George nói xong, phong độ xoay người rời đi. Các bệnh nhân cũng đứng dậy khỏi ghế và đờ đẫn xếp thành hàng bước về phía trước.
Ba người Dư Tiếu đi ở phía sau, Chu Tiểu Trân nhìn một cách xuất thần về hướng George biến mất, em nhỏ giọng nói: “Thật ra George này rất đẹp trai, giống như ma cà rồng mà em thích. Các chị thấy, anh ta có phải con người không?”
“Em nói xem?” Triệu Lam mệt mỏi nói: “Sau khi nghe tất cả những trải nghiệm của bệnh nhân, em còn cảm thấy ở nơi này có người sống à?”
“Đi thôi, đi theo bọn họ.” Dư Tiếu gọi hai người đi theo hàng.
Đèn của bệnh viện rất mờ, hành lang cũng không được rộng rãi, mười ba bệnh nhân xếp thành một hàng chậm rãi đi dọc hành lang, dọc đường đi không gặp một nhân viên y tế nào.
Dư Tiếu không thấy nội dung gì liên quan đến bệnh viện tâm thần Thánh Elizabeth trên diễn đàn bệnh viện số 4, đây là lần đầu tiên ba người họ bước vào phó bản trị liệu, họ không có chút kinh nghiệm nào và thậm chí họ còn không biết làm thế nào để rời khỏi đây.
Người đứng trước mặt Dư Tiếu là cô bé có hai bím tóc đuôi ngựa, cô bé tên là Kiều Kiều, theo những gì cô bé nói thì có thể biết được cô bé bị bà nội trọng nam khinh nữ đẩy xuống sông và chết đuối. Dư Tiếu suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng vỗ vai cô bé.
Kiều Kiều đờ đẫn quay đầu lại, nhìn thấy bàn tay trắng nõn thon dài đặt trên vai mình, lời nói của Dư Tiếu vẫn còn văng vẳng bên tai.
“... Giống như bị ném vào nồi nước muối hầm ba ngày ba đêm.”
Kiều Kiều nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Dư Tiếu một cách khao khát: “Chị ơi, chị thơm quá.”
Dư Tiếu nặn ra một nụ cười rồi hỏi: “Em tới đây bao lâu rồi?”
Ánh mắt Kiều Kiều thoáng mơ màng, cô bé nghiêng đầu bắt đầu bẻ ngón tay, một lúc lâu sau cô bé mới nói: “Em không nhớ rõ, hình như đã hơn bốn mươi năm rồi.”
Tốt lắm, nói cách khác thì bệnh viện không có một người sống này đã tồn tại ít nhất bốn mươi năm. Cô vẫn bình tĩnh tiếp tục hỏi: “Vậy em ở đây lâu như vậy, đã có ai rời khỏi đây chưa?”
“Có.” Kiều Kiều nhìn Dư Tiếu, liếm khóe miệng: “Người có mùi thơm như chị thường xuyên đến nhưng bọn họ đều biến mất rất nhanh, chị ơi, chị cũng sẽ biến mất hả?”
“Chị không biết.” Dư Tiếu nói thật, cô lại hỏi: “Vậy có cách nào để rời khỏi đây không?”
“Tại sao phải rời khỏi?” Đôi mắt to của Kiều Kiều tràn đầy nghi ngờ: “Khỏi bệnh là có thể xuất viện rồi.”
“Vậy làm sao thì mới có thể chữa khỏi bệnh?”
Bấy giờ đôi mắt của Kiều Kiều cuối cùng cũng mất đi sự khao khát, cô bé nhìn Dư Tiếu như nhìn một kẻ ngốc: “Nếu em biết thì liệu em có còn ở đây không?”
Dư Tiếu: “...” Nói cũng đúng.
Dư Tiếu không nói lời khách sáo nữa, Triệu Lam ở phía sau nói: “Những bệnh nhân đó trông có vẻ ngu ngốc nhưng cũng không phải ngốc thật. Chúng ta phải cẩn thận một chút, không thể để bọn họ biết chúng ta còn sống.” - bản chuyển ngữ thuộc quyền sở hữu của t-y-t, vui lòng không re-up thu phí ở nền tảng khác.
Chu Tiểu Trân đằng sau hì hục xách theo hộp mạt chược, đồng ý: “Đúng vậy, ở đây có nhiều quỷ như vậy, cho dù em có mạt chược cũng không chịu nổi. Chị Tiếu, bùa của chị có đủ dùng không?”
“Vốn dĩ chị nghĩ là đủ.” Dư Tiếu lo lắng liếc nhìn mười cái đầu phía trước: “Nhưng chị cũng không ngờ sẽ gặp phải nhiều quỷ như vậy ở phó bản trị liệu đầu tiên.”
“Chúng ta phải nghĩ ra biện pháp thì mới có thể rời đi.” Triệu Lam nói.
“Không phải Kiều Kiều đã nói rồi à.” Chu Tiểu Trân: “Sau khi khỏi bệnh mới có thể ra ngoài.”
Triệu Lam: “Vậy làm sao mới khỏi bệnh?”
Chu Tiểu Trân: “Làm sao em biết được?”
“Có một người chắc chắn sẽ biết.” Dư Tiếu nói.
Triệu Lam và Chu Tiểu Trân đồng thời kêu lên: “Ai?!”
“Suỵt...” Dư Tiếu xua tay nhắc nhở bọn họ không nên ồn ào, sau đó thấp giọng nói: “George.”
“...” Lần này hai người không kêu lên nữa mà đổi thành trừng mắt.
Chu Tiểu Trân lo lắng, lông mi sắp chạm vào mí mắt: “Chị Tiếu, không nên nói đùa nha. Em thừa nhận em nói George rất đẹp trai nhưng rõ ràng anh ta không phải người, tìm anh ta có khác gì tìm chết đâu chứ?”
Triệu Lam nhớ tới ánh mắt George nhìn cô ấy, cho tới bây giờ cô ấy vẫn thấy sợ hãi: “Nếu không, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi.”
Dư Tiếu không hiểu tại sao bọn họ lại căng thẳng như vậy, cô nhìn bọn họ một cách kỳ lạ: “Hai người sợ cái gì vậy? Bác sĩ điều trị có nghĩa vụ báo phương án trị liệu cho bệnh nhân.”
Nhóm rẽ phải ở phía trước sẽ đến phòng uống thuốc, sau cửa sổ là một y tá có làn da trắng bệch, quần áo cũng trắng bệch, động tác cứng ngắc, ánh mắt vô hồn. Trên chiếc khay trước mặt cô ta có hai cốc giấy nhỏ. Cốc giấy bên trái chứa hai viên thuốc con nhộng, cốc giấy bên phải thì chứa nước.
Nhóm bệnh nhân xếp hàng đi đến cửa sổ, y tá đưa cho mỗi người một cốc nước và một viên thuốc con nhộng, sau đó bệnh nhân uống thuốc tại chỗ rồi há miệng thè lưỡi ra chứng tỏ đã uống thuốc.
May mắn là đám Dư Tiếu ở phía sau. Nhưng không may là sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt họ.
“Làm sao bây giờ...” Chu Tiểu Trân dùng hai ngón tay kéo áo bệnh nhân kẻ sọc của Triệu Lam: “Thật sự phải uống cái đó sao?”
Đương nhiên là không thể rồi, có quỷ mới biết đây là loại thuốc gì, có quỷ mới biết sau khi uống sẽ xảy ra chuyện gì. Dư Tiếu nhìn về phía lối đi bên trái, bên đó có ba y tá giống như ba con rối đang đứng. Cô nhìn sang bên phải, cũng thấy ba y tá đang đứng.
Cô nhìn tay chân nhỏ bé của mình, cảm thấy không thể đánh lại được. Hơn nữa dù có thể đánh thắng được, chỉ cần không thể trốn thoát thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt. Còn về phần sau khi bị bắt sẽ như thế nào thì Dư Tiếu không muốn nghĩ tới.
Nhìn thấy người phía trước càng ngày càng ít, ba người đều bất lực.
Cho đến khi phía trước chỉ còn lại hai người, Dư Tiếu biết mình không thể do dự được nữa, cô vẫy tay với hai người, nói: “Đi thôi.”
Nói xong thì cô rời khỏi nhóm, sáu y tá đứng hai bên lập tức di chuyển, họ xếp hàng và vây quanh ba người. Dư Tiếu nhìn rõ đôi môi đỏ như máu, làn da khô quắt và thậm chí còn ngửi thấy mùi lạ trên cơ thể họ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Dư Tiếu ngăn ở trước người Chu Tiểu Trân và Triệu Lam, lớn tiếng nói: “Chúng tôi muốn gặp bác sĩ George!”
Không ngờ sáu y ta không hề phản ứng mà tiếp tục sóng vai nhau dần dần tới gần. Ba người liên tục lùi lại phía sau, Chu Tiểu Trân núp sau lưng Dư Tiếu tố cáo: “Các người làm gì đó? Không được gặp bác sĩ sao? Các người đang xâm phạm quyền lợi cơ bản của bệnh nhân... Ai ui! Đừng đẩy tôi, sao các người lại mạnh như vậy...”
Ba người bị đẩy trở lại cuối hàng.
“Làm sao bây giờ?” Chu Tiểu Trân gần như bật khóc.
Triệu Lam cắn răng giậm chân một cái: “Lát nữa chị sẽ ngăn cản, các em chạy đi.”
“Huhuhu chị Lam, chị chặn thế nào được?” Chu Tiểu Trân ôm hộp mạt chược: “Cùng đi đi, chị Tiếu chạy nhanh lên, đừng lo lắng cho bọn em, nhất định phải thay bọn em sống tốt huhuhu...”
Ngay lúc em đang khóc lóc thì Kiều Kiều quay đầu lại.
Cô bé nhìn Dư Tiếu bằng đôi mắt vừa tĩnh mịch vừa ngây thơ,
“Chị ơi, chị không muốn uống thuốc sao?”
Dư Tiếu lập tức nói: “Ừ, em có cách không?”
Kiều Kiều nắm lấy ngón trỏ của cô, thèm khát nhìn tay Dư Tiếu mà khóe miệng chảy nước miếng.
Dư Tiếu hiểu ý của cô bé, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần em có thể làm cho bọn chị không cần phải uống thuốc thì chị sẽ cho em một bàn tay!”
Hai mắt Kiều Kiều lập tức sáng lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ tới tận mang tai, miệng thực sự nứt ra rồi...
Chỉ thấy cô bé lục lọi trong túi một lúc lâu. Cuối cùng lấy ra ba ngón tay khô đen. Vết gãy trên ngón tay không đều nhau, như thể bị thứ gì đó cắn đứt.
Dư Tiếu nhìn thấy thì rất buồn nôn, trong lòng cảm thấy ghê tởm. Lúc này đã đến lượt Kiều Kiều, Kiều Kiều nhảy nhót đi tới, kiễng chân để nhận nước và viên thuốc con nhộng từ y tá rồi vui vẻ uống. Sau đó cô bé đưa ba ngón tay cho y tá và chỉ vào ba người Dư Tiếu.
Y tá trắng bệch cầm ngón tay trong tay, đưa lên mũi ngửi, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng cùng nụ cười cứng ngắc trên đôi môi đỏ như máu. Cô ta cúi đầu thu dọn khay, không thèm nhìn ba người Dư Tiếu mà xoay người rời đi.
“...”
Dư Tiếu đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ đã làm ăn thua lỗ rồi, rõ ràng chỉ cần ba ngón tay là có thể làm được nhưng cô lại trả giá bằng một bàn tay.
Thiệt quá...
Nhóm bệnh nhân uống thuốc xong thì quay về, trên bàn rõ ràng có bánh mì và trái cây nhưng lại không có ai liếc mắt nhìn. Dư Tiếu đang cân nhắc tiếp theo nên làm gì thì bỗng cảm thấy tay áo mình bị kéo. Cô cúi đầu xuống thì thấy Kiều Kiều đang nhìn cô đầy mong đợi, nước miếng đã chảy từ khóe miệng xuống cổ.
Dư Tiếu trầm mặc.
“Xin lỗi.” Dư Tiếu áy náy nói: “Hiện tại chị không thể đưa tay cho em.”
Kiều Kiều chớp mắt, ngay sau đó ánh mắt trở nên dữ tợn, miệng xẻ ra đến tận mang tai, lộ ra cái miệng gầy và hàm răng sắc nhọn.
Hơi thở của Chu Tiểu Trân ngưng trệ, thầm nghĩ mình còn có thể bị một con quỷ nhỏ bắt nạt sao?
Em nói với Dư Tiếu: “Chị Tiếu, chúng ta chơi mạt chược đi.”
Du Tiếu lắc đầu, ngồi xổm xuống nói với Kiều Kiều: “Chị muốn đi gặp bác sĩ George ngay, em nói xem, sau khi nhìn thấy chị, anh ta phát hiện ra chị bị mất một bàn tay, anh ta sẽ làm gì?”
Kiều Kiều tỏ ra không quan tâm, vẫn kéo tay áo Dư Tiếu. Dư Tiếu nâng tay lên vốn định chạm vào đầu cô bé nhưng khi thấy tóc cô bé bết dính giống như chưa từng gội thì lại lặng lẽ bỏ tay xuống.
“Kiều Kiều.” Dư Tiếu nhẹ giọng nói: “Chị biết bác sĩ George sẽ không quản em ăn gì, nhưng nếu chị đến gặp bác sĩ George, anh ta hỏi tại sao tay của chị lại không có, chị nói là đưa cho Kiều Kiều. Anh ta lại hỏi vì sao lại đưa tay cho Kiều Kiều, chị nói đó là vì em ấy đã giúp bọn chị mua chuộc y tá để bọn chị không cần uống thuốc...”
Kiều Kiều mở to mắt vì sợ hãi, như thể cô bé rất sợ George sẽ biết chuyện này nhưng cô bé thực sự không muốn bỏ qua bàn tay thơm ngào ngạt. Cô bé ngậm ngón tay chảy nước miếng và nghiêm túc tự hỏi một lúc mới buông tay áo của Dư Tiếu ra.
“Trở về rồi đưa cho em.” Kiều Kiều dùng ống tay áo lau nước miếng: “Chờ chị.”