Dư Tiếu cứ như vậy trơ mắt nhìn George ở trước mặt cô ăn hết bộ não, giống như đang hưởng thụ bánh pudding.

 

“Không tệ.” George lấy ra một chiếc khăn tay được may khéo léo, từ tốn lau miệng: “Rất tươi.”

 

Dư Tiếu đang định nói gì đó thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng gầm lớn, dù có bị cánh cửa ngăn cách cô cũng có thể nghe thấy sự tức giận, đau đớn, không cam lòng và căm hận của chủ nhân âm thanh đó.

 

Tính toán thời gian, tên đầu heo mập cũng nên quay lại phòng phẫu thuật, lúc anh ta phát hiện ra bộ não do chính tay mình mổ ra đã biến mất...

 

Dư Tiếu chớp mắt, khiêm tốn nói: “Có thể được anh yêu thích là vinh hạnh của bộ não này.”

 

George rất hài lòng với thái độ của cô, thế là anh ta đã coi như quên hết những chuyện khó chịu lúc ban ngày. Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên thân thiện, anh ta dịu dàng nói với Dư Tiếu: “Cô rất tốt, nhưng với tư cách là bác sĩ điều trị, tôi phải tuân thủ quy tắc của trò chơi, không thể dành bất kỳ sự trợ giúp nào ngoài phạm vi trách nhiệm của tôi cho bệnh nhân.”

 

“Không sao, tôi sẽ không làm anh khó xử.” Dư Tiếu nhìn anh ta năn nỉ: “Nếu như được, anh có thể cho tôi ở đây đến sáng được không?”

 

George đương nhiên hiểu tại sao cô phải làm như vậy, giống như anh ta biết chính xác Dư Tiếu lấy trộm bộ não đó ở đâu. Nhưng anh ta không quan tâm, anh ta là bác sĩ điều trị, Ở cấp độ này, anh ta không giống với những NPC thấp kém đó. Cho nên anh ta cũng không quan tâm Dư Tiếu làm gì với những nhân viên y tế kia. Ngược lại, Dư Tiếu rất biết điều tặng cho anh ta một bộ não tươi cho nên anh ta có ấn tượng rất tốt về Dư Tiếu.

 

“Trong tình huống bình thường, bác sĩ điều trị cũng không có quyền ép đuổi bệnh nhân đi.” George cười nói: "Thưa cô, mời cô tuỳ ý.” 

 

Ngay sau đó Dư Tiếu liền thật sự tùy ý. Đầu tiên, cô nhìn George với vẻ cảm kích nói: “Anh thật sự là một quý ông có phẩm chất cao thượng.”

 

Sau đó, cô xếp ba cái ghế lại với nhau rồi nằm xuống trước mặt George. Sau khi nằm lên đó cô phát hiện nhiệt độ trong văn phòng vừa phải, cho dù không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh, điều duy nhất không hoàn hảo là đèn quá sáng.

 

Thấy Dư Tiếu hành động như không có người bên cạnh, George đột nhiên hơi hối hận về lời anh ta vừa nói.

 

Sau đó, anh ta thấy người phụ nữ đang nằm trên ghế ngồi dậy, ngay khi anh ta nghĩ người phụ nữ này cuối cùng cũng nhận ra mình vô ý thức  đến thế nào thì Dư Tiếu nói: “Bác sĩ George, tôi tắt đèn có phiền anh không?”

 

Vẻ mặt vui mừng của George đông cứng lại, sau đó là sự im lặng kéo dài đến một phút.

 

“Tạch.”

 

Đèn tự động tắt, bóng tối bao trùm toàn bộ văn phòng.

 

Dư Tiếu biết ơn nói: “Cảm ơn anh, anh thật sự là một quý ông tốt bụng.”

 

 

Sau khi bóng người to lớn rời khỏi phòng bệnh, Chu Tiểu Trân bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở. Triệu Lam thở phào nhẹ nhõm, khẽ giọng hỏi: “Tiểu Trân, em không sao chứ?”

 

“Em không sao.” Chu Tiểu Trân khịt mũi nói: “Chỉ sợ thôi, vừa rồi em thật sự sợ quá.”

 

“Đừng sợ, kết thúc rồi.” Triệu Lam điều chỉnh tư thế ngủ: “Em rất dũng cảm, chị phải nhìn em bằng con mắt khác đấy.”

 

Nhận được lời khen, tâm trạng của Chu Tiểu Trân cũng trở nên tốt hơn nhiều, em nở nụ cười trở lại, xoa lưng nói: “Vừa rồi em bị ngã rất đau. Chị Lam, chị không sao chứ?"- bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí ở nền tảng khác.

 

“Chị không sao, may mà Tiếu Tiếu đưa thẻ thể lực cho chị, nếu không thì có lẽ chị không chống đỡ được.” Triệu Lam bị dập đầu nhẹ, đang xoa đầu. 

 

“Không biết chị Tiếu thế nào rồi.” Chu Tiểu Trân lo lắng gần chết: “Cái tên béo đó thật đáng sợ.”

 

Đột nhiên có tiếng gầm rú giận giữ từ bên ngoài truyền đến, bác sĩ béo nổi điên!

 

Sắc mặt Triệu Lam thay đổi, nói: “Đừng nói chuyện nữa!”

 

Kế đó là họ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi qua đi lại cùng với tiếng rìu bị kéo dọc hành lang cả đêm.

 

Họ thức suốt đêm, 8 giờ sáng ngày thứ hai, họ cùng các bệnh nhân khác thức dậy trong tiếng nhạc nhẹ nhàng.

 

Sau khi Kiều Kiều thức dậy, nhìn thấy giường bệnh của Dư Tiếu trống rỗng, cô bé dường như hiểu ra điều gì đó, cười có phần hả hê.

 

“Mày cười cái gì?” Đôi mắt Chu Tiểu Trân đầy quầng thâm hung dữ trừng cô bé: “Chị đây nói cho mày biết, nếu chị Tiếu có chuyện gì, tao sẽ không để yên cho mày đâu!”

 

Đối mặt với sự đe dọa của em, Kiều Kiều không hề tỏ ra sợ hãi, cô bé còn trừng mắt nhìn Chu Tiểu Trân, hồi lâu cũng không trở lại bình thường.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

 

“Mày dám khiêu khích tao!” Chu Tiểu Trân giơ nắm đấm.

 

“Đừng gây chuyện.” Đôi mắt Triệu Lam cũng xuất hiện quầng thâm, cô ấy đứng bên cạnh em: “Hiện giờ quan trọng nhất là xác định được Tiếu Tiếu đã an toàn.” 

 

Buổi sáng, các bệnh nhân rất tự giác xếp hàng bước ra khỏi phòng bệnh, đi đến chỗ phát thuốc.

 

Triệu Lam là người đứng thứ hai trong hàng tính từ dưới tính lên. Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, cô ấy đã nhìn thấy một bác sĩ cao to, mập mạp, mặt mũi hung dữ đứng dựa vào tường, đôi mắt nhỏ đầy nghi ngờ nhìn những bệnh nhân đang đi ra. Anh ta thỉnh thoảng thè chiếc lưỡi dài ra liếm miệng, vẻ mặt hiện lên sự tham lam và tàn ác.

 

Hai người vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn nhiều, trong lòng càng lo lắng hơn. Xem ra đầu heo mập này không có ý định bỏ cuộc, không biết Dư Tiếu trốn ở đâu, chỉ hy vọng cô đừng xuất hiện lúc này. 

 

Đêm qua Dư Tiếu ngủ rất ngon. Nhưng mà cũng rất ít khi cô không ngủ ngon, đặc biệt là sau khi cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư não.

 

Cô bị tiếng nhạc đánh thức, lúc mở mắt ra đã nhìn thấy một trần nhà xa lạ. George lạnh lùng nhìn cô, anh ta vẫn ngồi sau bàn làm việc như cũ.

 

Dư Tiếu nhìn thấy vô cùng khâm phục, công việc của anh ta là ngồi ở chỗ này sao? Thật hiếu kỳ, không biết anh ta có thể ngồi ở đây bao lâu. 

 

"Chào buổi sáng… Bác sĩ George…" Dư Tiếu đầu tóc rối bù nhìn về phía George chào hỏi.

 

George nhìn cô, ấn tượng tốt đẹp tối hôm qua dành cho cô đã hoàn toàn biến mất. Giờ phút này anh ta chỉ mong Dư Tiếu lập tức biến khỏi đây.

 

“Cô nên đi đi.” George nhắc nhở: “Nếu không cô sẽ bỏ lỡ thuốc hôm nay.”

 

Dư Tiếu làm sao có thể uống thuốc? Hơn nữa, cô còn có một việc quan trọng chưa làm.

 

“Được rồi, tôi đi liền đây.” Dư Tiếu hỏi dò: “Bác sĩ George, anh có thể đưa tôi về được không?”

 

George lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt kia như muốn nói cô đang nói nhảm cái gì vậy?

 

“Bác sĩ George, tôi cần anh đưa tôi về.” Dư Tiếu trở nên nghiêm túc: “Tôi hy vọng anh có thể đồng ý với tôi.”

 

Trả lời cô là nụ cười khẩy giễu cợt của George: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

 

Dư Tiếu cũng không bị thái độ của anh ta làm ảnh hưởng, cô chỉ bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, sau đó nhập số điện thoại phòng tranh chấp y tế của bệnh viện số 6, cuối cùng cô chớp mắt vẻ vô tội nhìn George nói: “Vậy tôi chỉ có thể tố cáo anh nhận hối lộ.”

 

“...”

 

Trong phòng bác sĩ im lặng đến chết người, khuôn mặt George vốn lịch sự tuấn tú tức khắc trở nên âm u đáng sợ. Anh ta bị Dư Tiếu chọc giận, nở nụ cười: “Cô đang đe dọa tôi sao?” 

 

Dư Tiếu cúi đầu xuống, buồn bã nói: “Tôi cũng không có cách nào khác.”

 

George cuối cùng cũng rời khỏi chỗ ngồi của anh ta, bươc từng bước đến gần Dư Tiếu: “Cô có biết hậu quả của việc tố cáo tôi không? Dù sao người hối lộ cũng là cô.”

 

“Tôi không rõ lắm nhưng mà…” Dư Tiếu ngẩng đầu nhìn George, đột nhiên cong môi cười: “Muốn chết thì cùng chết!”

 

 

Triệu Lam và Chu Tiểu Trân đang đứng xếp hàng. Trước mặt càng ngày càng ít người, đáng tiếc là hôm nay có lẽ bọn họ sẽ không tránh khỏi việc uống thuốc. Thật ra Triệu Lam đã từng nghĩ đến việc bắt chước Dư Tiếu lừa Kiều Kiều một lần, nhưng hôm nay Kiều Kiều có vẻ thông minh hơn, cô bé đứng đầu hàng và cũng đã uống thuốc.

 

Triệu Lam mệt mỏi thở dài, may mắn là Dư Tiếu không hề xuất hiện, coi như là trong cái rủi có cái may.

 

Ngay lúc hai người đang lo lắng đến mức khó chịu thì bầu không khí đột nhiên thay đổi. Tay y tá đang phát thuốc run lên, chiếc ly chứa đầy nước rơi xuống “bịch” một tiếng.

 

Triệu Lam và Chu Tiểu Trân sững người, phát hiện bọn họ đều đang nhìn về phía hành lang nên hai người cũng nhìn sang, sau đó hai người liền ngây người tại chỗ.

 

Ở hành lang bên phải, Dư Tiếu xuất hiện, George cũng xuất hiện cùng cô. Hai người sóng vai nhau đi tới, một tay Dư Tiếu còn khoác lấy cánh tay George.

 

“…”

 

Cảnh tượng này có tác động mạnh đến nỗi bác sĩ heo mập quên mất sự hung dữ của mình, chiếc rìu trong tay rơi “bịch” xuống đất.

 

Tất cả bệnh nhân và nhân viên y tế ở đây đều ngơ ngác nhìn họ. Dưới cái nhìn chằm chằm của nhiều ánh mắt, Dư Tiếu buông bàn tay đang khoác lấy cánh tay George ra.

 

Cô đứng đối diện với George, vẻ mặt ngọt ngào và miễn cưỡng, giống như lưu luyến lúc chia tay. 

 

"Cám ơn anh, George. Tối qua tôi ngủ rất ngon." Dư Tiếu nói.

 

“Đưa đến đây thôi.” Dư Tiếu quay đầu lại cho Triệu Lam và Chu Tiểu Trân một ánh mắt, sau đó ngượng ngùng cúi đầu: “Tối hôm qua thật sự làm khó anh, anh mau về nghỉ ngơi đi. Anh đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không nói cho người khác biết chuyện xảy ra giữa hai chúng ta đâu.”

 

"Tạm biệt, George." Dư Tiếu vẫy tay.

 

George lạnh lùng quay người rời đi nhưng bước đi của anh ta không còn thong thả và ung dung như trước.

 

Dư Tiếu đứng tại chỗ nhìn George rời đi, một lúc sau cô mới quay đầu lại, kỳ lạ hỏi: “Sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?”

 

Tất cả nhân viên y tế và bệnh nhân đều run lên, rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác, chẳng qua thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn cô.

 

Bác sĩ heo mập cuối cùng cũng phản ứng lại, nghi ngờ nhìn Dư Tiếu hồi lâu, sau đó cầm rìu lên, uỳnh uỵch bước đi.

 

Dư Tiếu đi tới bên cạnh Triệu Lam, ánh mắt mang theo ý cười, nói: “Cảm ơn chị đã giành chỗ giúp em.”

 

Triệu Lam hưng phấn nhìn cô: “Không cần cảm ơn.”

 

Dư Tiếu đứng trước Triệu Lam, ánh mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm một bóng dáng nhỏ bé. Sau đó cô nhìn thấy một bóng người trốn ở góc tường: “Kiều Kiều!”

 

Kiều Kiều đang lén lút rời đi đột nhiên cơ thể cứng đờ tại chỗ, cô bé nghe âm thanh kia giống như âm thanh của ác ma: "Chờ chị đi chung với…"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play