Chương 98: Nguy nan cực độ

Nhìn về tình trạng kích động của đối phương, Triệu Hoài biết chắc rằng ở đây thêm một hồi lâu nữa. Người mà chết một ngàn lần, một triệu lần kia. Chắc chắn chính là bản thân hắn ta, quýt làm cam chịu đây mà. Trốn đi trước, mới là quyết định an toàn nhất bây giờ.

- Chuyện của chúng ta vẫn còn chưa nói xong, ngươi đây là muốn đi đâu?- một âm thanh quen thuộc phát ra bên tai, đưa mắt nhìn lên đây không phải là phụ nữ đó hay sao?

- Wa, tiền bối à, người làm ta hết hồn thật đấy. Còn làm như vậy vài lần nữa, cái mạng nhỏ này của ta, chắc không còn nữa quá!- Triệu Hoài nhỏ giọng nói.

- Ta đang hỏi ngươi đấy, rốt cuộc là muốn đi đâu?- Sắc mặt đối phương một màu ưu tối, hắn ta liền biết là không có chuyện gì tốt xảy ra.

- Đi đâu chứ, chẳng phải ta vẫn còn đứng đây hay sao? Nhìn thấy người, bản thân liền nhớ đến mẹ của mình. Ta thật sự là muốn ở đây, phụng dưỡng tiền bối cho đến hết đời!( Tốt nhất là nhà ngươi, chết ngay bây giờ đi!)- Triệu Hoài lời nói chất chứa nổi niềm da diết, nhưng nội tâm không ngừng gào thét.

- Ngươi và tên đó, đều giống như nhau. Ban đầu là thề non hẹn biển, vĩnh viễn không rời. Cuối cùng thì sao chứ, không phải vẫn là rời đi hay sao? Ngươi nói thử xem, ta có nên tin ngươi hay không?- Người đó, khuôn mặt trở nên nghi hoặc mà nhìn về hắn ta.

- Tin, tất nhiên là phải tin rồi! Đời ta chưa từng gạt chân chống, huống chi là gạt người. Một lời đã nói ra, nhất định sẽ làm được!( Được hay không thì hên xui, nhưng mà hứa thì ta giỏi lắm!)- chưa kịp để đối phương phản ứng, Triệu Hoài đã quỳ xuống. Ôm chặt lấy chân người ta, khuôn mặt làm ra vẻ xúc động, ứa hai hàng nước mắt. Chỉ thấy, hắn ta hét lớn- Mẹ! Lần đầu gặp người, liền mang đến cho con cái cảm giác thân thương quen thuộc. Đó chắc là tình mẹ bao la như biển Thái Bình. Không biết, người có cảm giác đó hay không?

- Gặp được ngươi, ta thật sự chỉ muốn một kiếm chém chết. Ngươi nói thử xem, ta có nên làm hay không?- Đối phương khuôn mặt lạnh như băng, nhìn qua hắn một lượt.



- Mẹ à, sao người lại nói như vậy? Có biết là lời nói đó, làm con buồn lắm không? Con là con trai ngoan của mẹ, nói lời chém giết như thế thì không hay lắm đâu!- Triệu Hoài cố gắng làm ra vẻ mặt đáng thương, giọng nói cảm xúc cực kì mãnh liệt.

- Triệu Hoài, không ngờ tới ngươi lại còn có một màn này. Ta thật sự là khâm phục ngươi mà, nói về da mặt dày, chắc không ai vượt qua ngươi!- DG cảm thán.

- Nếu không phải vì ngươi quá vô tích sự, ta cần gì làm đến mức độ như vậy. Co được duỗi được, mới là người làm đại sự, hiểu không?- Triệu Hoài lời nói, mười phần hùng hồn.

- Thấy ngươi hèn mọn như thế, ta thật sự là đau lòng. Vì thế mà cung cấp cho ngươi một chút thông tin. Sau khi không ngừng tra cứu dữ liệu, cuối cùng ta cũng nhớ ra đối phương là ai. Lý Hương Lan xuất thân thế gia, thiên phú kinh người. Là một trong những hồng nhan tri kỷ của Long Thần đời đầu. Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh. Tính tình hiền lương thục đức, đúng chuẩn của một người vợ đảm, mẹ hiền. Vốn dĩ hai người bọn họ, vừa gặp đã yêu, nhân duyên rất tốt. Nhưng đáng tiếc, vì một số lí do khó nói mà Tuấn Khải lựa chọn dứt áo ra đi. Để lại cô ta chờ đợi trong mỏi mòn, cả một đời đau khổ, từ đó mà sinh oán hận. Nay ngươi lại sỡ hữu Long Cơ chiến giáp, tiếp quản truyền thừa Long Thần. Cái hoạ này, tự nhiên sẽ rơi vào đầu của ngươi!- DG từ tốn giải thích.

- Người khác ăn ốc, lại bắt ta đổ vỏ. Trên đời này, còn có chuyện ngon ăn thế à?- Triệu Hoài bất lực mà cảm thán.

Đối diện với tình cảnh này, Triệu Hoài liền vận dụng tất cả công năng của mình. Mắt thấy, lưỡi hắn ta không ngừng động đậy. Hai mắt ửng đỏ như sắp khóc, lại bày ra khuôn mặt đáng thương vô tội.

- Tiền bối nhan sắc tuyệt trần, thiên tư trác tuyệt, lại bị hủy hoại bởi một tên đàn ông tồi. Ông trời đúng là bất công, đố kị hồng nhan. Để cho người giờ đây, điên điên dại dại thế này. Đúng là đáng tiếc cho số phận của một người con gái!- Triệu Hoài diễn xuất nhập thần, trong lời nói chất chứa toàn là tâm trạng bi thương.

Hương Lan nghe được lời đó, liền có thái độ không vui. Lập tức bóp lấy cổ hắn ta, khó mà thở nổi. Giận dữ thét lớn: ' Ngươi chửi ai điên, ta không có điên. Chỉ là tạo hình này, có chút khác lạ mà thôi!'



- Ặc ặc, người không có điên, là ta điên! Được chưa... Ặc ặc, vì một người đàn ông, mà thành ra thế này. Có đáng hay không?- cổ của Triệu Hoài bị siết chặt, hít thở cũng là điều khó khăn. Cho dù hắn ta vùng vẫy thế nào, đối phương một chút cũng không nhẹ tay.

- Ta có chỗ nào thua kém con tiện nhân đó, hắn lại lựa chọn bỏ ta mà đi, chạy theo người phụ nữ khác. Đàn ông các ngươi, đều là lũ khốn nạn, đáng chết ngàn lần!- Khuôn mặt ấy, lộ rõ vẻ tức giận. Nhưng trong đó, lại là chất chứa một sự đau thương bất tận.

- Bỏ đi chưa chắc đã là điều người đó muốn, ắt hẳn trong đó có nổi khổ tâm. Đã không có được, cần gì phải cố cưỡng cầu!- Triệu Hoài khó khăn mà nói.

- Khổ tâm? Hắn ta có, ta không có hay sao? Ở tại nơi này, ta chờ đợi hắn năm này qua tháng nọ. Trông chờ chỉ là một bóng hình quen thuộc trở về, kết quả thì sao? Đến cuối cùng lại nhận được tin dữ của hắn ta truyền tới, cái cảm giác tuyệt vọng đó, ngươi có hiểu không? Cả đời ta chỉ yêu đúng một người, vĩnh viễn cũng không ngờ người đó lại bỏ ta mà đi, một đời hồng nhan cứ thế mà chấm dứt. Ngươi là truyền nhân của hắn, lại nói hắn ta có khổ tâm. Vậy thì ngươi nói đi, khổ tâm đó rốt cuộc là gì?- Hương Lan ánh mắt lệ sầu, lời nói nghẹn ngào, trong đó chất chứa tâm tư của cả một đời.

- Chuyện đó...( Ta có biết gì đâu mà hỏi ta. Lần này trả lời không khéo, khó mà toàn mạng rời khỏi nơi đây. Khi không lại lấy mạng mình ra đùa, đúng là chơi ngu thật sự!)- Triệu Hoài trong lòng hoang mang tột độ, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh.

- DG, tại sao năm đó Long Thần lại bỏ đi? Ngươi còn không mau nói cho ta biết, để bà ta tức giận thì chúng ta thật sự sẽ toang đấy!- Triệu Hoài ngay lập tức cầu trợ cứu viện. Chuyện này muốn biết được sự thật, đều phải hết vào DG.

- Chuyện tình cảm nam nữ, làm sao mà ta biết được? Việc này, lại nằm vào phần kí ức bị khóa, hiện tại không cách nào tìm hiểu. Chỉ biết rằng, năm đó có việc ngoài ý muốn. Hắn ta không thể không rời đi. Mà lần rời đi đó, vĩnh viễn không có cách nào trở về. Chuyện này, xem ra tất cả đều phải dựa vào một mình ngươi!- DG đáp lời.

- Thua, nói vậy thì ta thật sự thua ngươi luôn. Cái đồ vô tích sự này, không làm ăn gì được hết. Trông chờ vào ngươi, thà trông vào con heo còn sướng hơn!- Triệu Hoài liền trở nên tức giận.



Nhìn về biểu hiện chậm chạp của Triệu Hoài, lời nói đến miệng bỗng chốc lại dừng. Khiến cho Hương Lan càng thêm phần nôn nóng. Bởi vì đây chính là, chấp niệm lớn nhất một đời của bà ta.

- Ngươi còn không mau nói!- Hương Lan càng ra sức bóp mạnh, khiến cho Triệu Hoài lập tức nghẹt thở.

- Ặc ặc, ta nói... Thật ra... năm đó... ừm... Ta nói là, năm đó xảy ra biến cố, Long Thần thân bất do kỉ, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. Chỉ là bây giờ, sự kiện năm đó ta không cách nào nói rõ cho người được. Tiền bối có tin ta hay không? Triệu Hoài khó khăn mà cất lời.

- Khó khăn? Hắn ta tại sao lại không nói cho ta biết? Ngươi đây muốn xem ta là con nít, mà lừa gạt qua mặt hay sao?

Đối phương buông tay, Triệu Hoài liền ngã lăn ra đất. Ngay lúc hắn ta muốn bỏ chạy, một nguồn uy áp khổng lồ xuất hiện. Đè chặt toàn thân, không sao nhúc nhích, đến thở cũng là điều khó khăn. Cơ quan nội tạng bên trong, đều bị nghiền ép, mạch máu theo đó mà vỡ nát.

- Lời ta nói là thật, tiền bối cho dù không tin, cũng không thay đổi được gì. Ta mà chết đi, sự việc năm đó, người đừng hòng biết tới!- Triệu Hoài cố gắng nói lời cuối cùng, nhưng uy áp khổng lồ đó lại không yếu đi. Hắn ta liền chịu không nổi, phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt mờ dần, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play