"Được rồi, vậy chúng ta khích lệ Truyền nhân điếc một chút đi." George vỗ tay có lệ rồi sau đó mỉm cười nhìn Dư Tiếu: "Cô gái, cô đã suy nghĩ lâu như vậy, chắc hẳn trải nghiệm của cô rất phức tạp đúng không?”

Lúc này Dư Tiếu đã hơi tiến vào trạng thái, nghe thấy vậy cô nghiêng đầu lông mi khẽ run lên, giữa lông mày hiện lên nét buồn bã: "Nếu như được lựa chọn, tôi tình nguyện chọn một cuộc sống bình thường.”

Sau một tiếng thở dài, Dư Tiếu nâng mắt lên bắt đầu kể chuyện.

"Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường ở một thị trấn nhỏ, ba mẹ tôi đều làm việc trong một nhà máy..."

Nghe xong câu đầu tiên, Chu Tiểu Trân bắt đầu thầm kính trọng và khâm phục. Thật đúng là chị Tiếu, nhanh vậy mà đã bịa ra được một câu chuyện rồi, không giống đầu óc vẫn còn lơ mơ của mình.

"Năm bảy tuổi, gia đình chúng tôi đi mua sắm trên phố, tôi bị một kẻ buôn người bắt cóc rồi bán lên núi làm con dâu nuôi từ bé.”

"..." Lần này ngay cả Triệu Lam cũng sắp không nhịn được nữa, trong lòng tự nhủ lát nữa mình phải bịa ra chuyện gì mới có thể sáng tạo hơn Tiếu Tiếu?

"Bởi vì tôi vẫn còn nhỏ nên chưa thể sinh con. Do đó bọn họ bắt tôi phải làm việc, ngày nào tôi cũng làm việc từ sáng đến tối, mùa đông tuyết rơi tôi còn phải đi ra sông đập băng để giặt quần áo." Dư Tiếu vươn hai tay ra, giọng nói như khóc ra máu: "Lúc đó tôi còn nhỏ như vậy, đôi tay bé nhỏ sưng tấy đỏ bừng vì lạnh, giống như bị ném vào trong nồi nước rồi đun trên lửa nhỏ trong ba ngày ba đêm vậy.”

"..." Các bệnh nhân nhìn chằm chằm đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Dư Tiếu, đồng loạt nuốt nước miếng.

"Sau đó, tôi lớn lên." Dư Tiếu thu tay lại: "Lúc tôi mười bốn tuổi, bọn họ cho rằng tôi đã có thể sinh con nên muốn tôi và đứa con trai ngốc nghếch của họ bắt đầu cuộc sống hôn nhân. Tôi không chấp nhận số phận nên đã lén lút bỏ trốn, sau bao vất vả thì cuối cùng tôi cũng tìm được nhà của mình. Ai ngờ bố mẹ đã sinh em trai, hoá ra trước đó tôi vốn dĩ không có bị bắt cóc mà là vì bọn họ sinh được một đứa con trai nên bọn họ cố ý bán tôi đi.”

Điều này bi thảm đến mức một số người có mặt đã bắt đầu lau nước mắt.

"Bọn họ còn muốn đuổi tôi về núi, tôi không chịu nên đã bỏ chạy đến thành phố lớn làm việc. Tôi không chấp nhận số phận, tôi muốn tự tay nuôi sống bản thân, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước số phận khốn nạn này!" Dư Tiếu vừa nói vừa siết chặt nắm tay, lộ ra sự kiên quyết.

"Đúng, nên làm như vậy!" Cảm xúc của các bệnh nhân cũng bị khơi dậy.

"Không chấp nhận số phận!”

Dư Tiếu khịt mũi một cái, tiếp tục nói: "Lúc đi làm tôi gặp một người bạn tốt, cô ấy giới thiệu cho tôi một công việc lương rất cao. Tôi rất tin tưởng cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại lừa tôi, lừa tôi đi bán thận. Tôi đã bị cắt một quả thận, lại còn không có tiền và không có nơi nào để ở, suýt nữa thì chết. Nhưng may mắn thay, tôi đã được một bác sĩ tên là George cứu.”app t-y-t

“...”

"Ồ, tôi xin lỗi." Dư Tiếu như chú chim cút bị doạ sợ, rụt rè nhìn George: "Xin lỗi bác sĩ George, không phải tôi đang nói anh, bác sĩ đã cứu tôi cũng tên là George.”

"Ha ha." George nói: "Không sao đâu, tên giống nhau rất bình thường.”

"Đúng vậy, cái tên rách nát như George mà bị trùng tên cũng rất bình thường." Dư Tiếu ngay lập tức đổi chủ đề sau khi mặt George tối sầm: "Bác sĩ George quan tâm chăm sóc tôi, còn giúp tôi đổ chậu nước tiểu khi tôi không thể tự lo liệu, làm cho tôi cảm thấy anh ta thật sự là người tốt nhất trên thế giới, tôi còn cho rằng tôi đã gặp được tình yêu đích thực. Nhưng không ngờ anh ta lại là một kẻ cặn bã vô nhân đạo, anh ta cứu tôi bởi vì tôi có cùng nhóm máu với bạn gái bị bệnh tim của anh ta, anh ta muốn tim của tôi! Hu hu hu..."

Dư Tiếu che mặt khóc một lát rồi ngẩng đầu lên trong ánh mắt phức tạp của mọi người: "Anh ta nhốt và tra tấn tôi, tôi đã liều mạng cắt đứt một tay một chân để trốn thoát. Tôi ngất xỉu trên đường phố bẩn thỉu của đêm tuyết và được một tên côn đồ cứu. Anh ấy là người duy nhất trên thế giới đối xử tốt với tôi, sau này tôi mới biết chúng tôi là bạn cùng lớp hồi tiểu học, anh ấy luôn thích thầm tôi.”

Câu chuyện này của Tiếu Tiếu có hơi quá, Triệu Lam thầm nghĩ người bình thường ai lại tin loại chuyện này? Sau đó cô vừa quay đầu thì thấy Chu Tiểu Trân khóc đến nước mắt chảy dài, sắp hít thở không thông.

Triệu Lam: "..."

"Chúng tôi đã trải qua khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, ban ngày anh ấy đến công trường dỡ gạch để kiếm tiền nuôi tôi, còn tôi ở nhà giặt giũ và nấu cơm cho anh ấy. Ai ngờ ông trời lại không chịu buông tha cho tôi, bố mẹ ruột của tôi vậy mà lại hợp lực với bố mẹ nuôi để tìm tôi. Tôi vô cùng sợ hãi, anh ấy nói anh ấy sẽ bảo vệ tôi và đưa tôi rời khỏi đây. Chúng tôi chưa kịp đi xa thì đã bị bác sĩ George đáng chém nghìn nhát kia tìm tới.”

Nghe đến đây, George nhướng mày, đây không phải lần đầu tiên anh ta bị mắng, nhưng lần này cực kỳ khó chịu.

Không ai chú ý đến anh ta, những bệnh nhân khác đều háo hức muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhao nhao nói: "Sau đó thì sao?”

"Sau đó làm sao vậy?”

"Hai người có bị bắt không?"

"Đúng, chúng tôi đã bị bắt." Dư Tiếu bi ai cười khổ: "Người tôi yêu nhất vì cứu tôi mà đã bị tên bác sĩ George đáng ghét kia giết hại dã man. Tôi rất hận, rõ ràng tôi không làm gì sai, tại sao phải chịu nhiều đau khổ như vậy?”

Cô siết chặt nắm đấm tay trái: "Tôi muốn báo thù!”

Cô nắm chặt tay phải thành nắm đấm: "Tôi muốn những người đã làm tổn thương tôi phải bị báo ứng!”

Cô siết chặt hai tay: "Nếu ông trời không thể trả công bằng lại cho tôi thì tôi tự mình đòi lại công bằng!”

"Không sai!" Bên tay phải Dư Tiếu là một cô bé hai bím tóc đuôi ngựa trông chưa đến mười tuổi đứng lên kích động khua tay: "Giết chết bọn họ! Giết hết chúng đi!”

Dư Tiếu: "Tôi cố ý tiết lộ tung tích dẫn bọn họ đến, sau đó trong ngôi nhà nơi tôi dành thời gian quý giá với người tôi yêu nhất, tôi đã châm lửa đốt bình gas. Ngọn lửa rực rỡ nuốt chửng chúng tôi... Sau đó, tôi đến đây.”

Cuối cùng cũng nghe được đoạn kết, mọi người bất giác thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi nói xong rồi." Dư Tiếu khiêm tốn mà chân thành cảm ơn: "Cảm ơn mọi người." Đã nghe tôi nói nhảm lâu như vậy.

Trong nháy mắt tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Chu Tiểu Trân vừa vỗ tay vừa khóc.

Triệu Lam thừa dịp mọi người đều đang chú ý đến Dư Tiếu, tiến lại gần nhẹ nhàng hỏi: "Em khóc cái gì? Những lời Tiếu Tiếu nói đều là giả đó.”

"Em biết." Chu Tiểu Trân nước mắt lưng tròng: "Nhưng em vẫn rất cảm động.”

Triệu Lam cảm thấy phức tạp không nói nên lời.

"Thật ra em vừa mới soạn ra mấy câu chuyện ở trong đầu." Chu Tiểu Trân khóc càng thương tâm: "Em cảm thấy em rất khó vượt qua chị Tiếu.”

Triệu Lam: "..."

Cảnh tượng nhiệt tình này thật sự rất chướng mắt, George không vui đứng dậy nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục, người tiếp theo phát biểu là ai đây?”

"Tôi!" Chu Tiểu Trân hưng phấn giơ tay lên: "Tôi tôi!”

Mắt George hơi giật, cố giả vờ như không nhìn thấy. Cô bé lúc trước đứng lên phất tay chỉ vào Chu Tiểu Trân nói: "Được, lần này để cho chị nói trước, em chờ chị nói xong!”

George: "..."

"Khụ khụ." Chu Tiểu Trân hắng giọng, trên mặt tràn đầy hưng phấn không kìm nén được, kích động nói: "Tôi tên là cô gái trứng kho 438, năm nay mười tám tuổi. Tôi rất thảm, khi tôi 16 tuổi, công ty của bố tôi phá sản và ông đã bán tôi cho chủ tịch của công ty đối thủ. Đêm tân hôn anh ta nói anh ta hận tôi, bởi vì sự tồn tại của tôi khiến anh ta không thể cưới người phụ nữ anh ta yêu. Vì vậy, anh ta đã trói tôi vào ghế, để cho tôi tận mắt nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác triền miên trên giường tân hôn của tôi..."

"..." Miệng Triệu Lam mở ra từng chút một, không khép lại được.

Sau khi Chu Tiểu Trân nói xong, hiện trường lại vỗ tay như sấm.

Vẻ mặt George lạnh lùng nhìn, không có biểu cảm gì, như thể đang đeo mặt nạ.

"Tiếp theo." George nhìn Triệu Lam, trong lòng nói chết sớm đầu thai sớm: "Cô muốn lên không?”

Triệu Lam hơi xấu hổ nhìn cô bé hai bím tóc đuôi ngựa cực kỳ sốt ruột ở đối diện: "Nếu không thì...tôi đợi thêm lát nữa nhé?”

"Tôi mong cô sẽ nói trước." Ánh mắt George lạnh như băng nhìn Triệu Lam.

Triệu Lam hô hấp ngưng trệ, cảm giác được hơi thở lạnh lẽo, cô ấy vội vàng nói: "Vậy thì để tôi, lý do tôi đến đây rất đơn giản, buổi sáng sắp muộn giờ làm nên tôi đã vượt đèn đỏ, một chiếc xe chở rác đâm sầm vào tôi, sau đó tôi tới đây. Tôi đã nói xong, mọi người tiếp tục đi.”

...

Sau khi mọi người nói xong, George khôi phục vẻ ngoài lịch sự.

"Việc kiểm tra đã kết thúc." George đảo mắt, quét qua tất cả các bệnh nhân: "Tôi sẽ xếp lại giường dựa trên biểu hiện của mọi người. Không còn sớm nữa, bây giờ tất cả có thể đến chỗ y tá để nhận bữa tối và thuốc của hôm nay, chúc mọi người ngủ ngon.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play