Lúc này trước mặt Dư Tiếu chỉ còn lại một bệnh nhân, Dư Tiếu sớm đã chuẩn bị kỹ càng, cô đút tay vào trong túi áo.
“Chị Tiếu, chị...” Chu Tiểu Trân sau khi ngẩn người sợ hãi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Em trợn tròn đôi mắt đầy tức giận. Ngay lúc Dư Tiếu tưởng rằng em muốn phát tác thì Chu Tiểu Trân nháy mắt thô tục ra hiệu: “Bác sĩ George như thế nào? Anh ấy có mạnh mẽ không?”
“…”
“Bộp!” Cô y tá lại đánh rơi chiếc cốc giấy.
Cuối cùng cũng đến lượt Dư Tiếu, Dư Tiếu trước tiên mỉm cười lịch sự với cô y tá. Cô y tá ngây người, sau đó thận trọng hé đôi môi đỏ như máu, để lộ hàm răng lởm chởm, cố mỉm cười đáp lại bằng một nụ cười vừa đáng sợ vừa buồn cười.
Dư Tiếu móc trong túi ra một cái lỗ tai rất bẩn, sau đó chỉ vào cô và hai người phía sau cô.
Cô y tá đã hiểu ý cô, miệng há càng lớn, nhanh chóng nhận lấy lỗ tai, sau đó rời đi.
Bị nhét một thứ gì đó vào tay, Dư Tiếu còn đang buồn bực thì mở ra, nhìn thấy đó thực ra là một ít kẹo bơ cứng.
Tâm trạng của cô trong lúc nhất thời cực kỳ phức tạp, Triệu Lam phía sau vui vẻ nói: “Thì ra tối hôm qua em đi nhặt thi thể người... Những thứ này là để đối phó với việc uống thuốc.”
“Không hổ là chị Tiếu của em, chị suy nghĩ chu đáo quá.” Chu Tiểu Trân đi tới, thọc tay vào túi áo cô: “Chia cho em một ít đi.”
Dư Tiếu đẩy tay em ra, quay người nhìn Kiều Kiều đang đứng trong góc tường.
Cô mỉm cười, bước đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu ăn bánh mì và trái cây trên bàn. Họ là người sống, không ăn cơm sẽ chết. Triệu Lam nhìn dáng vẻ của Dư Tiếu, biết chắc cô đang có ý đồ xấu, vì vậy bèn kéo Chu Tiểu Trân ngồi xuống bên cạnh Dư Tiếu, cùng nhau im lặng ăn.
Dư Tiếu vừa ăn chuối, vừa vẫy tay về phía Kiều Kiều: “Kiều Kiều, nhanh tới đây, chị sẽ cho em ăn ngon."
Kiều Kiều ở trong góc do dự một chút, sau đó chầm chậm đi tới nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã xanh xao của cô bé lại càng thêm ủ rũ.
“Bé Kiều à.” Dư Tiếu giơ ngón tay cái lên với cô bé: “Em giỏi lắm!”
Trong lời nói của chị Tiếu có ý gì đó, Chu Tiểu Trân nhanh chóng phụ hoạ thêm: “Tại sao lại khen nó? Nó có gì tốt chứ?”
“Em có biết bệnh nhân tối qua bị đưa đi đã bị như thế nào không?” Dư Tiếu bóc vỏ quả quýt, nghịch vỏ quả quýt trong tay: “Anh ta bị mở hộp sọ để lấy não ra. Tiểu Trân, em có biết vị trí sắp xếp giường của chúng ta có ý gì không?”
Chu Tiểu Trân suy nghĩ một chút, sau đó sợ hãi nói: “Chẳng lẽ là... thứ tự cắt não?”
“Đáp án chính xác!” Dư Tiếu cười tủm tỉm nhìn về phía Kiều Kiều, nói: “Theo lý thuyết, chỉ cần mười ba ngày là tất cả các bệnh nhân đều bị cắt não. Nhưng hai người nhìn bạn nhỏ Kiều Kiều xem, cô bé đã đợi ở đây hơn bốn mươi năm nhưng cái đầu nhỏ vẫn như cũ, hiện trạng rất tốt.”
“Ồ!” Chu Tiểu Trân chợt hiểu ra: “Nó không phải bệnh nhân!”
Kiều Kiều nhe răng về phía Chu Tiểu Trân: “Tôi là bệnh nhân!”
“Mày là bệnh nhân thì sao còn não?” Chu Tiểu Trân kéo Kiều Kiều lại, muốn kiểm tra đầu của cô bé, em chạm tay vào một mảng bết dính, lập tức buông ra: “A... Gớm quá, con bé này không gội đầu.”
Kiều Kiều bị bắt nạt đến sắp khóc, cái miệng nhỏ nhắn tủi thân mếu máo, đôi mắt đảo quanh muốn tìm cơ hội chạy trốn.
“Chúng ta bàn bạc một chút.” Dư Tiếu kề sát vào cô bé, nhỏ giọng nói: “Em nói cho bọn chị biết cách tránh bị cắt não, chị cho em một bàn tay. Thế nào?”
Kiều Kiều nhìn cô, ánh mắt rõ ràng như muốn nói “chị cho rằng tôi là đồ ngốc à”.
“Không được.” Kiều Kiều không chút do dự từ chối: “Chị là đồ lừa đảo.”
“Đừng nói bậy, chị không phải là kẻ lừa đảo, chị là người tốt.” Dư Tiếu quyết định tìm cách khác để nói chuyện với cô bé: “Như vậy đi, nếu em không nói cho chị biết làm thế nào để tránh bị cắt não, chị sẽ giao em cho George. Em thấy thế nào?”
“...” Kiều Kiều há to miệng, cô bé bị sự vô liêm sỉ của người trước mặt làm cho khiếp sợ.
“Em cũng biết George quan tâm chị đến mức nào mà.” Dư Tiếu giơ tay lên ấn nhẹ vào trán Kiều Kiều: “Anh ấy rất hung dữ, thích ăn nhất là não tươi. Em còn nhỏ như vậy, não nhất định rất mềm, ăn rất ngon, đúng không?”- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí ở nền tảng khác.
“...A.” Đến Thánh Elizabeth hơn bốn mươi năm, Kiều Kiều gần đây mới khóc nhiều. Người xấu! Có người xấu bắt nạt trẻ em, thật sự rất xấu xa!
“Nói hay không?!” Chu Tiểu Trân hung hăng vung hộp mạt chược: “Nếu không nói, tao lập tức trói mày lại đưa cho George. Tao còn muốn tìm tên heo mập kia để mượn cái rìu. Không chỉ não của mày, mà tim, gan, lá lách, phổi và thận của mày bọn tao cũng sẽ không lãng phí.”
Kiều Kiều cuối cùng vẫn phải tiết lộ bí mật của mình. Hoá ra bệnh viện Thánh Elizabeth không chỉ có một tầng, khi mỗi tầng đã chật kín bệnh nhân thì sẽ thêm một tầng mới để tiếp tục tiếp nhận bệnh nhân, chỉ có viện trưởng và bác sĩ mới được tự do ra vào mỗi tầng. Nhưng có một ngoại lệ, để cho tất cả những bệnh nhân đã bị cắt bỏ não có thể tiếp tục vận động, mỗi đêm sau khi tắt đèn, những bệnh nhân đã bị cắt bỏ não sẽ được tập hợp lại và chạy qua tầng hầm ở mỗi tầng.
Chu Tiểu Trân nghe vậy không nhịn được hỏi: “Tại sao bọn họ lại cần duy trì vận động?”
Kiều Kiều hiển nhiên không ngờ tới em sẽ hỏi vấn đề này. Cố bé ngây người một lát rồi mới do dự nói: “Có thể là vì để duy trì cơ thể.”
“...”
Dư Tiếu cuối cùng cũng hiểu rõ những người họ gặp tối qua là các bệnh nhân bị cắt não ra ngoài để thực hiện một số hoạt động. Họ đi qua đường hầm để đến tầng khác nên mới biến mất ở tầng này.
Kiều Kiều khóc đến mức chảy ra hai hàng nước mắt đẫm máu: “Mỗi lần tới ngày đến lượt tôi, tôi sẽ không uống thuốc, sau đó buổi tối sẽ trốn vào đội ngũ bệnh nhân đi qua tầng hầm, rồi trốn vào giữa hai tầng.”
Triệu Lam hỏi: “Lúc em trốn ở giữa hai tầng, bọn họ không thể tìm được em sao?”
“Tôi không biết.” Kiều Kiều lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay thêu hình con gà, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt: “Dù sao bọn họ cũng không tìm được tôi.”
Triệu Lam: “Ngày hôm sau thì thế nào? Ngày hôm sau cũng không cần trốn à?”
“Ngày hôm sau họ sẽ đưa bệnh nhân ở giường kế tiếp đi.” Kiều Kiều cuối cùng cũng lau mặt sạch sẽ: “Tôi chỉ cần đợi, đợi đợt bệnh nhân tiếp theo đến, tôi sẽ đi đến phòng kế tiếp.”
Nói xong, cô bé nhìn ba người nói: “Tôi đã lau sạch chưa?”
Chu Tiểu Trân nghiêm túc nhìn cô bé, nói: “Trên mắt còn có máu kìa.”
“A.” Kiều Kiều cúi đầu xuống, đưa tay lên lấy tròng mắt của mình xuống, cầm trong tay, dùng khăn tay cẩn thận lau chùi.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Tiểu Trân nhíu mày, Dư Tiếu còn nghĩ em không nhìn được cảnh tượng này, vừa mới chuẩn bị để Kiều Kiều rời đi thì nghe thấy Chu Tiểu Trân nói: “Tại sao nhóc vẫn tiếp tục ở lại đây? Rời khỏi Thánh Elizabeth không tốt sao?”
Kiều Kiều đang lau mắt sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu, hai hốc mắt tối đen nhìn ba người, nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải ra ngoài?”
Chu Tiểu Trân do dự, khó hiểu hỏi: “Mày không muốn tự do à?”
Kiều Kiều lại ngây ra, dường như đang cố gắng hết sức để hiểu ý nghĩa của từ tự do, sau đó cô bé mỉm cười nói: “Ở đây rất tốt, có đồ ăn, có giường ngủ.”
“...”
Tiểu Trân không nói nên lời, Triệu Lam an ủi em: “Đừng buồn, mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình... Ma quỷ cũng có tham vọng riêng của họ.”
Dư Tiếu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Em thường xuyên theo những bệnh nhân bị cắt não đi khắp các tầng, có nhìn thấy phòng làm việc của viện trưởng chưa?”
“Có.” Kiều Kiều nhấn tròng mắt đã được lau chùi sạch sẽ trở lại: “Thì ở tầng một đó.”
Ba người Dư Tiếu nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt nhau. ( truyện trên app T Y T )
“Cảm ơn em, Kiều Kiều.” Dư Tiếu biết ơn thế là móc ra một cái tay ở trong túi áo: “Cái này tặng cho em, em từ từ ăn.”
Đôi mắt Kiều Kiều sáng lên, nước miếng theo khóe miệng chảy ra. Cô bé lúng túng cầm lấy cái tay kia, đưa ngón tay cái ngậm trong miệng rồi nở một nụ cười hạnh phúc.
Nhìn Kiều Kiều vui vẻ rời đi, Triệu Lam nói: “Nếu mọi việc suôn sẻ thì tối nay chúng ta có thể rời đi. Tiếu Tiếu, em không sao thật là tốt quá, em không biết đêm qua đáng sợ như thế nào đâu.”
“Đúng vậy, cái con heo mập kia nhấc em lên lắc lắc, còn ném em.” Chu Tiểu Trân nói xong thì vỗ vai Dư Tiếu, nói: “Chị Tiếu, sao chị không nói sớm là chị có thể trốn đến chỗ bạn trai? Hại bọn em lo lắng vô ích.”
Dư Tiếu không nói nên lời: “Em thật sự cho rằng George là bạn trai của chị sao? Chị nói cho em biết, chị có yêu cầu đối với bạn trai tương lai của mình, anh ta ít nhất phải đáp ứng được những điều kiện sau đây: phải đẹp trai, vui tính, tiền gửi ngân hàng ít nhất phải tám con số.”
Chu Tiểu Trân ban đầu im lặng, sau đó hỏi: “George không đạt được điểm nào? Anh ta nghèo sao?”
“Quên nói, gần đây chị có thêm một điều kiện nữa.” Dư Tiếu nói: “Bạn trai tương lai của chị nhất định phải là người sống.”
“Yêu cầu này hơi quá đáng, trong hoàn cảnh hiện tại của chúng ta, muốn tìm được một người đàn ông còn sống quá khó.” Chu Tiểu Trân chân thành đề nghị: “Thật ra đàn ông chết và sống cũng không khác nhau nhiều, điều kiện của chị có nên hạ thấp một chút không?”
Dư Tiếu khăng khăng: “Không được, chẳng lẽ em muốn tìm người chết làm bạn trai à?”
“Nếu như anh ấy đẹp trai thì cũng không phải là không thể.” Chu Tiểu Trân ngượng ngùng cười: “Đúng rồi, chị Lam, chị có yêu cầu gì đối với bạn trai tương lai của mình không?”
Triệu Lam không nghĩ tới sẽ hỏi đến mình, cô ấy nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chắc là người sống…”
“Đúng rồi.” Kiều Kiều vốn đã rời đi đột nhiên xuất hiện ở góc tường: “Có phải các người đang tìm viện trưởng hay không?”
Ba người đồng thời nhìn qua, Kiều Kiều cầm lấy bàn tay bị chặt đứt vừa liếm vừa mỉm cười nói với Dư Tiếu: “Nếu chị có thể cho tôi thêm một cái tay khác, tôi sẽ nói cho các người một bí mật.”
Dư Tiếu nhìn cô bé, sau đó móc từ trong túi ra một miếng thịt không biết là bộ phận nào: “Nói đi.”
Hai mắt Kiều Kiều sáng lên, cô bé lao tới giật lấy miếng thịt trong tay Dư Tiếu, sau đó dùng âm thanh chỉ có bọn họ có thể nghe được nói: “Trước kia cũng có người tìm được viện trưởng nhưng mà bọn họ đều bị ăn hết rồi.”