Một ông cụ ngắt lời nói: “Không biết nhưng cứ giả vờ biết là đại kỵ, con nhóc vô tri đừng tùy tiện lên tiếng!”Khúc Giản Nhi nhìn qua, người cuối cùng dám nói chuyện với cô như thế này, cỏ trên mộ đã cao cả vạn trượng.
Có kinh nghiệm trải qua ở bệnh viện, Bạch Vi có thể đối với “sự vật mới” giữ được tinh thần bình thường.
Bạch Vi tò mò: “Vị này là?”Hồ Bán Tiên râu dài huyền bí lải nhải: “Tại hạ Hồ Bán Tiên, thường ở dưới cầu vượt phía yên lặng đợi người có duyên, nhận thấy được nơi này có ác linh, vì vậy vào tìm.
”Mạnh Thanh Dương chỉ có lo lắng: “Cứu người quan trọng.
”Hồ Bán Tiên gật đầu thật mạnh nói: “Đây là tự nhiên, người không liên quan tránh sang một bên, xem ta một chiêu chế địch!”Khóe mắt Hàn Chiêu Viễn co giật, anh ta biết rõ đối phương không đáng tin cậy, nhưng thấy Khúc Giản Nhi im lặng, anh ta cũng chưa nói lời nào.
Lại không biết đối phương im lặng, là đang tự hỏi làm sao hố người.
Trong miệng Hồ Bán Tiên lẩm bẩm phát âm từ lủng củng người ngoài nghe không hiểu, nhưng không đợi ông ta đọc xong, oán khí trong giếng hóa thành thực chất, đẩy ông ta vào mặt tường đạo quan.
“Phanh” một tiếng.
Hồ Bán Tiên không chỉ phun ra một ngụm máu, còn đập hư một mặt đá xanh tường đạo quan.
Một kích này, làm vốn mặt tường không thể gánh vác trách nhiệm nặng nề, càng tăng thêm thương tích ~Khúc Giản Nhi đôi mắt sắc nét: “Đánh ông ta thì đánh, còn dám bắt nạt con nít, đập hư tương của ta?”Nói xong đầu ngón tay Khúc Giản Nhi chợt lóe.
Tơ hồng hóa thành ngọn lửa ngân châm mãnh liệt vụt ra.
Ngọn lửa soi sáng chỗ giếng cổ quỷ dị, làm đồ vật trong đáy giếng không chỗ che thân.
Chỉ một lát sau.
Đồ vật khó coi lông dài toàn thân, la hét bò ra giếng, khiến cảm giác tê tại trải rộng xung quanh.
Suy nghĩ của mọi người hỗn loạn, bọn họ nhìn không thấy oán khí và oán linh, lại có thể cảm nhận được tiếng la hét thảm thiết đau thấu xương tủy kia.
Ác linh tự cả người mọc đầy lông tóc màu ra đến, thành kính lễ bái Khúc Giản Nhi.
Khí thế kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn không có.
Khúc Giản Nhi lại không khoa học một nhảy ba thước, đem Mạnh Nhị Bảo giữa không trung đón trong ngực.
Mạnh Thanh Dương vội vàng tiến lên: “Nhị Bảo!?”Khúc Giản Nhi điểm điểm linh đài Mạnh Nhị Bảo: “Bị hoảng sợ, chỉ bị khóc mệt thôi, không quá đáng ngại.
”Mạnh Thanh Dương vẻ mặt đau lòng nhận cậu bé đang hôn mê, vốn định nói lời cảm tạ với Khúc Giản Nhi.
Thì thấy, Khúc Giản Nhi đi về phía ác linh lông dài, tay đấm chân đá không trộn lẫn bất luận thuật pháp gì.
Sao mà tàn nhẫn đến như vậy.
Khúc Giản Nhi hết chiêu này đến chiêu khác: “Làm thịt ngươi cũng trả nổi bức tường của chị, để ngươi khoe khoang năng lực, hiện!”.