“...” Trai đẹp gì chứ? Hóa ra là hai người đang kéo cô.

Trong phòng quá tối, Dư Tiếu không nhìn thấy gì, bèn hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra thế?”

“Đèn đã tắt rồi.” Triệu Lam vừa đỡ cô xuống giường vừa nói: “Bọn chị vẫn chưa ngủ, mấy nhân viên y tế vừa mới vào đưa một bệnh nhân đi, là bệnh nhân ở giường ngoài cùng.”

Dư Tiếu xuống giường mò mẫm trong bóng tối đi về phía cửa, cô vừa tỉnh dậy nên cảm nhận phương hướng có hơi mơ hồ, bất cẩn đá vào chân giường phát ra tiếng động. Cô còn chưa kịp cảm nhận cơn đau thì đã bị dọa cho cứng đờ người.

“Chị Tiếu, đừng sợ.” Chu Tiểu Trân nói: “Bọn họ đều đã ngủ say, khi nãy bệnh nhân ở giường ngoài cùng bị kéo đi cũng chẳng có phản ứng gì.”

“Chị nghi ngờ có liên quan đến loại thuốc chúng ta bị bắt uống ban sáng.” Triệu Lam nói: “Cho nên chúng ta mới không sao.”

Cánh cửa phòng bệnh hé mở, ba cặp mắt lén nhìn ra bên ngoài. Dưới ánh đèn mờ ảo bên ngoài, hành lang bỗng trở nên yên tĩnh, không một bóng người, không một tiếng động.

Dư Tiếu nắm chặt lá bùa trong túi, bước ra ngoài trước. Triệu Lam đi phía sau, Chu Tiểu Trân thì xách theo mạt chược đi cuối cùng.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, bất kỳ âm thanh nào cũng có thể nghe thấy rõ ràng nên ba người không thể không cẩn thận mà bước đi phía bên trái.

“Chị Tiếu.” Giọng Chu Tiểu Trân vô cùng nhỏ nhẹ: “Sao chị biết phải đi bên trái?”

“Em bị ngốc à?” Không đợi Dư Tiếu đáp lại, Triệu Lam đã cạn lời rồi: “Bên phải là văn phòng của George.”

Chu Tiểu Trân vẫn không hiểu: “Làm sao chị biết bọn họ không đưa bệnh nhân đến phòng làm việc của George?”

Triệu Lam không chịu được muốn bàn bạc kế hoạch với em ấy, Dư Tiếu đột nhiên nói: “Bên phải là văn phòng của George em biết bên trái là gì không?”

“Em không biết.” Chu Tiểu Trân lắc đầu.

Dư Tiếu: “Vậy em muốn biết không?”

Chu Tiểu Trân: “Muốn!”

Dư Tiếu: “Vậy chúng ta đi xem thử đi.”

“Được.” Chu Tiểu Trân cảm thấy hưng phấn: “Đi nhanh đi nhanh.”

Triệu Lam: “...”

Đang đi thì Dư Tiếu đột nhiên dừng lại, khiến hai người phía sau đều khẩn trương: “Sao vậy?”

Dư Tiếu chỉ vào bức tường, trên tường có một bức chân dung, phông nền của bức chân dung là một bệnh viện, chính là bệnh viện Thánh Elizabeth mà Dư Tiếu đã từng thấy trước đây. Điểm khác của bức tranh này chính là trên đó có người. - bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí ở nền tảng khác. 

Trên đó có vẽ hai hàng người mặc áo blouse trắng, hàng đầu tiên có ba người, một người là George, ở giữa là một ông già cao gầy hiền hậu, còn lại là một người đàn ông trung niên rất béo.

“Đây nhất định là viện trưởng.” Chu Tiểu Trân chắc chắn một trăm phần trăm: “Chị xem người đó đứng ở chính giữa kìa.”

Điểm này không ai phản đối, Dư Tiếu nhìn hàng phía sau, hàng phía sau có mười người, là mười cô gái. Vậy tổng cộng có mười ba người, ngoại trừ viện trưởng George, y tá phát thuốc ban sáng, sáu y tá canh giữ bên lối đi, còn một nam và ba nữ Dư Tiếu chưa từng gặp qua.

Một bệnh viện lớn như vậy chỉ có mười ba nhân viên y tế, tất nhiên chẳng có ai là ăn không ngồi rồi, bốn nhân viên y tế đó chắc là phụ trách công việc khác.

Sau đó Dư Tiếu lại nhớ tới một chuyện khác, trước đây cô từng mở một phòng bệnh, trong đó có mười ba bệnh nhân, trông có vẻ không bình thường. Ở đây có rất nhiều phòng bệnh, mỗi phòng đều có đèn sáng, chắc là trong mỗi phòng đều có rất nhiều bệnh nhân. Vậy câu hỏi đặt ra là làm thế nào mà ít nhân viên y tế lại có thể quản lý được nhiều bệnh nhân đến vậy?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có người kéo tay áo mình, Dư Tiếu quay đầu lại, liền thấy Triệu Lam và Chu Tiểu Trân đang nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi: “Nghe xem, có tiếng bước chân.”

Dư Tiếu hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi. Cô cũng nghe thấy tiếng bước chân, đây không phải tiếng bước chân bình thường, mà là hình như có rất nhiều người đang đi về hướng này. Nghe tiếng động thì không ít hơn một trăm người.

Phản ứng đầu tiên của Dư Tiếu là quay trở về phòng bệnh, khi quay người lại, cô nhìn thấy dưới ánh sáng ở góc tường có bóng đen càng lúc càng dài, bao trùm toàn bộ hành lang, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.

Không còn lựa chọn nào khác, Dư Tiếu nói: “Chạy về phía trước!”

Bây giờ ba người họ cũng không còn quan tâm việc đi nhẹ nói khẽ nữa, mà dốc hết sức chạy. Đến khi phía trước chẳng còn đường nào để chạy nữa thì bên trái có một cánh cửa sắt, bên trên có một tấm biển cũ kỹ ghi ba chữ phòng phẫu thuật.

“Đường cụt rồi!” Triệu Lam kinh hãi nhìn phòng phẫu thuật trước mắt: “Phải vào trong sao?”

Ai biết trong phòng phẫu thuật có thứ gì, người nào từng xem phim kinh dị cũng biết phòng mổ chắc chắn là một trong những nơi nguy hiểm nhất, có những thứ mà thà đánh chết chứ Dư Tiếu cũng không muốn vào đó. Cô vừa chạy vừa nhìn hai bên, đột nhiên sắc mặt lộ vẻ vui mừng, vẫy tay nói: “Đi theo em!”

Dưới sự dẫn dắt của cô, ba người hoảng sợ bỏ chạy vào phòng trữ đồ.

Phòng trữ đồ rất nhỏ, bên trong tối om chật hẹp. Ba người không dám bật đèn, sau khi trốn vào thì bịt miệng kinh hãi nhìn dưới chân.

Ánh sáng từ bên ngoài lọt qua khe cửa dưới chân họ, không đủ để họ nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng nếu có người đi ngang qua bên ngoài sẽ thấy cái bóng di chuyển.

Vừa trốn vào chẳng bao lâu, tiếng bước chân bên ngoài càng đến gần hơn. Số lượng người nhiều hơn những gì họ dự đoán, ánh đèn rọi vào từ khe cửa vẫn đang di chuyển, cứ tiếp tục như thế khoảng mười mấy phút.

Cuối cùng khi mọi chuyện kết thúc, cả ba người gần như gục ngã.

Triệu Lam người đầy mồ hôi, hít sâu một hơi nói: “Có bao nhiêu người vậy? Cộng tất cả bệnh nhân trong phòng lại, có nhiều người như vậy sao?”

“Làm sao đây?” Chu Tiểu Trân vô cùng sợ hãi: “Những kẻ đó không phải là người, hu hu hu... em vẫn chưa muốn chết.”

Dù sao Triệu Lam cũng lớn tuổi hơn, cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hồi lâu chẳng thấy Dư Tiếu nói chuyện, cô ấy bèn hỏi: “Tiếu Tiếu, em đang nghĩ gì thế?”

“Em đang nghĩ...” Dư Tiếu hỏi: “Vừa rồi hai người có nghe thấy tiếng mở cửa không?”

“Không có.” Chu Tiểu Trân rơm rớm nước mắt đáp.

Triệu Lam cẩn thận nhớ lại, lắc đầu nói: “Chị cũng không nghe thấy, Tiếu Tiếu, em nghĩ ra được gì sao?”

“Phòng trữ đồ mà chúng ta đang đứng rất gần với phòng phẫu thuật, cách không đến mười bước chân. Vừa rồi có rất nhiều bóng người đi ngang qua cửa, cho dù có xếp hàng vào phòng phẫu thuật thì cũng là một hàng rất dài, ít nhất cũng phải vượt qua khoảng cách từ phòng phẫu thuật đến phòng trữ đồ này.” Dư Tiếu đưa tay ra hiệu về khoảng cách.

Trong bóng tối chẳng ai nhìn thấy tay cô đang ra dấu, nhưng bọn họ đều hiểu. Chu Tiểu Trân nói: “Chị Tiếu, chị muốn nói bọn họ đều vào phòng phẫu thuật cả rồi?”

Dư Tiếu: “Nhưng chúng ta không nghe thấy tiếng mở cửa phòng phẫu thuật.”

Triệu Lam gật đầu nói: “Cửa phòng phẫu thuật rất nặng, bình thường mở ra sẽ phát ra âm thanh.”

“Nhưng bọn họ đều là ma.” Chu Tiểu Trân không hiểu tại sao bọn họ lại thắc mắc về cái cửa: “Không phải ma đều đi xuyên tường sao?”

“...”

Bầu không khí im lặng bị Chu Tiểu Trân phá vỡ: “Sao các chị không nói gì vậy?”

“...”

Lại im lặng một hồi, Chu Tiểu Trân buồn bực: “Các chị cảm thấy em nói không đúng sao?”

“Khụ.” Dư Tiếu ho khan một tiếng, nói: “Có thể như Tiểu Trân nói.”

Triệu Lam: “Phải.”

“Nhưng từ lúc chúng ta tiến vào trò chơi sinh tồn này, quỷ phải dùng các thủ đoạn đánh lừa mới có thể tiến vào phòng bệnh, cho nên em cảm thấy cánh cửa trong trò chơi này có ý nghĩa đặc biệt, ít nhất ở tình huống bình thường, quỷ không thể xuyên tường.” Dư Tiếu nói ra kết luận của mình: “Vậy nên em không nghĩ những kẻ vừa rồi đi xuyên qua tiến vào phòng phẫu thuật.”

“Đúng vậy.” Triệu Lam đồng ý nói: “Cho nên bọn họ không có ở bên ngoài, cũng không vào phòng phẫu thuật, càng không quay lại, vậy bọn họ đã đi đâu?”

Chu Tiểu Trân cố gắng theo kịp suy nghĩ của hai người, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc, em nói: “Ở đây hôi quá, chúng ta ra ngoài được không?”

Dư Tiếu lấy điện thoại di động ra bật đèn lên, toàn bộ khung cảnh trong căn phòng trữ đồ nhỏ bé này cuối cùng cũng hiện ra trước mặt bọn họ.

Xung quanh họ là những thùng rác màu xanh và vàng, những túi rác lớn màu đen chất đống xung quanh, bốc ra mùi hôi thối.

“Ọe.” Chu Tiểu Trân che miệng lại: “Rác bệnh viện là thứ rác bẩn nhất.”

Dư Tiếu đồng tình với ý kiến ​​này, sau đó cô kéo một túi rác xuống và mở nó ra.

Chu Tiểu Trân sửng sốt: “Chị Tiếu, chị không cần phải làm liều như vậy.”

Vừa mở túi rác ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt. Dư Tiếu bị ngạt nhắm mắt lại, một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần, cô nhìn vào bên trong thì thấy một nửa bàn chân người. Xương trắng ở chỗ gãy lộ ra, da thịt bừa bộn, xung quanh có mỡ màu vàng.

Lúc này Triệu Lam không nhịn được nữa, cô ấy và Chu Tiểu Trân cùng nhau bịt miệng lại, nhịn nôn đến mức trợn trắng mắt.

“Chị Tiếu...” Chu Tiểu Trân yếu ớt cầu xin: “Mau mang đi, mau mang đi.”

Dư Tiếu gật đầu nói: “Được, giờ mang đi luôn.”

Sau đó, cô mở túi rộng hơn, lục lọi bên trong rồi lấy ra một cái bàn tay, một cái tai và một bộ phận không xác định rồi nhét vào túi.

“Trời ạ.” Chu Tiểu Trân dựa vào Triệu Lam run rẩy nói: “Chị Tiếu điên rồi.”

Sau khi Dư Tiếu cất đi hai túi nội tạng người, cô buộc miệng túi rác lại đẩy sang một bên, nói với hai người kia: “Chúng ta ra ngoài đi.”

Đúng như dự đoán, bên ngoài không có ai, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt. Dư Tiếu đi tới sờ thử, hai bên đều là bức tường kiên cố, căn bản không có lối đi.

“Rốt cuộc những thứ đó đi đâu rồi?” Triệu Lam đau đầu nhìn bức tường trần: “Ban ngày Tiếu Tiếu đi dọc theo hành lang bên phải, bên trái chúng ta cũng đã cùng đi rồi, căn bản không có văn phòng viện trưởng gì cả.”

Dư Tiếu nhìn cánh cửa phòng giải phẫu đã đóng chặt: “Có một nơi chúng ta còn chưa tìm, em muốn vào xem thử.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play