Chương 60: Cái bẫy
Triệu Hoài một đường trốn thoát, đang lúc hắn dương dương tự đắc. Toả ra khinh đường đối thủ, mắt thấy bản thân đã bị treo lên cây.
Không ngờ trong lúc chạy trốn, lại dẫm phải bẫy của kẻ thù. Một chân bị treo lên, tiếng thét của hắn cứ thế mà vang vọng. Vô tình bại lộ vị trí của bản thân, thu hút sự chú ý của đám người Văn Thành.
- Không ngờ, bản thân ta vậy mà lại dính bẫy của đối phương. Lần này, đã quá coi thường bọn họ rồi!- Triệu Hoài thở một hơi dài, ưu sầu mà nói.
Một thương chém đứt sợi dây, bản thân theo đó rơi xuống. Triệu Hoài dùng lưng tiếp đất, âm thanh phát ra nghe thôi cũng đủ đau đớn.
- A, cái lưng già của ta!- Triệu Hoài khổ sở mà nói.
Triệu Hoài lom khom đứng dậy, tay không ngừng xoa lấy cái lưng của mình. Đến khi nhận ra, đã bị đám người Văn Thành bao vây tứ phía. Lần này, khó mà chạy trốn.
- Không biết là có chuyện gì, các ngươi lại tập hợp đông đủ ở đây vậy?- Triệu Hoài giả ngây mà hỏi.
- Chuyện gì? Tất nhiên là muốn cùng ngươi, giao lưu một chút!- Trần Khánh ranh mãnh mà đáp.
- Triệu Hoài ơi Triệu Hoài, không ngờ tới một ngày này phải không?- Văn Thành lên tiếng.
- Các ngươi ra tay với đồng học, không sợ học viện trừng phạt hay sao?- Triệu Hoài lớn tiếng chất vấn. Hắn muốn đem học viện làm lá chắn cho bản thân, ép họ biết khó mà lui.
- Học viện, ngươi còn có gan mà nhắc tới. Những chuyện này so với chuyện mà tên ác tặc nhà ngươi làm, không đáng nhắc tới. Ta tại sao lại sợ học viện trách phạt?- Văn Thành khí thế mà đáp.
- Ác tặc, ác tặc gì chứ? Ngươi nói gì, ta nghe không hiểu?- Triệu Hoài bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội, làm như bản thân không hề liên quan.
- Giả vờ cũng giống đấy! Đợi một chút nữa, ta thật muốn xem ngươi làm sao mà giả vờ? Lên!- Văn Thành hạ lệnh.
Vừa dứt lời, những người bao vây theo đó tấn công. Triệu Hoài ở giữa, liên tục bị đánh từ các phía. Vì cú ngã ban nãy, hắn giờ đã không có năng lực phản kháng.
- Các ngươi vừa vừa phải phải thôi, có cần ra tay đánh nặng đến thế không? Đã vậy, tên khốn nào đánh vào mặt ta thế?- Triệu Hoài kêu lên trong tuyệt vọng.
Sau khi được đám người đó, xoa bóp tập thể. Triệu Hoài cảm thấy, toàn thân đau nhức. Đặc biệt là khuôn mặt, hai con mắt đều được hoá tím. Hắn lúc này, bán sống bán chết mà nằm dưới đất.
- Không đúng, sao hắn lại yếu đuối đến vậy?- Thị Thu nhìn về tình hình, bất ngờ mà nói.
- Chuyện này... Chúng ta... Hay là...- Trần Khánh lắp ba lắp bắp lên tiếng.
Văn Thành nhìn vào cảnh tượng này, bắt đầu hoài nghi đối phương có thực sự là ác tặc hay không? Thực lực này so với ác tặc, đúng là kém xa bội phần. Nhưng Triệu Hoài lại khiêu khích hắn ta, lại là có nguyên do gì? Văn Thành không khỏi hoài nghi, liền rơi vào suy nghĩ.
- Chuyện này không lẽ còn ẩn tình? Anh, chúng ta giải quyết chuyện này thế nào?- Thị Thu hướng Văn Thành mà hỏi.
- Chuyện này đã lỡ, chúng ta chỉ có thể đem Triệu Hoài nhốt lại. Muốn biết được thông tin hai tên ác tặc, thì phải xem ở hắn. Còn nữa, cho người truy tìm xung quanh, không chừng ác tặc sẽ còn xuất hiện!- Văn Thành hạ lệnh.
- Vâng!- Thị Thu tuân theo.
Nhóm người theo đó trở về, Triệu Hoài thì được bọn họ khiêng đi, chỉ có điều là không khác khiêng heo là mấy. Còn hắn thì rơi vào bất tỉnh nhân sự, mặc kệ sự đời.
Hôm sau, Triệu Hoài được nhốt ở lều của Văn Thành. Thuận tiện cho việc tra hỏi, nhìn thấy Triệu Hoài vẫn còn ngất. Văn Thành muốn tiến lên, đem hắn tỉnh giấc, tra hỏi thông tin. Nào ngờ, Thanh Hằng lại tự nhiên xuất hiện, không còn cách nào khác. Liền đem Triệu Hoài giấu vội sang một bên.
Khi mà Triệu Hoài thức giấc, hắn ta nhận thấy bản thân đã bị trói lại. Nằm vật vờ dưới đất, miệng còn bị bịt kín. Bên ngoài lại có âm thanh của người khác trò chuyện.
- Văn Thành, chuyện đó ngươi giải quyết sao rồi?
- Chuyện đó, ta vẫn đang đều tra. Manh mối e là sắp có rồi!
- Ta thật sự muốn hỏi, chuyện ác tặc liệu có liên quan đến ngươi?
- Cô không phải không biết, ta đầu đội trời chân đạp đất. Loại chuyện ra tay với đồng học, sao có thể làm ra?
Triệu Hoài mơ hồ nhận ra, giọng nói đó là của Thanh Hằng. Liền điên cuồng vùng vẫy, phát ra âm thanh. Đây là muốn cầu cứu cô ta, tìm đường thoát thân.
Thanh âm mà Triệu Hoài phát ra, không hề nhỏ. Thành công thu hút sự chú ý của Thanh Hằng, cô ngập ngừng mà hỏi:
- Văn Thành, ngươi... có nghe thấy... tiếng động gì không?
Nghe được lời này, Văn Thành toả ra bối rối. Lúc nãy Thanh Hằng xuất hiện bất ngờ, Triệu Hoài còn ngất. Hắn ta không nghĩ nhiều, giờ có lẽ Triệu Hoài đã tỉnh. Để cô ta phát hiện, chuyện này coi như xong. Đành tìm việc, lấp li3m cho qua.
- Âm thanh, âm thanh gì chứ? Có vẻ như cô nghe lầm rồi. Vừa nãy ta nhận được tin tức ác tặc xuất hiện, ta giờ đưa cô tới đó!- Văn Thành lộ ra một chút, nét hoảng loạn trên mặt.
Nhận ra có điều không đúng, nhưng dưới sự hối thúc của Văn Thành. Thanh Hằng không cách nào chối từ, liền theo hắn đi ra ngoài. Triệu Hoài bên này, khó khăn mà thoát khỏi bịt miệng, vội hét lớn kêu cứu:
- Cứu mạng, cứu mạng a!
Nghe được lời này, Thanh Hằng ngay lập tức dừng lại. Nhìn về căn lều, lại nhìn về Văn Thành. Cảm giác hoài nghi theo đó mà xuất hiện, lập tức trở lại.
Lần theo âm thanh mà tới, nhìn thấy Triệu Hoài tay chân trói chặt. Khuôn mặt lại bầm tím, cả người đều là vết thương. Văn Thành theo đó đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn không biết giải thích làm sao cho phải?
- Thanh Hằng cứu ta, mau cứu ta!- trên mặt Triệu Hoài toàn là sự sợ hãi.
- Chuyện này là sao, Văn Thành?- Thanh Hằng nhìn hắn, buông lời chất vấn.
- Chuyện này là có hiểu lầm, cô nghe ta giải thích!- Văn Thành nói nhỏ.
- Muốn giải thích cái gì cũng được, nhưng trước tiên phải thả ta ra trước đã!- Triệu Hoài khó khăn lên tiếng.
( Không uổng công đêm qua ta ăn một trận đòn. Văn Thành à, ngươi bây giờ tắm cạn nước biển, cũng không thể nào rửa sạch hàm oan. Đắc tội với tiểu nhân, đây chính là kết cục mà ngươi phải nhận lấy!) Triệu Hoài mỉm cười, mang phần khoái chí.
Thanh Hằng theo đó, vội cởi trói cho Triệu Hoài. Chỉ thấy, hắn ta giả vờ đáng thương, khuôn mặt đều nhăn nhó. Biểu thị sự đau đớn tột cùng, cả tay chân đều không ngừng run rẩy. Đây là muốn làm cho người khác nghĩ rằng, bản thân hắn như vừa trải qua hành hạ cấp độ địa ngục.
- Văn Thành, chúng ta không thù không oán. Sao ngươi lại ra tay với ta?- Triệu Hoài yếu ớt mà nói, giọng điệu không còn chút sức lực nào.
- Văn Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi lại ra tay tàn nhẫn với Triệu Hoài như thế?- Thanh Hằng tức giận chất vấn, cô ta giờ đây. Thực sự đã nghi ngờ Văn Thành.
- Chuyện này, e là có hiểu lầm. Thanh Hằng, cô nghe ta giải thích!
Văn Thành sau đó, vội kéo Thanh Hằng sang một bên. Đây là muốn đem nghi vấn của bản thân, trình bày một lượt với nàng.
- Ngươi nghi ngờ Triệu Hoài là ác tặc, nên mới bắt giam hắn ta. Từ đó mà tra hỏi thông tin?- Thanh Hằng nói nhỏ.
- Đúng vậy!
Triệu Hoài bên này, chỉ thấy hắn ta cười mỉm.( Nghĩ thử mà xem, ngươi càng giải thích. Cô sẽ tin hay là hoài nghi? Con người ấy mà, đều thích tin vào việc mắt thấy tay nghe. Không bằng không chứng, muốn để người khác tin. Dựa vào mối quan hệ hai người các ngươi, chưa tới mức đó đâu. Văn Thành, ngươi ở đó, cố mà giải thích đi)
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v