Nói xong, Kiều Kiều cầm miếng thịt rời đi, để lại ba người trầm tư.
"Nói đến đây, em nghe George nói chỉ khi hiệu trưởng đóng dấu vào báo cáo xuất viện thì chúng ta mới có thể rời đi, biểu cảm của anh ta hình như có hơi kỳ lạ." Dư Tiếu nói.
"Kỳ lạ thế nào?" Chu Tiểu Trân: "Bạn trai chị còn có thể làm hại chị sao?”
"Biến." Triệu Lam đẩy em một cái, "Tiếu Tiếu đừng để ý tới em ấy, biểu cảm của George lúc đó như thế nào?”
Dư Tiếu cắn môi dưới, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết sau khi gặp George ngày hôm qua: “Hình như anh ta... có chút hả hê.”
"Hả hê khi người khác gặp hoạ?" Triệu Lam nhớ đến những lời Kiều Kiều nói: "Có khi nào đây là một cái bẫy hay không? Viện trưởng mới là mối nguy hiểm lớn nhất trong bệnh viện này?”
"Vậy phải làm sao đây?" Chu Tiểu Trân hoàn toàn không có sáng kiến gì: " Không có dấu của viện trưởng trên báo cáo xuất viện thì chúng ta không ra được.”
Dư Tiếu còn đang nhớ lại lời George nói ngày đó, viện trưởng rất quái gở... ngay cả anh ta cũng không gặp được... trừ khi chủ động đến tìm cô…
"Mọi người nói." Dư Tiếu hỏi hai người bọn họ, "Ở bệnh viện bình thường, trong tình huống nào viện trưởng nhất định sẽ xuất hiện đây?”
"Chuyện nào đó." Dù sao Triệu Lam cũng đã ở trong bệnh viện rất lâu: "Chuyện càng lớn thì viện trưởng xuất hiện càng nhanh.”
Dư Tiếu lại hỏi: "Chuyện gì mới được xem như chuyện lớn?”
Chu Tiểu Trân giơ tay lên: "Bệnh viện náo loạn!”
Dư Tiếu: "Còn lớn hơn náo loạn thì sao?”
"Vậy thì chỉ có khi bệnh viện phải đóng cửa." Chu Tiểu Trân nói: "Bị động đất, bị đánh bom, bác sĩ đình công tập thể..."
Dư Tiếu đột nhiên ngẩng đầu lên, như bị một mũi tên trí tuệ bắn trúng đỉnh đầu khiến cô thông suốt ngay tại chỗ.
"Tiểu Trân." Dư Tiếu trìu mến vuốt ve cái đầu trọc của em: "Sao chị lại yêu em như vậy nhỉ?”
Tiểu Trân trầm mặc một lúc, sau đó lặng lẽ đẩy tay Dư Tiếu ra: "Chị Tiếu, chị đừng như vậy, không tốt cho nang tóc trên đầu em, sau này em còn phải để tóc dài."
Triệu Lam nói: "Có phải em có ý tưởng gì không?”
"Dạ, quả thật em có một ý tưởng nhưng mà làm như thế nào thì vẫn phải thương lượng qua đã." Dư Tiếu khoác tay lên vai một người, ba người ghé vào nhau nhỏ giọng bày mưu gì đó, Chu Tiểu Trân thỉnh thoảng phát ra tiếng cười thô tục.
Đêm đó sau khi tắt đèn, ba người Dư Tiếu yên lặng nằm trên giường. Dư Tiếu vừa đến tối liền mệt mỏi nhưng cô có thể nhịn được.
Khoảng mười phút sau khi tắt đèn, ngoài hành lang có tiếng bước chân chậm rãi, chỉ chốc lát sau cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Dư Tiếu nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được ánh đèn chiếu vào từ ngoài cửa.
Hai mắt lặng lẽ mở ra, Dư Tiếu thấy ba y tá đi vào, vây quanh giường bệnh bên cạnh cô. Hai y tá bình thường, nhưng người còn lại có vẻ ngoài hơi kỳ lạ, nửa thân trên màu đen và nửa thân dưới màu trắng, mái tóc vẫn còn hình dạng một vụ nổ.
Ba y tá kéo bệnh nhân trên giường số 2 ra khỏi giường, sau đó hai trong số họ nắm lấy hai chân của bệnh nhân, kéo bệnh nhân ra ngoài.
Cửa phòng bệnh đóng lại, một lần nữa chìm trong bóng tối, Dư Tiếu mở mắt ra.
"Chị Tiếu." Chu Tiểu Trân ở một bên ngồi dậy, "Hành động ngay bây giờ sao?”
"Đợi một lát." Dư Tiếu lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chờ tiếng bước chân vang lên.
Ba người ngồi trong phòng bệnh tối tăm yên lặng chờ đợi, cuối cùng các cô cũng nghe thấy tiếng bước chân "ầm ầm" quen thuộc kia.
"Đi thôi!" Dư Tiếu xuống giường trước, cẩn thận mở hé cửa ra.
Ba người chen chúc ở cửa căng thẳng nhìn chằm chằm hành lang bên ngoài, tiếng bước chân càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc họ nhìn thấy những bóng đen dài dưới ánh đèn.- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí ở nền tảng khác.
Cái bóng càng lúc càng ngắn, cuối bóng là một hàng bệnh nhân mặc quần áo sọc, vô số bệnh nhân đờ đẫn.
Tối hôm qua chỉ nghe thấy thanh âm, hôm nay tận mắt nhìn thấy các cô mới cảm nhận được chấn động.
Vô số bệnh nhân mặc quần áo giống nhau tràn ngập hành lang, cùng nhau chạy thành một hàng dài, đã chạy năm phút nhưng hàng người vẫn không rời khỏi cửa phòng bệnh.
Triệu Lam vẫn luôn nhìn thời gian, thấy đã gần đến giờ, cô ấy nói: “Sắp đến giờ rồi, những người đi qua phòng bệnh lúc này là đoạn giữa và sau của đội ngũ, chúng ta nên đi rồi.”
Dư Tiếu là người đầu tiên đi ra ngoài, tìm một khoảng trống và chen vào trong đội ngũ, sau đó chạy cùng tốc độ với đội ngũ.
Những bệnh nhân này đều bị cắt não, không có suy nghĩ hay ham muốn, cho dù ngửi thấy mùi người sống cũng không có ý nghĩ gì nên ba người dễ dàng lẻn vào đội ngũ.
Đội ngũ vững vàng chạy về phía trước, phía trước là phòng phẫu thuật.
Dư Tiếu lo lắng nhìn về phía trước, đoàn người phía trước vẫn không có dấu hiệu chậm lại hay có ý định quay đầu. Cứ như vậy không chút do dự lao thẳng về phía bức tường cạnh phòng giải phẫu, trái tim Dư Tiếu gần như nhảy lên cổ họng, sau đó cô nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Đội ngũ trực tiếp xông thẳng vào tường mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, mà đêm qua ba người họ rõ ràng đã tự tay kiểm tra qua bức tường, bức tường không có vấn đề gì.
Nhưng mà lúc này cô căn bản không có thời gian để chần chừ, cô bị đội ngũ bao vây đẩy đến bức tường loang lổ ố vàng. ( truyện trên app tyt )
Ánh sáng trước mắt biến mất, xung quanh anh là bóng tối vô tận. Dư Tiếu không thể nghe thấy bất cứ điều gì ngoại trừ tiếng bước chân, thậm chí cô còn không nghe thấy cả tiếng tim đập của mình, chỉ thấy cơ thể vẫn đang chạy một cách máy móc.
Cô thậm chí chưa kịp thích ứng với bóng tối thì ánh sáng lại xuất hiện.
Trước mắt là một hành lang quen thuộc, đỉnh đầu là ánh đèn quen thuộc, mọi thứ dường như vẫn giống hệt như trước. Dư Tiếu quay đầu lại thấy đội ngũ phía sau đang chạy ra khỏi một bức tường.
Cô nhìn xung quanh, đây đã không còn là tầng cô vẫn ở, cô biết, cô cảm nhận được.
Khu vực tối tăm ngắn ngủi vừa rồi chắc hẳn là vị trí giữa hai tầng mà Kiều Kiều nhắc đến, là nơi mà nhân viên y tế chưa bao giờ đặt chân tới.
Chu Tiểu Trân thở hổn hển, thể lực của em vốn không tốt, hơn nữa còn cầm theo hộp mạt chược chạy nên rất nhanh đã tiêu hao hết thể lực. Triệu Lam nghiêng đầu nhìn em rồi vươn tay nói: "Đưa mạt chược cho chị, em cố gắng lên!”
"Vâng." Chu Tiểu Trân không nói gì thêm, chỉ đưa mạt chược cho Triệu Lam, em phải tiết kiệm từng chút sức lực.
Bọn họ chạy hết tầng này đến tầng khác, mỗi tầng gần như giống nhau, ngoại trừ những bức tranh trên tường thì những thứ khác đều gần như giống nhau.
Cuối cùng sau khi xuyên qua tường lần này bọn họ nhìn thấy một khung cảnh khác, đại sảnh rộng rãi, một ngọn đèn pha lê lớn và một bức chân dung khổng lồ của viện trưởng trên một bức tường. Khoa ngoại trú, phòng truyền dịch, hiệu thuốc và văn phòng viện trưởng vừa đi qua.
Ba người kích động không thôi, ngay cả chạy bộ cũng càng hăng hái hơn. Khi cuối cùng họ cũng theo đội ngũ trở lại tầng của bọn họ, Dư Tiếu và Chu Tiểu Trân đều mệt đến sắp nôn.
Hai người dựa vào tường cúi người thở hổn hển, Triệu Lam vẻ mặt thoải mái ở một bên giúp hai người vỗ lưng.
"Thẻ thể lực này hữu dụng thật." Triệu Lam hưng phấn nói: "Chị thấy trong cửa hàng có bán thẻ thể lực, chẳng qua rất đắt, phải mất năm mươi điểm tích lũy mới mua được một tấm. Chờ chúng ta giàu, chị sẽ mua cho mỗi đứa một cái thẻ thể lực để dùng.”
Chu Tiểu Trân mệt đến không nói nổi nên chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ tán thành.
"Chị Lam." Dư Tiếu bình ổn lại: "Đã chạy theo một chuyến, chị cảm thấy kế hoạch của chúng ta có thể thành công không?”
"Chị nghĩ là được." Triệu Lam: "Mặc dù có rủi ro nhưng chị nghĩ nó đáng để thử.”
"Vậy được, chúng ta cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi." Nói xong bám vào tường đứng dậy, chậm rãi bước đi: "Không được, em nhất định phải đi ngủ, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ mất ăn.”
Ba người trở lại phòng bệnh, Dư Tiếu nằm trên giường, sau khi vất vả mà có một cái giường để nằm, cho dù cái giường này cũng không mềm mại lắm thì Dư Tiếu vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Thật sự hy vọng có thể sống thêm vài năm nữa, được sống thật tốt quá.
Chu Tiểu Trân rốt cuộc bình tĩnh lại, nghĩ đến kế hoạch của ba người cùng sự hưng phấn sắp tới vào tối mai, Chu Tiểu Trân xúc động nói: "Thật không thể tin được, em vốn tưởng rằng mình sẽ sống bình thường cả đời, không ngờ em cũng có thể sống kích thích như vậy.”
Nghe được cảm xúc của em, trong lòng Triệu Lam thầm nói tuổi trẻ thật tốt, rất có sức sống, không giống như cô ấy chỉ muốn có tiền tiêu xài mà không phải làm việc, tốt nhất là nằm ở nhà chơi điện thoại cả ngày.
"Em cảm thấy thú vị là được." Triệu Lam nói: "So với mỗi ngày lo lắng sợ hãi thì tốt hơn rất nhiều.”
"Chị Lam, chị có sợ không?" Chu Tiểu Trân hỏi.
Triệu Lam vốn tưởng rằng mình sẽ sợ nhưng cô ấy nghiêm túc suy nghĩ một lát lại phát hiện hình như cô ấy cũng không sợ hãi đến vậy.
"Em nghĩ đây là một cơ hội và tất cả chúng ta đều là những người may mắn." Đôi mắt của Chu Tiểu Trân tỏa sáng trong bóng tối: "Ở thế giới thực, tất cả chúng ta đều là bệnh nhân ung thư. Chị Lam nằm trên giường truyền dịch suốt ngày, em hóa trị xong còn xạ trị, chị Tiếu thậm chí còn không thể phẫu thuật. Nhưng ở đây, chúng ta chỉ cần kiếm được điểm tích lũy là có thể mua được thời gian, có thời gian chúng ta có thể sống tiếp.”
"Em muốn sống." Chu Tiểu Trân đột nhiên nghẹn ngào nói: “Cho dù rất vất vả, cho dù mỗi ngày ăn cơm đều phải lo lắng sợ hãi thì em cũng muốn sống tiếp.”
Triệu Lam bị xúc động, Chu Tiểu Trân nói không phải lời nói trong lòng cô ấy sao? Cô ấy lặng lẽ lau nước mắt: "Tiếu Tiếu thì sao? Em có sợ không Tiếu Tiếu?”
"Chị Tiếu của em là ai chứ? Chị ấy chắc chắn sẽ không sợ." Chu Tiểu Trân quay đầu nhìn Dư Tiếu: "Đúng không, chị Tiếu?”
Dư Tiếu: "zzzzZ"
“...”
"Quên đi, đi ngủ đi." Chu Tiểu Trân điều chỉnh lại tư thế. Quả nhiên một người đến cả quỷ cũng dám đùa giỡn sẽ không có hứng thú hơn nửa đêm than thở truyện nhân sinh đâu, chuyện này quá tầm thường.