Phía dưới chân cầu vượt khu vực trung tâm thành phố người đến người đi.
Khúc Giản Nhi bím tóc xương cá, đang không nhanh không chậm thu thập quầy hàng từ mấy viên gạch trắng xám tạo thành.
Gian hàng ánh sao màu trắng xanh xen kẽ, trông giống như một đường viền bị rách từ một chiếc váy cao cấp.
Có 3 đồng xu hình ngôi sao dẹt được đặt trên đó.
Một cây bút máy ngọc lưu ly lấp lánh.
Một đống tấm đèn trong suốt của huy hiệu cơ giáp đại sư mới dùng.
Ở quầy hàng bên trái, đại mộc bài phá lệ bắt mắt, mặt trên bất ngờ viết “Một ngày 3 quẻ”.
Khúc Giản Nhi cầm quạt hương bồ, đeo kính râm bên người, ngồi trên ghế gấp nhỏ sau quầy hàng.
Ngẫu nhiên có người qua đường đi qua.
Bọn họ đầu tiên vì giá trị nhan sắc Khúc Giản Nhi dừng lại, rồi sau đó lắc đầu thở dài.
Liên tục cảm khái: Cô gái xinh đẹp như vậy, tuổi còn trẻ sao mà đi học sẽ giả danh lừa bịp vậy?Sau khi Khúc Giản Nhi bày hàng không lâu.
Một mỹ nữ cổ điện có đôi mắt sáng xinh đẹp, dịu dàng dễ gần, thân hình nhỏ xinh đã đi tới.
Cổ Tư Vũ là một trong những nạn nhân của quan hệ thông gia, cái gọi đại gia tộc thế gia có lẽ người ngoài thấy vô cùng tốt.
Nhưng, trong mắt cô, lại là một loại gông xiềng vĩnh viễn không cách nào thoát ra được.
Như bản thân phải gả cho một người không yêu.
Bản thân Cổ Tư Vũ cũng không thích thói quen xấu xa, trong nhà càng nghiêm lệnh cấm không được tham gia vào các phong tục đặc biệt.
Cũng không biết sao.
Lúc trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Khúc Giản Nhi nói rõ ràng, Cổ Tư Vũ tâm huyết dâng trào để lại chữ.
Khúc Giản Nhi giọng nói dễ nghe: “Vị cư sĩ này, gặp nhau tức có duyên.
”Cổ Tư Vũ dừng chân, theo tiếng nói nhìn lại, một cô gái dáng vẻ xinh đẹp đang nhìn cô.
Khúc Giản Nhi đẩy kính râm trên đỉnh đầu: “Hôm nay vẫn chưa khai trương, muốn đoán không?”Cổ Tư Vũ kháng cự: “Xin lỗi, tôi không tin cái này.
”Khúc Giản Nhi chỉ nói: “Không tin vì sao còn muốn ở phòng phát sóng trực tiếp của tôi để lại chữ?”“Cô là chủ phòng phát sóng trực tiếp kia!?”Cổ Tư Vũ rất ít chú ý đến giải trí tin tức, cho nên cô cũng không biết Khúc Giản Nhi.
Cho nên ánh mắt đầu tiên mới ôm thiện ý, mới có thể ở trong một đống bình luận đống ác ý để lại một chữ.
Khúc Giản Nhi chăm chú nhìn lên: “Cung nam nữ của cô màu sắc không tốt, không phải quanh năm chuẩn bị mang thai thì có thể có con.
”Cổ Tư Vũ lại lần nữa kinh ngạc, cô qua đi: “Cô làm sao biết tôi chuẩn bị mang thai?”Khúc Giản Nhi cầm lấy bút máy màu đen: “Lông mày thưa thớt, thận khí không đủ, *lệ đường ảm đạm, cô cả đời này cùng con cái duyên phận đều vô cùng nông cạn.
Về phần tôi nói làm sao nhìn ra cô đang chuẩn bị mang thai, bởi vì trên người cô có mùi thuốc đông y.
”*lệ đường: phần thịt nằm dưới mắt, còn được gọi là bọng mắt.
.