Hoàng Quý Phi tay nắm lại thành quyền, đại thủ ấn ầm ầm nện xuống, tốc độ ra quyền so với tốc độ xuất kiếm không sai biệt cho lắm, tiếng giao thủ ầm ầm truyền ra, Trường Nam sử dụng trường kiếm, lại kết hợp đạo thuật không ngừng xuất kích, nhưng mà Hoàng Quý Phi cũng không hề yếu thế, hắn thuần tuý chỉ dùng nắm đấm nhưng cũng liên tiếp phá tan mọi kiếm pháp của Trường Nam.

“Luyện Khí chưa thành đã đòi luyện Kiếm, gọi ngươi nửa nạc nửa mỡ quả không sai.”

Hoàng Quý Phi điên cuồng, hắn tổn thương phải gánh chịu đương nhiên không nhỏ, nhưng đổi lại càng bị thương hắn khí huyết lại càng sục sôi.

Hoàng Quý Phi nhoáng người lên, hai tay đan chặt vào nhau, lấy tư thế như dùng đao bổ củi ầm ầm đánh xuống Trường Nam.

Quyền này có tên là Nhiệt Huyết Thiếu Thời.

Nắm đấm tiêu dao, chỉ cầu đạo không cầu danh, miếu cổ bên trong đất rung núi chuyển, khí huyết bức cho Trường Nam, thậm chí là Trần Ngọc Duẩn phía xa không thể thở nổi.

Trần Ngọc Duẩn trong túi trữ vật xuất ra kim giáp thuỷ sư mới miễn cưỡng chống đỡ, lại không thể không một lần nữa đánh giá lại chiến lực của Hoàng Quý Phi, nếu đặt Trương Bác Tùng ở đây cũng thật khó có thể phân định ai thắng ai thua, hai người kẻ tám lạng, người nửa cân.

Trường Nam trong chiến cuộc lại vô cùng bình tĩnh, đầu tiên là bàn tay cầm kiếm xoay một góc bốn mươi lăm độ, sau đó kiếm khí khẽ ngâm, Dao Long, rồi lại Kim Giác, cũng có Mao Lân hư ảnh lần lượt xuất hiện, kiếm khẽ động, chỉ thấy một vệt kiếm khí cắt qua Nhiệt Huyết Thiếu Thời, một kiếm phá vạn pháp, kiếm này là thức mạnh nhất của Tử Kiếm Quyết, Cửu Kiếm Quy Nhất.

Nhưng mà quyền kia lại mạnh viễn siêu trí tưởng tượng của Trường Nam, chỉ là dư ảnh của nó thôi cũng đánh cho hắn lục phủ ngũ tạng nứt vỡ, thậm chí chỉ thiếu một chút nữa là đã đánh vỡ đạo cơ khiến hắn một bước ngã xuống phàm nhân.

Trường Nam lau đi máu tươi trên khoé miệng, lần đầu tiên trong cuộc chiến hắn nở nụ cười, chiến ý đã sục sôi, trận chiến này không thể không đánh!

Đây cũng là lần đầu tiên hắn được nếm thử sức mạnh của thứ được gọi là thiên tài hạch tâm của một tông môn, điểm nhấn vẫn là hai từ hạch tâm, nó hơn xa một thiên tài bình thường, Trần Sinh Biên, Diệp Liệt Tử ai mà không nổi danh, nhưng mà bọn chúng chỉ dừng lại ở hai chữ thiên tài, còn Hoàng Quý Phi lại khác, đệ tử hạch tâm Tây Uyên Tông, tu hành năm mười bảy tuổi, vẻn vẹn dùng hai mươi năm đi lên cảnh giới võ phu tam cảnh, con đường khó đi nhất trong ba ngàn con đường đại đạo.


Sở dĩ Trường Nam không dùng tới bất kỳ thần thông nào cũng chỉ có một lý do, hắn không muốn sử dụng chúng, bởi vì trận chiến này hắn muốn dùng kiếm, muốn đưa kiếm của hắn ra ngoài ánh sáng, từ hôm nay Tây Uyên Tông xuất hiện một kiếm tu trẻ tuổi, kiếm đạo sẽ lại có thêm một tu sĩ nữa, Trường Nam.

Hoàng Quý Phi vẫn là hai tay nắm thành quyền, một đấm giáng xuống mặt đất, như trường pháo, lực công kích không thể miêu tả được, hắn vừa ra quyền lại vừa gào thét:

“Kiếm này không phải của ngươi, Kiếm pháp cũng không phải của ngươi, kiếm ngươi quá cùn, lại chẳng hiểu gì về kiếm tu, ngươi lấy gì đi so với Dương Thiên Cô, ngươi vẫn lên hảo hảo Luyện Khí thật tốt, nhưng mà hôm nay ngươi đã không còn cơ hội.”

Dương Thiên Cô, thân huynh trưởng của Dương Thiên Long, Trường Nam chỉ kịp tìm hiểu về cái tên này sau khi hắn cùng với Trương Bác Tùng cầu chiến một trận, trận đó Dương Thiên Cô một thân một kiếm khiến cho Trương Bác Tùng phải rời khỏi tông môn, xuôi dòng đi lịch luyện về phía Nam.

Lúc này Trường Nam đã thật sự phẫn nộ, hai mắt hắn rõ ràng đã dần chuyển sang màu đen, tà khí trên thân xuất hiện, Hoàng Quý Phi lần đầu tiên trong trận chiến này cảm nhận được cỗ khí tức lạnh lẽo thấu tận tim gan, hắn chỉ thấy Trường Nam lúc này trong cơ thể tựa như có một con ác quỷ đang thức tỉnh.

Trường Nam đã thực sự phẫn nộ, hắn không phải phẫn nộ với Hoàng Quý Phi, càng không phải phẫn nộ vì ghen ghét với Dương Thiên Cô, hắn đang phẫn nộ với chính bản thân mình, lời của Hoàng Quý Phi hoàn toàn đúng chứ không có sai, kể từ khi cầm Nghịch Thiên Kiếm trong tay, hắn thuần tuý là quá ỷ lại vào sức mạnh của nó, thế nào là luyện kiếm hắn thực ra lại rất mơ hồ, thậm chí kiếm pháp hắn sử dụng cũng là lấy được từ người khác, vậy nói đây không phải kiếm của hắn quả không sai.

Trường Nam đã sinh ra dao động, cơ thể hắn bắt đầu vặn vẹo, nhưng mà ở tình cảnh này Hoàng Quý Phi lại không dám vọng động, hắn chỉ lùi lại thật nhanh, bởi vì hắn đã dần cảm nhận được sinh tử.

Nhưng mà chỉ thấy trường kiếm trong tay Trường Nam rít lên một tiếng, tiếng rít này đã đánh vào tâm thần hắn đem hắn từ trong vặn vẹo chợt thanh tỉnh lại, Trường Nam khuỵ gối phun ra một ngụm hắc huyết, hắn đã được Nghịch Thiên Kiếm cứu một mạng.

...

“Đánh hay lắm, những thiên kiêu của nhân tộc.”


Tiếng vỗ tay truyền tới, Trường Nam còn chưa kịp thả lòng thì tâm thần lại bắt đầu biến động, mà Hoàng Quý Phi và Trần Ngọc Duẩn cũng là tương tự đều nhấc lên từng trận cảnh giác.

Trên đỉnh viện của Trường Sinh cung, hai thân ảnh mơ hồ rồi xuất hiện, bọn chúng một nam một nữ, là tu sĩ bên trong bích hoạ.

“Cảm ơn các ngươi đã giải thoát cho tàn hồn của bọn ta, bọn ta đã chờ quá lâu rồi, nhân tộc hèn mọn đáng chết đã giam cầm chúng ta suốt hơn ngàn năm, cũng đến lúc các ngươi phải nhận lấy hậu quả.”

Hai tu sĩ này chỉ là một tia hồn niệm, nhưng mà khi còn sống hiển nhiên chiến lực đã ở vào Nguyên Anh đỉnh phong, chỉ là hồn niệm nhưng cũng rất mạnh ở thời điểm này.

Nam tu sĩ phất tay, lập tức phong vân trong miếu cổ điên loạn, một cỗ khí tức tang thương tuế nguyệt dần dần đổ ập xuống nơi đây, Trường Nam cố gắng làm cho đôi mắt thanh tỉnh, chỉ thấy Trường Sinh cung đại môn mở mạnh ra, sát khí bên trong truyền ra bức người, một màu đen tối bên trong, sau đó những ánh mắt đỏ rực xuất hiện, lại còn có những tiếng cười quỷ dị bắt đầu truyền ra.

Từng bước chân quỷ dị truyền ra, thân ảnh bên trong dần dần xuất hiện, bọn chúng bộ dáng so với nhân tộc có nét tương đồng, chỉ là bọn chúng một thân đen ngòm, gương mặt trắng bệch, hai mắt màu đỏ tươi, đặc biệt là hàm răng nanh sắc nhọn, trông cực kì quỷ dị.

Bọn chúng không phải ác ma, bọn chúng là ma tộc!

Lúc này Trần Ngọc Duẩn đột nhiên cả kinh:

“Ta nhớ ra rồi, vốn dĩ nghe thấy cái tên Trường Sinh cung lại có chút quen thuộc, không nghĩ tới cái tên này ta đã từng đọc qua trong điển tịch, đây chẳng phải cung của một trong cửu đại ma vương, Trường Sinh Vương chủ hay sao?”

“Trường Sinh Vương chủ?” Trường Nam lẩm bẩm cái tên này.

Hoàng Quý Phi lại cười lớn:



“Vậy hai vị trên kia không còn nghi ngờ chính là đệ nhất thái tử và đệ nhất công chúa của Trường Sinh vương triều.”

Hai thân ảnh trên đỉnh viện nở một nụ cười:

“Nhìn thấy Cô còn không mau bái lạy?”

Hoàng Quý Phi phun ra một ngụm trọc khí, đầu tiên là nhìn Trường Nam một cái thật sâu nói:

“Mặc kệ giữa ta và ngươi có ân oán gì nhưng lúc này chuyện đó hãy để sau, nếu ngươi sợ chết có thể tránh sang một bên, đừng cản trở bước chân của ta.”

Sau đó Hoàng Quý Phi khí huyết sục sôi cả người như mãnh hổ lao vào binh đoàn ma tộc mà chiến.

Trần Ngọc Duẩn đã sớm trở lại bình tĩnh, tâm hắn lặng như nước, chuỷ thủ trong tay đã động, hắn cũng là thiên kiêu của Tây Uyên Tông, hắn cũng có ngạo khí của mình.

Trường Nam lúc này sắc mặt âm trầm, hắn trận này không thể không đánh, một phần vì nếu không đánh sẽ chết, một phần vì Hoàng Quý Phi đã cho hắn thấy thế nào là nhiệt huyết tuổi trẻ, là tu sĩ thiên tài, hắn hắc vụ trên người bắt đầu toả ra, kiếm đã ra khỏi vỏ!

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play