【 đồ rùa đen rút đầu không có lương tâm, tôi xem như nhìn thấu người nào đó làm người! 】【 cũng may Nhu Nhu nhà chúng ta tìm thấy người quyên tặng thận rồi, cô loại rác rưởi nhanh chóng nhân đạo hủy diệt đi! 】【 không có Khúc gia cô tính cái gì chứ? Chờ mong Khúc gia đem thứ đồ vật tu hú chiếm tổ nhanh đuổi ra khỏi cửa nhà! 】Bạch Vi không dám để cho Khúc Giản Nhi thấy hot search, nhưng Tiểu Trương vô ý nhấp chuột, những bình luận thực tế áo đó quây quanh các mặt, từng cái quét qua không trung.Tiểu Trương vội vàng đóng cửa lại, nhưng đã quá muộn..Bạch Vi nhíu mày: “Thái độ công ty rất rõ ràng, bọn họ từ bỏ giải thích.

Hoặc nên nói như vậy, bản thân chị xảy ra chuyện tới nay, bọn họ chưa từng vì chị phát tin thanh minh.”Khúc Giản Nhi tiếp lời: “Tiểu nhân đắc chí, để cho bọn họ tiếp tục vui vẻ mấy ngày.”Bạch Vi nhíu mày: “Khúc gia lo lắng cho Khúc Kiều Nhu, không rảnh hỏi sự kiện rơi xuống nước kia, nhưng chờ bọn họ phản ứng lại đây nhất định sẽ nhằm vào chị.

Không được, em đi phát bài PR.”Khúc Giản Nhi lắc đầu: “Vô dụng, lời phát biểu bình thường thật sự không có khả năng ngăn cản.”Cô biết không có thông báo bằng chứng, chỉ sẽ thu hút anti-fan, ngược lại sẽ bị tấn công tập thể.

Như đổ nước vào dầu sôi, nước bắn tung tóe thường sẽ gây tổn thương không nhỏ.Bạch Vi cầm tay, tràn đầy đau lòng cho Khúc Giản Nhi: “Chẳng lẽ chị để cho bọn họ bôi nhọ? Chị trước kia vừa trốn vừa tranh, cũng sẽ phản bác, bây giờ sao vậy?”Khúc Giản Nhi nửa nheo mắt: “Từng suýt chết một lần, tỉnh táo đấy cưng.

Biết rõ tình thế người ta mạnh hơn, cho dù người ngu xuẩn không tỉnh táo cũng không thể đối đầu chính diện.”Cô cũng không phải không quan tâm, cũng không phải không muốn phản bác, mà chưa đến lúc.Hơn nữa, những chú thuật của cô đã có hiệu quả.

Cô chỉ cần đợi nguyền rủa lên men.Cảm nhận được sự vi diệu của bầu không khí, Tiểu Trương giờ phút này rất muốn tham gia nghiên cứu của Hàn Chiêu Viễn, cùng nhau ở trong phòng.Mạnh Thanh Dương nói sang chuyện khác: “Các chị xem, phi thuyền vũ trụ đi đến Nam Tinh bị tinh phỉ tập khí.”Bạch Vi thò lại gần chế nhạo: “Thật sự hung hăng ngang ngược, cũng do thiếu sót của Đế Quốc, làm nhóm trộm cướp không sợ hãi.”Khúc Giản Nhi ánh mắt sáng lên: Chị cảm thấy chị đã quên cái gì rồi, ông chủ Tả!Bệnh viện đêm đó tình cờ gặp Tả Thần, trên người anh ta có nghiệp chướng cùng âm khí dày đặc.Cô làm sao quên được chuyện này vậy nhỉ?Vì thế.

Cô vội chạy vào sân mài giũa chuỗi ngọc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play