Bầu trời gió nổi mây phun, vô số đạo lôi đình cuồn cuộn, bên dưới đại địa, Trường Nam không do dự ngồi xuống dứt khoát trên tay mộc gỗ dung nhập vào thể nội.

Từng trận đau nhức đào thải truyền tới, thế nhưng tám đạo tinh huyết bên trong lúc này lại như có điều cảm ứng đồng loạt phát sáng, Trường Nam hô hấp dồn dập, xung quanh hắn từng đạo lam sắc bộc phát truyền ra, tu vi vận chuyển không ngừng tăng lên.

Qua một đoạn thời gian, mộc gỗ hoàn toàn dung nhập vào bên trong thể nội, tám giọt tinh huyết không ngừng xoay tròn, lúc sau tám giọt tinh huyết này phát sinh biến hoá, từng giọt từng giọt hoá thành những cánh hoa sen, sau đó dung nhập với mộc gỗ lúc tạo thành một đoá Bạch Cốt Liên Hoa.

Ngay khi Bạch Cốt Liên Hoa xuất hiện trong thể nội Trường Nam, toàn thân hắn chấn động, Khôi Ảnh sau lưng xuất hiện gào thét thao thiên, đại địa nứt vỡ, Hắc Long uốn lượn xung quanh.

Trường Nam con mắt mở ra, bên trong con mắt từng đạo hồng mang xuất hiện, Khôi Ảnh đằng sau lúc này đang không ngừng cao lớn hơn, ba trăm mét, bốn trăm mét, cuối cùng đạt đến độ cao năm trăm mét mới dừng lại.

Chiến cuộc bên này, các tu sĩ cũng đã dần để ý tới chấn động, thế nhưng bọn chúng không thể tin rằng chấn động này lại dẫn ra từ một tu sĩ mới chỉ Ngưng Khí.

Trường Nam hét lớn một tiếng, thân thể truyền đến từng trận đau nhức, kinh mạch, xương cốt một lần nữa lại được gia trì, Hắc Long con mắt của nó sát khí càng là nhiều thêm.

Mà trên màn trời lúc này Dương Hoa Phi cũng càng là đã chú ý tới một màn này, hắn con mắt tràn đầy máu tươi, thế nhưng cũng là lực bất tòng tâm.

Trần Sinh Cương bên kia thì lại cười cười:

“Tiểu tử này thú vị.”

Hắn bàn tay động tác xoay vòng châu ngày càng nhanh, sau đó xuất ra pháp bảo công kích tới Dương Hoa Phi.

Chiến cuộc giữa Dương Khinh Vũ và Trần Sinh Biên cũng dần đi đến hồi kết, Dương Khinh Vũ lúc này chật vật không thôi, hắn không thể tin nổi Trần Sinh Biên trước đó tu vi còn không có bằng hắn thế nhưng lúc này lại cho thấy sự tà dị cực kì.

Trần Sinh Biên nhoáng lên, hắn hai tay cầm song đao không ngừng công kích, từng đạo thiểm điện từ trên bầu trời trút xuống, Dương Khinh Vũ liên tục phun ra máu tươi.

Đây cũng chính là lý do mà Trần Sinh Biên nán lại ở Đông Du Tông một đoạn thời gian, hắn hết thảy là đều chuẩn bị cho một màn này, mặc dù bản thân hắn cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, con đường Trúc Cơ của hắn có lẽ sẽ phải trì hoãn một đoạn thời gian.

Phía dưới đại địa, theo chấn động dần dà tan đi, Trường Nam một thân khí huyết sôi trào đứng lên, hắn cuối cùng cũng đột phá cảnh giới cực hạn của Ngưng Khí cảnh, Ngưng Khí đại viên mãn, trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, chu du qua từng cái tông môn của Bắc địa cuối cùng hắn cũng gặt hái được một chút thành quả:

“Tiếp theo liền muốn Trúc Cơ!”



Trường Nam tu vi khí huyết vận chuyển, hắn nhoáng người lên nhưng cũng là không tham gia vào chiến trường, hắn còn một việc phải làm sau khi đã đột phá, đây cũng là giao dịch giữa hắn và Trần Sinh Cương trước khi cuộc chiến này diễn ra.

Trường Nam bấm luyện pháp quyết, Bạch Cốt Liên Hoa trong cơ thể sáng lên, truyền ra từng đạo khí tức không thuộc về thời đại này.

Phía giữa Huyết Nhị Thành, lư hương kịch liệt lắc lư dữ dội, sau đó từ bên trong lư hương từng đạo hương hoả truyền ra.

Trường Nam phất tay, hương hoả bên trong toàn bộ bay lên thương khung lượn lờ xung quanh Trần Sinh Cương.

Dương Hoa Phi động tác đình trệ, hắn con ngươi co rụt lại, hiển nhên hắn không thể tin nổi một màn này lại phát sinh nhanh đến như vậy:

“Ngươi vậy mà cướp đoạt khí vận, Huyết Nhị Thành có nội gian!”

Trần Sinh Cương cười cười:

“Dương huynh, đồ tốt như vậy ngươi không thích hợp sử dụng.”

Dương Hoa Phi gầm lên giận dữ, hắn nhìn xuống đại địa, quét ánh mắt tới Trường Nam sau đó nói:

“Tên này rốt cuộc là ai, hắn vậy mà thôn phệ mộc gỗ nhanh như vậy, sự tình này ta đi làm cũng phải mất đến vài tháng.”

Trần Sinh Cương khí tức ngày một tăng mạnh, hắn mở miệng:

“Hắn sao? Hắn sắp trở thành đệ tử của ta.”

Khí thế trên người Trần Sinh Cương ngày một tăng lên, Dương Hoa Phi co rụt con ngươi lại, vận chuyển toàn bộ tu vi phóng tới Trần Sinh Cương, cùng lúc đó hắn cũng hét lớn:

“Trần Sinh Cương không thể thành công được, nếu như hắn hấp thu toàn bộ khí vận, các ngươi cũng không yên ổn được!”

Thế nhưng trên màn trời chỉ là một sự trầm mặc, Trần Sinh Cương vòng châu trên tay càng xoay càng nhanh, hắn con ngươi loé lên:



“Dương Hoa Phi, không có khí vận gia trì ngươi vẫn còn kém ta một bậc!”

Sau đó hai thân ảnh to lớn trên màn trời lại tiếp tục một màn huyết chiến.

Mà hương hoả bên trong lư hương đã chuẩn bị đạt đến cực hạn, màn trời từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Dương Hoa Phi liên tục phun ra máu tươi, thân thể đã khô héo đến cực điểm.

Hắn hiện tại xem ra đã nỏ mạnh hết đà, hắn vẫn luôn tự tin vào trận chiến này bởi vì Huyết Nhị Thành sở hữu con át chủ bài mà không ai biết được, thậm chí chỉ cách một ngày nữa thôi lư hương đại thành Dương Hoa Phi sẽ đột phá, đến lúc đó Trần Sinh Cương sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Thế nhưng lúc này, người thu hút khí vận kia tuyệt nhiên lại chính là Trần Sinh Cương, bầu trời tia chớp lôi đình nổ vang, từng đạo thiểm điện bắt đầu xuất hiện, bên dưới đại địa truyền đến từng trận kinh hô:

“Lôi kiếp xuất hiện rồi.”

Đây chính là lôi kiếp trong truyền thuyết, lôi kiếp xuất hiện nói lên Trần Sinh Cương đã muốn đột phá, thế nhưng Trần Sinh Cương lúc này vung tay lên, một tấm lưới lớn xuất hiện che phủ màn trời, lôi kiếp lại từ từ tan đi:

“Bây giờ chưa phải lúc đột phá, thế nhưng cảnh giới của ta lúc này đã là chuẩn Hoá Thần, chỉ thiếu một điều kiện là độ kiếp nữa!”

Cảnh giới tu hành bước đầu xuất phát là Ngưng Khí, sau đó là Trúc Cơ, phía trên cảnh giới Trúc Cơ còn có Kim Đan, Nguyên Anh, mà Trần Sinh Cương lúc này liền là sắp bước qua cảnh giới Nguyên Anh đặt một chân vào cảnh giới Hoá Thần, cảnh giới đã có thể đứng cùng hàng với các lão tổ của bốn tông tại Bắc Địa.

Khoảnh khắc này bát phương chúng sinh phải cúi đầu, tựu ánh mắt bọn chúng không thể nhìn rõ tồn tại kia, mà Trần Sinh Cương cũng là như vậy, tầm mắt của hắn đã không đặt ở Huyết Nhị Thành, cuộc chiến này đã có kết quả.

Thế nhưng trên màn trời lúc này kịch biến phát sinh, từng đạo con mắt bỗng nhiên xuất hiện, sau đó liền là có bốn thân ảnh khổng lồ mơ hồ xuất hiện, theo thứ tự là ba trung niên tu sĩ và một thiếu phụ, bọn chúng đạo bào liền là màu huyết sắc, trên ngực áo theo thứ tự là một ngôi sao, bốn ngôi sao, sáu ngôi sao và bảy ngôi sao.

Bọn chúng đều đại biểu là thành chủ của Huyết Nhất Thành, Huyết Tứ Thành, Huyết Lục Thành và Huyết Thất Thành

Lúc này thành chủ Huyết Tứ Thành là một thiếu phụ cả giận nói ra:

“Trần Sinh Cương ngươi quá kiêu ngạo, trong vòng hai năm đánh chiếm hai thành trì, ngươi muốn khiêu chiến với toàn bộ hay sao?”

Thành chủ Huyết Lục Thành gương mặt tà dị, hai hàm răng liên tục va đập vào nhau, giọng nói cũng quỷ dị truyền ra:



“Chi bằng liền xoá bỏ cái tên Trần Sinh Cương này đi thôi, à không không ngươi có thể sẽ trở thành Đại Trưởng Lão trong tương lai, à không à không, vị trí này cư nhiên phải của Trần sư huynh chứ nhỉ, cũng không đúng, hay là của ta nhỉ, aizz đầu của ta nó lại đau rồi.”

Mà thành chủ Huyết Thất Thành lại giống một văn sinh nho nhã, hắn trầm ngâm một lúc sau đó mở miệng:

“Trần Sinh Cương ngươi chỉ mới đột phá chuẩn Hoá Thần cũng đừng có quá tự tin, nên nhớ Trần sư huynh đã chân chính Hoá Thần!”

Trần Sinh Cương chỉ cười cười, vẫn là một động tác xoay hạt châu quen thuộc, sau đó hắn nhìn tất cả bốn thân ảnh rồi nhìn về thân ảnh áo bào thêu một ngôi sao cung kính mở miệng:

“Gặp qua Trần sư huynh!”

Tu sĩ được gọi Trần sư huynh kia chính là thành chủ Huyết Nhất Thành, tu vi cũng là mạnh nhất trong tất cả, với tu vi này chức danh Đại Trưởng Lão vốn nên thuộc về hắn, thế nhưng do vướng mắc luật lệ tông môn nên hắn vẫn còn chưa có được chấp nhận.

Lúc này Trần Vu Diệp chỉ nhẹ giọng mở miệng:

“Đến đây là đủ rồi, Dương Hoa Phi, ngươi nên trở về tông môn đi thôi, Huyết Nhị Thành ngươi liền không thể tiếp quản.

Trần Sinh Cương, ngươi gần đây gây náo loạn không nhỏ, ta cư nhiên còn muốn giải quyết một số đại sự tại Hà Sơn không có để tâm tới, ngươi vậy mà liên tiếp phát động chiến tranh, ta hi vọng đây là lần cuối, nếu như còn không an phận ngươi tự biết hậu quả.”

Trần Vu Diệp nói xong trên người sát khí thao thiên, Trần Sinh Cương chỉ thấy một hồi khó thở thất khiếu cũng đều đã chảy máu, hiển nhiên cách biệt giữa chuẩn Hoá Thần và Hoá Thần vẫn là quá lớn.

Lúc sau luồng sát khí này mới biến mất, bốn thân ảnh trên bầu trời cũng dần dần tiêu tán, Trần Sinh Cương khuỵ gối thở hồng hộc không ngừng phun ra liên tiếp ba ngụm máu tươi.

Thế nhưng ngay sau đó hắn lại định thần trở lại nở một nụ cười mỉm:

“Làm nhục ta sao? Bàn cờ này vẫn còn chưa có kết thúc đâu!”

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play