1 giờ sau.

Mọi người biết ác linh lông dài bởi vì đau nửa đầu, đi đêm không chú ý đường mới bị rơi xuống giếng qua đời.

Bởi vì là giếng hoang, cho nên không ai chú ý tới, cho nên cô ta sống ở đáy giiếng.

Một lần ở lại này, trên trăm năm.

Cùng đạo quan trở thành hàng xóm tôn trọng nhau như khách.

Khúc Giản Nhi nhìn về phía Mạnh Thanh Dương, tùy ý hỏi: “Thả đi hay xoẹt xoẹt cắt?”Ác linh lông dài bị dọa suýt chết một lần nữa, cô ta run rẩy co rúm người lại, không dám lên tiếng.

Mạnh Thanh Dương thật cẩn thận nói: “Nếu không phải quá đáng giận, chuyện tra ra có nguyên nhân.

Chị Khúc, phạt cô ta trông nom nhà được rồi, cũng không cần thật sự cần cắt gì kia?”Ác linh lông dài phảng phất được sống lại, dập đầu nói: “Ta sẵn lòng làm người gác cổng cho đại sư! Trước kia ta chưa từng hại người, sau này cũng sẽ không hại người, cầu đại sư tha cho ta một mạng!”Khúc Giản Nhi sở dĩ đem quyền lựa chọn giao cho Mạnh Thanh Dương, một bởi vì là người nhà bị hại, hai cô muốn thông qua việc này, thấy rõ đối nhân xử thế của Mạnh Thanh Dương.

Cũng may, đối phương không làm cô thất vọng.

Khúc Giản Nhi một thân khuynh hướng xấu xa, cô mỉm cười tháo tơ hồng trói ác linh lông dài.

Sau khi thả đi.

Khúc Giản Nhi mới nhìn về phía Hồ Bán Tiên và Hàn Chiêu Viễn thận trọng, không khó chịu.

Hồ Bán Tiên biết rõ gặp được Khúc Giản Nhi là cơ duyên, ông ta muốn làm quen: “Đa tạ đạo hữu không so đo hiềm khích trước đây, đạo hữu sư phụ từ đâu đến? Quan chủ đạo quan Thanh Hư đời trước ta biết, nhưng ta không nhớ rõ có một vị đạo hữu như vậy.

”Khúc Giản Nhi lạnh lùng nói: “Qua chủ đời trước của đạo qua là cha mẹ ta, xem ra ngươi cũng không phải chỉ biết giả xiếc.

”Hồ Bán Tiên kinh ngạc: “Đạo hữu là con gái mất tích nhiều năm của quan chủ, bọn họ dưới suối vàng có thể nhắm mắt.

Đúng, ta vốn dĩ muốn bái nhập làm môn hạ đạo quan, đáng tiếc học nghệ không tinh, sở trưởng làm chuyện mờ ám, lúc này mới ~”Khúc Giản Nhi không thích nịnh hót vô nghĩa.

Cùng lúc.

Vì tiết kiệm tiền cơm, cũng không giữ người ăn cơm.

Hồ Bán Tiên mặt đối mặt, mục đích để lại ấn tượng tốt đã đạt được, ông ta được như ý nguyện rời đi.

Khúc Giản Nhi nhìn về phía Hàn Chiêu Viễn: “Muốn ở lại không?”Hàn Chiêu Viễn nhấp miệng, lắc đầu nói: “Được đại sư để mắt, tôi có tài đức gì.

”Tiếng nói vừa dứt.

Khúc Giản Nhi trừng mắt nhìn Bạch Vi một cái: “Đây là em lừa gạt? Hoàn toàn vô dụng!”Bạch Vi chống nạnh: “Làm bài thi kiểm tra cũng có 90 phút, là chị chưa cho đủ thời gian!”Khúc Giản Nhi ôm cánh tay cười nói: “Chị trước biểu diễn một màn vui nhộn, một phát súng chỉ tốn 0,003 giây.

Năng lực không đủ thì phải cải thiện, không cần không phục.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play