Dư Tiếu mỉm cười, không gật cũng không lắc đầu. Cô hơi ngước lên về phía hành lang phía trước: "Vậy bác sĩ George đâu?"
Văn phòng của bác sĩ George ở cuối hành lang, Dư Tiếu để Triệu Lam và Chu Tiểu Trân đi về phòng bệnh kiểm tra tình hình trước, cô một mình đi tìm George.
Trên đường đi, cô đi qua nhiều phòng. Đèn trong phòng đều sáng, rõ ràng bên trong có bệnh nhân. Những điều kỳ lạ là ngoài mười bệnh nhân cô gặp hôm nay, cô không gặp bệnh nhân nào khác. Chẳng lẽ những bệnh nhân khác đều ở trong phòng, hay những bệnh nhân khác không cần phải ra ngoài điều trị?
Trong lòng mang theo nghi hoặc, Dư Tiếu đi tới cuối hành lang. Ở đó chỉ có một cánh cửa duy nhất và trên tấm biển có ghi "Văn phòng bác sĩ".
Dư Tiếu đi tới gõ cửa.
Đợi khoảng một phút sau, cô vẫn không nhận được phản hồi nào. Bên trong văn phòng yên tĩnh, cô không biết có ai ở đó không. Thế là Dư Tiếu lại gõ cửa, gõ liên tục...
"Kẽo kẹt..."
Cánh cửa mở ra.
Dư Tiếu đứng ở cửa, đối mặt với bàn làm việc trong văn phòng. Ngồi sau bàn là George với gương mặt không cảm xúc.
Chỉ có George trong văn phòng, anh ta đang ngồi sau bàn làm việc nhưng cánh cửa lại tự động mở ra.
Dư Tiếu nở nụ cười: "Xin chào bác sĩ George, tôi có chuyện muốn tìm anh."
Vẻ mặt George có vẻ không muốn gặp cô lắm nhưng vẫn lịch sự đáp: “Mời vào.”
Dư Tiếu bước vào và đứng trước mặt George cách một chiếc bàn làm việc: "Bác sĩ George, tôi có thể ngồi xuống nói chuyện được không?"
“Dĩ nhiên rồi thưa cô.” George ra hiệu cho cô ngồi lên chiếc ghế bên phải anh ta.
Dư Tiếu đi tới, sau đó kéo ghế lại. Chiếc ghế bị kéo lê cọ vào sàn tạo ra âm thanh chói tai. Cuối cùng, Dư Tiếu ngồi thẳng đối diện George, nở nụ cười rạng rỡ.
"Bác sĩ, tôi đến gặp anh vì tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh." Dư Tiếu đi thẳng vào vấn đề: “Làm sao tôi mới được xuất viện?”
George đẩy kính của mình ra rồi nói: "Thưa cô, cô chỉ có thể xuất viện khi bệnh của cô được chữa khỏi."
Dư Tiếu: "Thế nào mới được tính là khỏi bệnh? Việc tôi khỏi bệnh có phải do anh đánh giá không?"
George rơi vào im lặng. Một lúc sau anh ta mới nói: “Tiêu chuẩn phục hồi là do viện trưởng đặt ra. Chỉ khi viện trưởng chẩn đoán là cô đã bình phục và đóng dấu vào báo cáo xuất viện thì cô mới được xuất viện.”
"Vậy làm sao tôi có thể gặp viện trưởng được?" Dư Tiếu đoán đúng rằng George với tư cách là bác sĩ không thể che giấu những thông tin cơ bản với bệnh nhân. - Con Cua Team t-y-t
“Viện trưởng à…” George chợt cười khẽ: "Ngay cả tôi cũng không gặp được.”
Dư Tiếu có dự cảm không lành, hỏi: "Tại sao? Viện trưởng không có ở bệnh viện?"
"Viện trưởng đương nhiên đang ở bệnh viện." Nụ cười của George càng tươi hơn: “Nhưng viện trưởng rất ít khi lộ mặt, nếu không chủ động tìm tới thì sẽ không có ai nhìn thấy ông ấy.”
"Cảm ơn vì anh đã nói với tôi nhiều như vậy." Dư Tiếu đứng dậy, lịch sự cảm ơn: “Tôi không làm phiền anh nữa.”
George nhìn cô quay đi rồi nhìn về phía trước với vẻ mong đợi. Cô ta sẽ làm gì? Biểu cảm hy vọng bị tan vỡ của cô ta khi gặp viện trưởng sẽ thế nào đây nhỉ?
Linh hồn tuyệt vọng của con người thực sự ăn rất ngon...
"Nhân tiện." Dư Tiếu đột nhiên quay người lại. George thậm chí còn không có thời gian để thu lại vẻ mặt tham lam của mình.
"Bác sĩ George." Dư Tiếu cầm điện thoại trong tay: "Tôi có thể lưu số điện thoại của anh được không? Chủ yếu là để anh kịp thời hiểu rõ bệnh tình của tôi, giúp anh làm tốt công việc của mình hơn, thúc đẩy mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân hài hòa..."
Hành lang bệnh viện vắng tanh. Sau khi Dư Tiếu ra khỏi văn phòng bác sĩ, cô gặp rắc rối vì không biết phòng bệnh của mình ở đâu.
Đi dọc suốt con đường, mọi khu đều sáng đèn và trông giống hệt nhau. Cô đi đi lại lại trong hành lang vắng vẻ, thậm chí còn suy nghĩ xem có nên hét to gọi Triệu Lam đến đón hay không. Nhưng phương pháp này đã bị cô bỏ rơi, ai biết tiếng la hét sẽ thu hút thứ gì.
Cô thò tay vào túi, cảm thấy tự tin hơn một chút nên không ngần ngại đẩy cánh cửa bên trái mình ra.
"Cành cạch." Ổ khóa phát ra một tiếng động nhỏ sau đó cánh cửa bị đẩy mở.
Ánh sáng màu cam từ bên trong phòng bệnh chiếu ra Dư Tiếu đứng ở cửa cô nhìn thấy bên trong phòng bệnh có hơn mười người mặc áo bệnh nhân đứng ngay ngắn trước mỗi giường, mỗi người đều đứng yên, vẻ mặt không đổi, im lặng thừ ra...
Trong số đó có cả đàn ông đàn bà cả già cả trẻ nhưng họ đều đang đứng nghiêm trong phòng bệnh của mình.
Cảnh tượng này khiến Dư Tiếu rùng mình, cô đang định đóng cửa lại thì bỗng nhiên có một bóng người màu trắng xuất hiện bên cạnh cô: “Cô đang làm gì vậy?”
Dư Tiếu giật mình, nhận ra đó là một y tá.
Cô nhanh chóng đóng cửa lại, lùi lại vài bước tránh xa y tá: “Tôi không tìm được phòng bệnh của mình.”
Triệu Lam và Chu Tiểu Trân sau khi trở về phòng bệnh đã nhận ra vấn đề này. Lỡ như Tiếu Tiếu trở về không tìm được phòng thì sao? May mắn thay họ không đợi Tiếu Tiếu lâu lắm thì đã thấy cô quay lại lâu. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiếu Tiếu đứng ở cửa vẫy tay với y tá: “Cảm ơn cô đã đưa tôi về.”
"Tiếu Tiếu."
"Chị Tiếu!"
Cô đã trở về bình an vô sự, cả hai đều vui mừng khôn xiết.
Nhưng có người còn hào hứng hơn họ. Kiều Kiều nhảy xuống giường, chạy đến bên cạnh Dư Tiếu, nhanh chóng nắm lấy tay áo cô. Cô bé ngước lên nhìn Dư Tiếu với ánh mắt cực kỳ háo hức, nước bọt của cô bé đã làm ướt một mảng lớn chiếc gối.
Dư Tiếu khó xử nhìn cô bé: "Kiều Kiều, xin lỗi, bây giờ chị không thể đưa tay cho em được."
Vừa dứt lời, sắc mặt Kiều Kiều lập tức thay đổi: "Chị định nuốt lời à?"
Chu Tiểu Trân vẻ mặt lo lắng, cho rằng đứa nhóc xấu xa này chính là một con bọ hung ra khỏi nhà kiếm phân. Em khoanh tay đứng cạnh Dư Tiếu nguy hiểm nhìn Kiều Kiều: "Chị Tiếu, chị có muốn em đánh mạt chược không?"
"Chị cũng không muốn." Dư Tiếu cắn môi: "Nhưng George, anh ấy không muốn chị làm như vậy."
"..." Kiều Kiều: "?"
"Chị vừa đi tìm George, anh ấy rất quan tâm đến chị, còn để chị ngồi trong phòng làm việc của anh ấy một lúc. Nhưng chị thấy không ổn nên muốn quay về. Anh ấy không yên tâm nên cử y tá đến để đưa chị trở lại." Dư Tiếu nở nụ cười, trên gương mặt là sự ngượng ngùng không thể kiềm chế: "Không chỉ như vậy anh ấy lo lắng cho chị nên còn đưa chị số điện thoại để khi chị có việc cần thì gọi cho anh ấy.”
Kiều Kiều: "..."
Triệu Lam và Chu Tiểu Trân: "..."
“Nhưng chị đã hứa với em rồi.” Dư Tiếu cười, cắn răng một cái rồi nói với Kiều Kiều: “Yên tâm, chị không phải loại người không giữ lời, chị sẽ gọi cho George ngay bây giờ rồi nói cho anh ấy biết quyết định của chị. Anh ấy sẽ ủng hộ chị, sẽ không gây phiền toái gì cho em đâu!"
Vừa nói cô vừa bấm số trước đôi mắt trợn to của Kiều Kiều.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của George vang lên từ điện thoại: "Ai vậy?"
“George, là tôi.” Dư Tiếu ngọt ngào nói: "Có chuyện tôi muốn..."
"Bộp!"
Cuối cùng Kiều Kiều chộp lấy phần điện thoại, nhìn chằm chằm Dư Tiếu liều mạng lắc đầu, nhanh đến nỗi như sắp hiện tàn ảnh.
Dư Tiếu cười an ủi cô bé, sau đó rút điện thoại ra khỏi tay Kiều Kiều, nói vào điện thoại: "À, bây giờ không có chuyện gì đâu. Chúc ngủ ngon nha…" Sau đó cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong cô ngây thơ nhìn Kiều Kiều: "Kiều Kiều em đang làm gì vậy?"
Kiều Kiều nhìn cô, cô cũng nhìn Kiều Kiều, họ im lặng, Kiều Kiều bật khóc. Cô bé khóc rồi ngã xuống giường, cơ thể nhỏ bé co giật, dường như rất đau lòng.
"Kiều Kiều có chuyện gì vậy?" Dư Tiếu chớp mắt: “Người không biết còn tưởng có người bắt nạt trẻ con đấy.”
Chu Tiểu Trân kinh ngạc nhìn cô: "Chị nắm được George vào tay rồi?"
Dư Tiếu nhìn vẻ mặt em vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, thật hết nói nổi...
Đây là một phòng bệnh rất rộng có mười ba giường nằm cạnh nhau, nam nữ nằm xen kẽ. Giường của mỗi người có một cái tên, đây là vị trí do bác sĩ George sắp xếp, không ai được phép đổi giường ngủ.
Giường của Dư Tiếu là thứ ba từ cửa vào, giường thứ tư là của Chu Tiểu Trân, giường của Triệu Lam dựa vào tường ở phía trong cùng.
Lúc này ngoại trừ Kiều Kiều vẫn còn đang khóc lóc, những bệnh nhân khác đều đã nằm trên giường. Tất cả đều nhắm mắt lại nhưng không biết có đang ngủ thật hay không.
Ba người tụ tập ở bên trong giường Triệu Lam nói chuyện, Triệu Lam nhìn những người bệnh nhân nằm bất động trên giường nói: “Vừa trở về đến đây, bọn chị vốn định ra ngoài tìm em nhưng y tá lại không cho ra ngoài.”
Dư Tiếu cũng nói với họ những gì cô biết về tình huống nơi này: "Trước mắt, có vẻ nếu chúng ta muốn ra khỏi đây thì cần phải tìm được viện trưởng." ( truyện trên app tyt )
“Nhưng ngay cả George cũng không thể gặp được viện trưởng.” Triệu Lam tựa vào góc tường nhìn xung quanh: "Mà chị nghĩ mối nguy hiểm thực sự trong bệnh viện này còn chưa xuất hiện, giường bệnh của chúng ta cũng không phải là sắp xếp ngẫu nhiên."
“Hiện tại có y tá đang canh gác bên ngoài.” Dư Tiếu nói: “Chúng ta ngủ trước, sau đó tìm cơ hội ra ngoài kiếm manh mối.”
Cả ba trở về giường của mình nằm xuống, trên chiếc giường này có một mùi lạ như ẩm mốc hoặc giống như đã lâu không giặt.
Nằm trên giường, mùi hương này xộc vào mũi Dư Tiếu khiến cô không ngủ nổi. Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, nghĩ đến buổi tối có hoạt động, cô phải ngủ một lát nếu không đến lúc đó sẽ không còn sức.
Thế là cô nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ về chuyện khiến cô cảm thấy vui vẻ như đồ ăn ngon, quần áo đẹp, những anh chàng đẹp trai,...
Ba giờ, Tiểu Trân đang nằm ở trên giường thì mở mắt, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Em vừa mở mắt đã thấy dì béo Lưu Thúy giường sát vách đang nằm nghiêng đối diện giường mình, đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào nước miếng thấm ướt một mảng lớn gối đầu.
“...” Chu Tiểu Trân rất sợ hãi, lại không dám làm gì, vội vàng xoay người đối mặt với Dư Tiếu: “Chị Tiếu, Chị Tiếu, em sợ quá”
“Chị Tiếu?”
Dư Tiếu: “Zzzzz”
Chu Tiểu Trân: “…”
Không có gì ngạc nhiên khi chị ấy là chị Tiếu của mình. Chu Tiểu Trân nằm thẳng trên giường, nước mắt ghen tị gần như chảy ra từ lỗ mũi.
Dư Tiếu lần này ngủ rất say. Trong giấc mơ, cô đang bơi cùng vài anh đẹp trai. Những anh này mặc rất ít quần áo nhưng tất cả đều ướt sũng. Cô cũng đang bơi, có hai anh đẹp trai đỡ cô ở hai bên.
Khi họ bơi, sóng ngày càng lớn. Những anh đẹp trai nói hãy lướt sóng. Dư Tiếu cười rồi nói, ở đâu có sóng lớn như vậy trong bể bơi?
Sau đó cô bị sóng lật úp…
Dư Tiếu mở mắt ra, không thấy gì ngoài bóng tối. Chu Tiểu Trân thì thầm vào tai cô: "Đã đến giờ dậy rồi."