"Cốc cốc cốc.”

"Cốc cốc cốc cốc cốc!”

...

Sau khi gõ cửa trong khoảng năm phút, cánh cửa cuối cùng đã được mở ra. Trong phòng làm việc George vẫn ngồi sau bàn làm việc, cho tới bây giờ anh ta luôn trong trạng thái này, Dư Tiếu rất lo lắng cho thắt lưng của anh ta.

"Chào buổi sáng…" Dư Tiếu vui vẻ chào hỏi anh ta: "Lại gặp nhau rồi bác sĩ George…"

Sắc mặt tái nhợt của George dần dần tái xanh, dường như nhìn thấy Dư Tiếu là một chuyện cực kỳ tra tấn.

"Thưa cô." Giọng George không cảm xúc: "Xin mời vào.”

Dư Tiếu bước vào làm như đang ở nhà mà thành thạo kéo ghế ngồi đối diện với George: "Bác sĩ George thân mến, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh, không biết anh có tiện giải đáp cho tôi không?”

George không có biểu hiện gì: "Nói nghe xem.”

Dư Tiếu: "Anh có bạn gái chưa?”

"..." Khuôn mặt George vặn vẹo, gân xanh trên tay cầm bút nổi lên, như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó: "Cô chắc chắn muốn hỏi chuyện này?”

"Phì!" Dư Tiếu che miệng cười rất nữ tính: "Người ta nói đùa thôi, bác sĩ George nghiêm túc quá à.”

"Rắc!" Cây bút trong tay gãy đôi.

"Ôi chao." Dư Tiếu kinh ngạc nhìn George: "Đáng tiếc thật ấy, anh không thích cây bút này hả?”

George buông cây bút gãy xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn Dư Tiếu: "Cô gái, nếu cô không có việc gì thì xin mời rời đi.”

"Tôi có việc, tôi thật sự có một vấn đề muốn hỏi anh." Dư Tiếu nói xong lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nói: "Bác sĩ George, bọn tôi tìm được phòng làm việc của viện trưởng rồi.”

“... Vậy sao?" George đột nhiên không còn nóng nảy nữa, anh ta bình tĩnh trở lại, hai tay đan chéo lên đùi, nhàn nhã ngay lập tức.

"Thật đó, văn phòng viện trưởng ở tầng một." Dư Tiếu vẻ mặt mong đợi: "Nếu không có chuyện gì xảy ra, tối nay chúng tôi sẽ xuất viện.”

"Vậy sao?" George lịch sự nói: "Xin chúc mừng.”

"Tôi biết anh sẽ mừng cho tôi mà!" Dư Tiếu nói xong do dự, như thể có điều gì muốn nói.

"Cô còn gì muốn nói nữa sao?" George mỉm cười, tâm tình vui vẻ nói: "Xin cứ nói, tôi là bác sĩ điều trị của cô, cô nói với tôi bất cứ điều gì cũng được."

"Được thôi, tôi nói đây." Dư Tiếu nhăn nhó một chút, nói: "Trải qua mấy ngày ở chung, tôi cảm thấy bác sĩ George thật sự là một người đẹp trai. Sắp phải rời đi rồi, tôi thật sự có hơi không đành lòng, nếu như có thể, anh có thể đến tiễn tôi khi tôi rời đi tối nay không?"- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí ở nền tảng khác.

George trầm mặc, không phải vì yêu cầu của Dư Tiếu làm anh ta khó xử, mà là bởi vì anh ta thật sự rất ghét Dư Tiếu dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta.

"Ngay cả một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không được sao?" Dư Tiếu lộ vẻ mặt thất vọng, "Tôi còn tưởng chúng ta là bạn bè.”

Chỉ với những lời này, George quyết định đêm nay sẽ đích thân đi xem cái chết của Dư Tiếu.

"Được thôi." George: "Tôi hứa với cô.”

...

"Em nghĩ con người của George không tệ." Sau khi nói xong câu đó, Chu Tiểu Trân ngẩn ra một chút rồi đổi lời: "Quỷ không tệ."

"Mặc dù anh ta thích ăn một số thứ kinh tởm, lại còn thích lừa người khác nhưng nhìn chung cũng không tệ. Dù sao anh ta trông đẹp trai như vậy, còn chưa bao giờ chủ động hại người." Chu Tiểu Trân đánh giá George khá cao: "Thật sự, nếu có một ngày em chết, em sẽ nghĩ cách trở lại đây, sau đó gõ cửa của George mỗi ngày.” ( truyện trên app tyt )

Triệu Lam căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của thiếu nữ mười mấy tuổi này: "Em đã từng xem qua diễn đàn của bệnh viện số bốn, George là bác sĩ điều trị chính, tương đương với việc dẫn dắt NPC nên tất nhiên anh ta sẽ không hại người, bởi vì quy tắc không cho phép.”

"Ôi, em biết chứ." Vẻ mặt Chu Tiểu Trân hơi buồn bã: "Em chỉ tùy tiện nói chút thôi, chủ yếu là để giải tỏa tâm trạng của em một chút, dù sao tối nay... em vẫn khá lo lắng.”

Lúc này ba người đang ăn tối, họ là ba người duy nhất trong cả bệnh viện cần ăn đúng giờ, cũng chỉ có ba người bọn họ mới ngồi ở đây trò chuyện. Những bệnh nhân khác sẽ vào phòng bệnh sớm sau khi uống thuốc, sau đó sẽ không ra ngoài nữa.

"Em thật sự chịu đựng đủ chỗ này rồi, mỗi ngày chỉ có thể ăn trái cây và bánh mì." Chu Tiểu Trân chán nản bẻ bánh mì: "Lại còn bị bà dì nhìn trộm một cách thèm thuồng.”

Dư Tiếu quay đầu lại, cơ thể của y tá đứng sau cánh cửa khẽ run rẩy, có một bàn tay chưa kịp rụt về mà bị kẹp ở ngoài cửa. Bàn tay kia ở ngoài cửa khẽ giật, hiển nhiên như vậy thì không vào được nên cửa hé ra một khe hở, bàn tay kia nhanh chóng rụt vào.

Dư Tiếu quay đầu lại, nói: "Đừng để ý đến bọn họ, tối nay chị sẽ trút giận giúp em.”

"Đi thôi." Triệu Lam đứng lên nói: "Về ngủ một lát trước, đêm qua ngủ không đủ giấc, chị buồn ngủ quá.”

Ba người lảo đảo trở lại phòng bệnh, Kiều Kiều vốn đang ngồi trên giường chơi thấy bọn họ quay lại bèn nhanh chóng nằm xuống dùng chăn che kín đầu. Dư Tiếu không để ý tới cô bé, cô phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Sau khi tắt đèn, Dư Tiếu bị đồng hồ báo thức đánh thức, Triệu Lam tắt đồng hồ báo thức, nhỏ giọng nhắc nhở hai người: "Lấy lại tinh thần, đêm nay chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.”

Chu Tiểu Trân ôm hộp mạt chược vào trong ngực, khẩn trương nói: "Yên tâm đi, tối nay em nhất định sẽ cố hết sức trợ lực mọi người.”

Sau đó phòng bệnh rơi vào im lặng, chỉ chốc lát sau tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên trên hành lang. Dư Tiếu nhắm hai mắt lại, cẩn thận lắng nghe.

Cửa bị mở ra, tiếng bước chân tới gần, vây quanh giường bệnh của Dư Tiếu.

Ba y tá nhìn Dư Tiếu không nhúc nhích trên giường bệnh, bọn họ thuần thục vén chăn lên. Đang chuẩn bị kéo người trên giường bệnh, Dư Tiếu đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy.

Ba y tá ngây ra tại chỗ, hiển nhiên cảnh tượng này ngoài dự đoán của bọn họ. Nhưng mà bọn họ vẫn rất chuyên nghiệp, nhanh chóng phản ứng lại, vươn tay tiếp tục bắt Dư Tiếu.

Dư Tiếu hét lớn: "Tiểu Trân!”

Chăn ở giường bên cạnh đột nhiên bay lên, trùm lên đầu y tá tóc xoăn gần Chu Tiểu Trân nhất. Chu Tiểu Trân cầm hộp mạt chược lóe sáng xuất hiện: "Đêm dài đằng đẵng, chúng ta hãy cùng nhau chơi mạt chược nào!”

Ba y tá ngạc nhiên vô cùng, ngay sau đó ngồi xuống đất với Chu Tiểu Trân, Chu Tiểu Trân mở hộp mạt chược ra, những quân mạt chược trắng như tuyết rơi xuống đất. Ba con quỷ thuần thục chà xát mạt chược, trong phòng bệnh vang lên tiếng "cạch cạch".

Trong lúc chơi mạt chược, Chu Tiểu Trân tranh thủ thời gian bận rộn của mình nói: "Hai người mau hành động, giao chỗ này cho em!”

Dư Tiếu và Triệu Lam lập tức xuống giường, đẩy một chiếc giường bệnh đến trước cửa phòng giải phẫu. Sau đó Triệu Lam vẫn không ngừng nhìn thời gian, cuối cùng cô ấy nói: "Đã gần đến giờ rồi, bắt đầu đi.”

"Ừ." Dư Tiếu gật đầu, lấy một xấp bùa từ trong túi áo ra, tay kia đập mạnh lên cửa phòng giải phẫu.

"Bộp bộp bộp!”

"Lợn béo chết tiệt!" Dư Tiếu hét lớn: "Mau ra ngoài chịu chết đi!”

Triệu Lam ở một bên run rẩy, Tiếu Tiếu thật sự còn đáng sợ hơn Tiểu Trân rất nhiều.

Chẳng mấy chốc cửa đã mở, bác sĩ lợn đẩy cửa ra rồi hơi giật mình khi nhìn thấy hai người bọn họ. Sau đó hung ác mở miệng gầm lên, anh ta tức giận, hai món ăn này lại dám khiêu khích anh ta.

Không ngờ vừa mở miệng ra, Dư Tiếu đã nhanh như chớp nhét thứ gì đó vào miệng anh ta.

Lợn béo hơi khựng lại, trong miệng là thứ gì? Khô, rất khó ăn…

"Đùng!!”

Cửa phòng giải phẫu đột nhiên xuất hiện một đạo sấm sét rực rỡ khiến Dư Tiếu và Triệu Lam đều không mở được mắt. Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp hành lang, cả bệnh viện đều có thể cảm nhận được sự rung chuyển.

Dư Tiếu nhét một lá bùa Vận Lôi Đả Tuý vào miệng anh ta.

George ở trong phòng làm việc nghe thấy âm thanh, anh ta mỉm cười: "Vậy là bắt đầu rồi sao?"

Sấm sét tiêu tán, trước mắt Dư Tiếu là một gã mập mạp cả người đen sạm, miệng há to. Bác sĩ lợn bị một đòn rất nặng, toàn bộ răng nanh trong miệng đều bị nổ tung. Anh ta nhất thời không thể tỉnh lại, ngã thẳng xuống.

Triệu Lam đã chuẩn bị kỹ càng, kịp thời đẩy giường bệnh tới, bác sĩ lợn vừa vặn ngã xuống giường bệnh.

Lúc này Dư Tiếu sải bước vào phòng giải phẫu, chỉ chốc lát sau cô đi ra, tay trái cầm dây buộc, tay phải xách cưa điện.

Hai người căn bản không cần trao đổi, cực kỳ ăn ý bắt đầu trói bác sĩ lợn vào giường bệnh.

Sau khi trói xong, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Dư Tiếu nhìn Triệu Lam: "Chị cẩn thận!”

"Yên tâm." Triệu Lam mỉm cười: "Từ nhỏ đến lớn, những người quen biết chị đều khen chị đáng tin cậy.”

Trong hành lang vô số bệnh nhân mặc quần áo bệnh nhân chạy về phía này, Dư Tiếu lui vào phòng giải phẫu, khi đoàn quân bệnh nhân chạy qua, Triệu Lam đẩy giường bệnh đi theo, biến mất sau bức tường lốm đốm loang lổ.

Đợi tất cả bệnh nhân đều biến mất, Dư Tiếu bước ra từ phòng giải phẫu.

Cô bật công tắc cưa điện, tiếng cưa điện khủng khiếp vang vọng khắp hành lang. Dư Tiếu một tay cầm bùa chú, một tay xách cưa điện, lấy dáng vẻ mất hết nhân tính đi trong hành lang vắng vẻ.

"Ầm!" Cửa phòng bệnh bị đá ra một cách thô bạo.

Ba con quỷ đang chơi mạt chược đều khẽ giật mình, sau đó nhóm bọn họ nhìn thấy Dư Tiếu cầm cưa điện nghênh ngang đi vào.

Chu Tiểu Trân mừng rỡ: "Chị Tiếu!”

Dư Tiếu đi tới, để cưa điện kêu trên đỉnh đầu ba y tá rồi nói với Chu Tiểu Trân: "Em mau nhanh lên, chị sắp không kìm được mong muốn muốn nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của bọn họ rồi.”

Vẻ mặt của ba y tá đều vặn vẹo sợ hãi nhưng họ lại không thể cử động. Y tá bị sét đánh lần trước hai mắt đỏ như máu nắm lấy một lá bài, sau đó nói: "Tiểu Kê!”

"Ha ha!" Chu Tiểu Trân hưng phấn không thôi: "Em ù rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play