Lúc này trong một toà phủ đệ, bốn thân ảnh đạo bào huyết sắc đồng loạt mở mắt ra, thiếu phụ là người đầu tiên không kiên nhẫn lên tiếng:
“Trần sư huynh, cứ như vậy mà để Trần Sinh Cương chiếm lấy Huyết Nhị Thành sao, nếu như còn để hắn thời gian phát triển thì cán cân này có thể sẽ phải đổi chiều.”
Thành chủ Huyết Lục Thành hai hàm răng nghiến chặt liên tục va đập vào nhau, gương mặt rất quỷ dị, lúc thì giận dữ khi thì ôn hoà, hắn không lên tiếng.
Thành chủ Huyết Thất Thành mở miệng:
“Trần sư huynh, khí vận kia…”
Chưa để hắn nói hết câu Trần Vu Diệp đã khoát tay, hắn đứng dậy hai tay chắp sau lưng không nói một lời mà rời đi.
Trần Vu Diệp tốc độ liền là kinh người, chỉ vài hơi thở hắn đã xuất hiện bên trong thành phủ của Huyết Nhất Thành, ngồi trên vương toạ, Trần Vu Diệp trầm ngâm suy tư, lát sau hắn truyền lệnh muốn gặp một người.
Không lâu sau bên ngoài thành phủ đi đến một thiếu niên, thiếu niên này đội mũ trùm đầu không rõ ngũ quan, bước vào trong đại điện lúc liền là cung kính quỳ lạy.
Trần Vu Diệp liếc nhìn thiếu niên này lát sau mở miệng:
“Tiến triển thế nào rồi?”
Thiếu niên trả lời:
“Rất tốt, quá trình tẩy lễ chỉ còn thiếu một chút, khí tức coi như cũng là như vậy.”
“Cần nhanh hơn nữa, Linh Đấu Bí Cảnh còn nhanh muốn mở ra, đến lúc đó ngươi lấy tư cách là con nối dõi của Trần Vu Diệp ta tiến vào bên trong tiến hành Trúc Cơ.”
“Mong ngài yên tâm, Quang Minh Trúc Cơ kia ta tất đoạt vào tay, ngày ngài trở thành Đại Trưởng Lão đã không còn xa nữa.”
Trần Vu Diệp bắn ra từng đạo khí tức bất phàm dung nhập vào bên trong thể nội thiếu niên kia sau đó nói:
“Lui ra đi, ngươi nên nhớ tên của người hiện tại là Diệp Liệt Tử!”
Thiếu niên được gọi Diệp Liệt Tử kia chắp tay cúi đầu sau đó hắn liền là rời khỏi đại điện, ngồi bên trên vương toạ, Trần Vu Diệp khí tức bắt đầu bất ổn, từng đạo gân xanh nổi đầy trên trán trái ngược hoàn toàn với Trần Vu Diệp khi xuất hiện trên bầu trời của Huyết Nhị Thành.
Đại điện bên trong rung lắc dữ dội:
“Trần Sinh Cương, có một ngày ta sẽ thả ngươi xuống Vùng Đất Chết, để cho ác thú cắn xé huyết nhục của ngươi hàng vạn lần, vấn đề còn lại chỉ còn là thời gian mà thôi!”
…
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng kể từ sau khi cuộc chiến giữa Huyết Tam Thành và Huyết Nhị Thành kết thúc, chiến cuộc bên đó Huyết Nhị Thành đang trong quá trình tu bổ trở lại, mà thành chủ cũng đã thay đổi, ngay trước cổng lớn của thành phủ là một bức tượng bằng đá sừng sững đứng đó, bộ dáng bức tượng này với Trần Sinh Cương là đồng dạng.
Mà cư dân Huyết Tam Thành cũng được đưa tới Huyết Nhị Thành sinh sống không ít, trong khoảng thời gian này Huyết Tam Thành không ngừng triệu dụng binh lính, tuyển chọn những người có linh căn để bồi dưỡng tu hành.
Huyết Tam Thành ngày một lớn mạnh, mà khoảng thời gian này sự kiện trọng đại động trời đã diễn ra, Huyết Tứ Thành hiện nay đang phải chịu một sức ép rất lớn, bao bọc xung quanh Huyết Tứ Thành đều là lãnh thổ thuộc về Trần Sinh Cương, cho nên mọi con đường câu thông ra bên ngoài của Huyết Tứ Thành đều bị chặn lại khiến cho việc mua bán trao đổi tài nguyên tu hành là hết sức khó khăn.
Cuối cùng Dương Huyền thành chủ Huyết Tứ Thành phải chịu một cái giá thật lớn đem thoả thuận với Trần Sinh Cương mới có thể mở ra một số tuyến đường chính, nội dung của thoả hiệp này không một ai biết cả.
Trường Nam đi trên đường phố Huyết Tam Thành, thành trì này vô cùng kiên cố, có lời đồn tường thành của Huyết Tam Thành được dựng lên bằng xương cốt của kẻ địch, vả lại nơi đây còn phồn hoa hơn rất nhiều so với Tây Uyên Tông, đâu đâu cũng là tu sĩ, phàm nhân cũng có nhưng chiếm tỉ lệ rất ít.
Phía bên ngoài khu biên giới đều là quân lực bố trí rất hùng hậu, ác ma tựu khó có thể tấn công tới nơi đây, đang đi trên đường phố lúc bỗng Trường Nam nhận được ngọc giản truyền tin:
“Tới gặp ta.”
Giọng nói này là của Trần Sinh Cương, Trường Nam nhíu mày, hắn thay đổi hướng đi tiến thẳng tới thành phủ, đi vào bên trong chỉ thấy Trần Sinh Cương đang ngồi đó trước mặt là một bàn cờ:
“Ngồi xuống chơi cờ đi.”
Thời gian trôi qua bên trong đại điện, Trường Nam đã thua tới ván cờ thứ năm, rốt cục hắn không kiên nhẫn được hỏi:
“Ngài rốt cục gọi ta tới đây là có việc gì?”
Trần Sinh Cương không nhìn lấy Trường Nam một cái, con mắt vẫn chăm chú vào bàn cờ thong dong mở miệng:
“Lúc trước ta đã nói, thời gian Linh Đấu Bí Cảnh mở ra đã không còn xa, ngươi có chuẩn bị gì sao?”
“Ta hiện tại cảnh giới đã ở Ngưng Khí đại viên mãn, cũng đã hoàn toàn đủ tư cách để tiến vào Linh Đấu Bí Cảnh, chỉ là hiểu biết vẫn còn rất mơ hồ về nơi này.”
Trần Sinh Cương nhấp một ngụm trà, trong túi trữ vật xuất ra một mai Trúc Cơ đan nói:
“Ngươi biết dược liệu của Trúc Cơ đan này không?”
Trường Nam lắc đầu.
Trần Sinh Cương lại tiếp tục nói:
“Trúc Cơ đan này được luyện chế hoàn toàn là từ ác hồn bên trong thiên địa, vì thế cho nên viên đan dược này hiếm như lên trời, bởi vì ác hồn sau khi sản sinh đều bị Dẫn Hồn phu thê kéo đi, ác hồn trong thiên địa hiếm lại càng hiếm.”
Trường Nam nghiêm túc lắng nghe, Dẫn Hồn phu thê hắn là cũng đã từng gặp qua, chính là Bách quỷ dạ hành mà hắn nhìn thấy khi đang trên đường tới Vô Hải đảo.
“Chỉ là có một nơi gọi là Linh Đấu Bí Cảnh, nơi này Dẫn Hồn phu thê bất khả xâm phạm, trăm năm một lần xuất hiện trở lại trong thiên địa, một lần xuất hiện sẽ là một tuần lễ, bên trong Linh Đấu Bí Cảnh chính là tuyệt địa của vô số ác hồn sinh sống, đây cũng chính là cơ duyên to lớn dành cho mỗi tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn.
Tại sao ta lại nói nó là cơ duyên to lớn, bởi vì nếu như đặt ở trường hợp bình thường sau khi có đủ lượng ác hồn cần thiết phải nhờ tới dược sư cao cấp luyện chế bảy bảy bốn chín ngày mới cho ra được một viên Trúc Cơ đan thế nhưng bên trong Linh Đấu Bí Cảnh lại khác, ngươi chỉ cần hấp thu đủ số lượng ác hồn thì bên trong cơ thể sẽ lập tức khai khiếu, đột phá Trúc Cơ.”
Trường Nam suy tư, những lời này của Trần Sinh Cương hắn biết hoàn toàn là sự thật, sau đó hắn nói:
“Tiền bối, con đường Trúc Cơ lại dễ đi đến như vậy?”
Trần Sinh Cương cười lớn:
“Hỏi rất thú vị, nếu dễ dàng như vậy thì đâu có những cảnh tượng tu sĩ Ngưng Khí chết già vì hết thọ nguyên, Linh Đấu Bí Cảnh mỗi lần mở ra ác hồn bên trong đều có giới hạn, một nghìn tu sĩ tiến vào bên trong tựu số lượng ác hồn chỉ đủ cho bốn đến năm người Trúc Cơ mà thôi.”
Trường Nam hắn đã minh bạch nói:
“Vậy bên trong bí cảnh nguy hiểm không phải đến từ ác hồn.”
“Đúng vậy, nguy hiểm đến từ bất kì tu sĩ nào bên cạnh ngươi, bởi vì khi ngươi chết quy tắc bên trong Linh Đấu Bí Cảnh sẽ khiến cho vong hồn của ngươi trở thành ác hồn.”
Trường Nam gật đầu, sau đó Trần Sinh Cương lại tiếp tục nói:
“Còn một chuyện, tại Linh Đấu Bí Cảnh có một lời đồn đại, bên trong dường như là có một đạo ác hồn đang ngủ say, đạo ác hồn này khác xa so với phần còn lại, nó hung ác, bất phàm hơn tất cả, được gọi với cái tên là Quang Minh Hồn, nếu tu sĩ nào hấp thu được Quang Minh Hồn này sẽ trực tiếp đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ nhưng không phải là Trúc Cơ bình thường, mà là Quang Minh Trúc Cơ!”
“Quang Minh Trúc Cơ?”
Trường Nam thắc mắc.
“Quang Minh Trúc Cơ, Trúc Cơ siêu việt trong cảnh giới này, trong thiên địa chỉ có tu sĩ của Quang Minh Thần Điện mới sản sinh ra tu sĩ sở hữu năng lực này, chỉ cần ở cảnh giới sơ kì đã có chiến lực mạnh nhất Trúc Cơ, đạt tới đại viên mãn về sau chém giết với chuẩn Nguyên Anh cũng hoàn toàn là có khả năng.”
Bên trong đại điện, một tiếng gió luồn tới qua khe cửa làm gợn tóc của Trường Nam nhấp nhô, hắn uống hết chén trà trước mặt rồi đứng lên cáo tri Trần Sinh Cương rời đi.
Cuộc nói chuyện với Trần Sinh Cương lần này giúp hắn có được thêm những nhận thức mới, tỉ như Linh Đấu Bí Cảnh, tỉ như Quang Minh Trúc Cơ, hay là Quang Minh Thần Điện.
Những thứ này hắn cũng là lần đầu tiên nhận biết đi qua, thời gian cứ thế lại trôi đi, Trường Nam bên trong Huyết Tam Thành hiện tại đang cật lực chuẩn bị, đan dược trị thương, pháp khí phòng thân, hay là ổn định lại tu vi.
Chiến lực của hắn hiển nhiên bất phàm, nhưng dù có bất phàm đến đâu hắn cũng không thể chủ quan, nhất là sau khi đụng độ với nữ tử thổi sáo, Trần Sinh Biên hay Dương Khinh Vũ, những người này đều cho hắn thấy trong giới tu hành này thiên kiêu không hề thiếu, người như hắn cũng là rất nhiều.
Trước ngày Linh Đấu Bí Cảnh mở ra hai tuần lễ, bầu trời của Huyết Tam Thành từng đạo lôi đình nổ vang, trên bầu trời có một giọng nói ầm ầm chấn động rơi vào trong tinh thần mỗi một tu sĩ bên trong thành trì:
“Linh Đấu Bí Cảnh đã sắp đến ngày mở ra, cao tầng Huyết Ma Tông có lệnh, phàm là tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn đều sẽ phải tham gia, chúng tu sĩ tông môn nghe lệnh chuẩn bị cho tốt!”
“Tuân pháp lệnh!”
Từng tiếng nói lục đục truyền đến, bên trong thành trì lại một lần nữa dậy sóng, Trường Nam hắn thực chất cũng không phải đệ tử của Huyết Ma Tông nhưng hiện tại hắn đang sống dưới thân phận của Triệu Trung cho nên hắn cũng sẽ có nghĩa vụ phải tới bí cảnh lần này.
Mà khoảng thời gian này Trường Nam kiếm được số điểm đạo huân không nhỏ, hắn liền là dồn hết đạo huân đổi lấy tài nguyên tu hành, bởi vì hắn hiểu rõ hơn ai hết về sự nguy hiểm bên trong Linh Đấu Bí Cảnh.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v