: "Ôm rất được, lần sau đừng ôm nữa."

Chu Tiểu Trân khôi phục lại nhịp thở, háo hức bấm vào thẻ nâng cấp.

"Vãi!" Chu Tiểu Trân đứng lên: "Vãi!"

“Đừng vãi nữa.” Triệu Lam hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Tiểu Trân phấn khích đến mức sắc mặt đỏ bừng: "Mạt chược của em thăng cấp rồi, em có thể đánh mạt chược hai lần liên tiếp!"

Bây giờ ngay cả Dư Tiếu và Triệu Lam cũng không nhịn được đều nói “vãi”.

Dư Tiếu đè nén hưng phấn, bắt đầu lật thẻ.

“Thẻ thể lực, bạn có muốn sử dụng không?”

“Thể lực của bạn tăng thêm 30.”

Sau đó không có gì nữa...

Dư Tiếu che mặt, trước đó còn nói thể lực cơ bản của chị Lam quá kém, xem ra cô cũng không khá hơn là mấy.

“Thẻ may mắn, bạn có muốn sử dụng nó không?”

Có.

“Vận may của bạn tăng thêm 30, chúc mừng bạn đã đạt được thành tựu “vận may thịnh vượng”.”

"Vận may của chị Tiếu càng ngày càng tốt" Chu Tiểu Trân nhìn thấy rất hưng phấn: "Từ nay về sau em nhất định sẽ ôm chặt đùi chị Tiếu. Không nói đến chuyện khác, chỉ cần đi theo chị Tiếu sẽ tăng tỷ lệ thăng cấp thành công."

"Đúng vậy." Triệu Lam suy nghĩ rồi nói: "Chị đề nghị sau này bất kể ai trong chúng ta nhận được thẻ may mắn đều đưa nó cho Tiếu Tiếu. Dù sao ba người chúng ta cũng ở bên nhau. Vận may của Tiếu Tiếu càng tốt thì càng tốt cho chúng ta.”

Chu Tiểu Trân giơ tay: "Em đồng ý!"

Dư Tiếu ngượng ngùng, nhanh chóng đổi chủ đề: "Trở về rồi, chúng ta mau đi ăn một bữa thật ngon nhé. Mấy ngày nay ở bệnh viện Thánh Elizabeth chỉ có thể ăn bánh mì và hoa quả, em thực sự rất thèm đồ ăn nóng hổi."

Trong lúc ba người đang ăn uống vui vẻ thì những bệnh nhân khác ở bệnh viện số sáu cũng nhận ra sự thay đổi trên bảng điểm tích lũy.

Lúc đó, trong vô số phòng bệnh vang lên những âm thanh chấn động.

"Chết tiệt, bảng xếp hạng có thay đổi! Có người nộp đơn xin chữa bệnh và trở về thành công này!"

"Để tôi xem... Truyền nhân điếc vẫn đứng đầu!"

"Người anh em này giỏi thật đấy?"

"Làm sao cậu biết đó là anh em? Nhỡ đâu là chị em thì sao."

"Này, cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Làm sao có cô gái nào có thể đặt cho mình một biệt danh khó nghe như vậy chứ..."

Thành công của bọn họ đã mang lại hy vọng cho những bệnh nhân khác ở bệnh viện số sáu, một số người đã nộp đơn xin điều trị và sống sót trở lại, điều này có nghĩa là nó không khủng khiếp như họ tưởng tượng?

Nhìn thời gian trên cổ tay mình đang giảm dần từng phút, tại sao không thử liều một phen giành lấy cơ hội sống sót?

Họ đồng loạt mở phần hậu trường của diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số sáu rồi nhấp vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play