Chương 59: Phản công
Đêm tối, Trần Khánh dần tỉnh lại. Nhìn về cảnh tượng xung quanh, là một hàng người đứng bên cạnh. Không khác gì hàng người tiễn đưa, dọa hắn một trận. Khuôn mặt người nào người nấy, như khỉ ăn ớt, tức giận hiện rõ trên khuôn mặt.
- Các ngươi, đây là muốn làm chuyện gì đây?- Trần Khánh ngơ ngác mà hỏi.
- Ngươi còn muốn hỏi, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?- Thị Thu lên tiếng.
- Ta... Ta làm cái gì?
- Trần Khánh, ngươi nhìn lại đồ mà bản thân đang mặc xem!- Văn Thành nghiêm mặt mà nói.
Trần Khánh đưa mắt nhìn xuống, bất ngờ khi nhìn thấy đồ mà bản thân đang mặc, một thân đồ đen. Lại đưa mắt nhìn lên, nhìn thấy sự tức giận của mọi người. Hắn dường như hiểu ra đôi phần.
- Chuyện... Chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đây đâu phải là đồ của ta!- Trần Khánh ấp úng mà nói.
- Chuyện gì? Ta cũng rất muốn biết là có chuyện gì. Rốt cuộc là ngươi đã làm ra chuyện gì, tại sao mọi người đều cho rằng ngươi là ác tặc? Có biết rằng, nó ảnh hưởng thế nào đến danh dự nhà họ Trần hay không?- Thị Thu tức giận chất vấn.
- Thu, bình tĩnh lại! Trần Khánh, chuyện này rốt cuộc thế nào?- Văn Thành lên tiếng.
- Chuyện đó... Ta không biết, chỉ nhớ là có người đánh ngất ta. Sau đó trói ta vào thân cây, ta mai mắn thoát ra. Liền truy đuổi lấy hắn, đến lúc gặp được Thanh Hằng. Lại bị bọn họ vây đánh, tiếp theo đó thì bị đánh ngất. Lúc tỉnh lại, thì đã ở đây rồi!- Trần Khánh đem tất cả, một lần kể hết, từ đầu đến đuôi.
Văn Thành nhíu mày, hắn sơ bộ hiểu ra, là có người muốn hại hắn. Nhìn chung, hắn đã biết kẻ đó là ai, Triệu Hoài. Đây rõ ràng là lời tuyên chiến, cũng như thách thức đối với Văn Thành. Đối phương muốn trả thù việc lần trước, nên làm ra chuyện lần này. Văn Thành liền rơi vào suy tư, ngẫm nghĩ hồi lâu.
- Vậy, ngươi có biết kẻ đó là ai không?- Thị Thu lên tiếng.
- Hắn ta bịt mặt trùm đầu, khó mà nhận ra. Nhưng khi đuổi tới, ta thấy bóng dáng của một thanh niên trong đám người Thanh Hằng. Có lẽ là hắn ta...- Trần Khánh mơ hồ nhớ lại.
- Vậy chúng ta đi tìm hắn ta, biết đâu có được manh mối!- Thị Thu.
- Không cần, ta đã biết hung thủ là ai. Triệu Hoài lớp C, có lẽ là hắn ta. Nhưng vấn đề lớn nhất, là làm sao để hắn ta chủ động nhận tội?- Văn Thành ưu sầu mà nói.
- Anh, hay là chúng ta, gậy ông đập lưng ông. Ngụy tạo bằng chứng, vu khống cho hắn?- Thị Thu đề ra giải pháp.
- Chuyện đó không được, làm không khéo. Lại để hắn ta nắm được đằng chuôi, người chịu thiệt lại là chính chúng ta!- Văn Thành lí giải, bác bỏ ý kiến.
- Vậy, chúng ta cho người vào trong lều của hắn, thu thập chứng cứ hay là cho người theo dõi?- Trần Khánh lên tiếng.
- Ngươi nghĩ với năng lực của hắn, chúng ta cho người theo dõi được không? Chứng cứ quan trọng, ai lại để ở chỗ của bản thân. Đừng quên, năng lực phản trinh sát của ác tặc rất mạnh!- Văn Thành một lần nữa bác bỏ.
- Cách này không được, cách kia không được. Anh, chúng ta phải làm thế nào?- Thị Thu có phần lo lắng.
- Xem ra, phải dùng đến biện pháp mạnh!- Văn Thành nhìn về ngọn đèn, ý vị sâu xa.
Triệu Hoài bên này, sau khi thành công trả được thù. Hắn lựa chọn an nhàn mà sống, không bon chen sự đời. Dù sao thành quả mà hắn ra tay cướp được, nhiều hơn số lần bọn họ vất vả đi săn.
- Thanh Đạt, tên khốn kiếp đó đi đâu rồi? Không biết lại chạy đến chỗ nào để chơi?- Triệu Hoài buông lời phàn nàn.
Đêm tối, ánh trăng soi xuống cảnh vật xung quanh. Mờ mờ ảo ảo xuất hiện vài bóng hình, nhìn về phía Triệu Hoài. Ánh mắt kiên định, chứa một chút thù hận.
Triệu Hoài mơ hồ cảm giác, có người đang nhìn mình. Liền đưa mắt nhìn tới, một phi đao theo đó xuất hiện. Xẹt qua khuôn mặt của hắn, Triệu Hoài xoay người, thành công tránh né.
- Ai đấy?- Tiếng Triệu Hoài hét lớn.
Theo đó, một bóng người xuất hiện, là Trần Khánh. Triệu Hoài nhìn thấy là hắn, miệng bất giác mỉm cười. Đối phương khí thế lại hung hăng, xem ra là không có ý gì tốt. Triệu Hoài biết là, có sự chẳng lành sắp xảy ra.
- Bạn học này, đêm hôm khuya khoắt, sau lại đến đây?- Triệu Hoài giả vờ nói, ý đồ thăm dò.
- Ta đến đây, hơn ai hết, ngươi phải là người hiểu rõ!- Trần Khánh lớn tiếng đáp trả.
Theo đó, Trần Khánh không nhiều lời. Lập tức tấn công, một gậy được tung ra, uy lực mạnh mẽ. Triệu Hoài đưa thương đỡ lấy, trực tiếp lùi về sau mấy bước.
- Ngươi... Đây là muốn hành hung đồng học?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi.
- Không phải hành hung đồng học, mà là truy bắt ác tặc!- Trần Khánh mạnh miệng mà nói.
Chỉ thấy, Triệu Hoài nở ra nụ cười gian xảo. Giả vờ đáng thương mà hét lớn:' Cứu mạng, cứu mạng a!' Âm thanh đó, vang vọng khắp khu rừng.
- Ngươi kêu đi, kêu đến rát cả cổ họng. Để xem, có ai đến cứu ngươi không?- Trần Khánh khí thế, tràn ngập tự tin.
- Lời thoại này, sao có chút quen tai vậy?- Triệu Hoài có dự cảm không lành.
Sau một hồi lâu, lại không có ai xuất hiện. Triệu Hoài lúc này, mới nhận thức được vấn đề. Bản thân có lẽ đã rơi vào tầm nhắm của đối phương.
- Không ngờ, các ngươi lại có chuẩn bị mà đến. Sao không ra hết đi, núp núp ló ló thì có ít gì?- Triệu Hoài lớn tiếng thăm dò.
Từ trong đêm tối, một nhóm người xuất hiện. Bao vây lấy Triệu Hoài, nhìn về kẻ trước mắt, Văn Thành. Triệu Hoài lại mỉm cười đầy khiêu khích.
( Không ngờ nói chơi, mà thật sự có thiệt. Đối phương đông người thế này, phải tìm cơ hội trốn thoát mới được!)- Triệu Hoài nghĩ thầm, khuôn mặt cố làm ra vẻ thần bí.
- Các ngươi, đây là muốn đánh hội đồng... Hay là từng người đối chiến?- Triệu Hoài cất tiếng.
- Chúng ta không phải ác tặc chuyên ra tay hãm hại đồng học, cướp của người khác. Tất nhiên là theo chủ nghĩa công lý, tất cả cùng lên!- Trần Khánh một lời diễn giải, hùng hồn mà nói.
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh liền lập tức tấn công. Đem Triệu Hoài làm mục tiêu mà ra tay. Hắn đứng giữa vòng vây, khó khăn mà chống đỡ từng người.
- Lấy đông hiếp ít, đây là cái mà các ngươi gọi là công lý đấy à?- Triệu Hoài lớn tiếng chất vấn.
- Ngươi hình như hiểu lầm, giữa khái niệm công lý và công bằng thì phải. Vậy hôm nay, ta sẽ giúp ngươi hiểu rõ, thế nào là công lý!- Trần Khánh mạnh miệng mà nói.
Nghe được lời này, Triệu Hoài không cách nào phản bác. Nói thế thì chịu, chứ biết sao giờ? Một hơi chống trả, đem bọn họ đẩy lùi về sau. Nhằm tạo ra cơ hội thoát thân, từ đó đột phá vòng vây.
Đáng tiếc, bọn họ vừa công vừa thủ, phối hợp chặt chẽ. Thay nhau không ngừng tấn công Triệu Hoài, đây là muốn làm suy kiệt thể lực của hắn. Nhận thấy, tình hình không ổn, Triệu Hoài lúc này, quan sát hoàn cảnh xung quanh một lượt.
Một thương mạnh mẽ đánh ra, xoay tròn một vòng, đem người xung quanh bán kính 3m đều đẩy lùi về sau. Triệu Hoài nhân cơ hội này, đột phá vòng vây mà bỏ chạy. Chỉ cần đi đến nơi đông người, lúc đó sẽ không còn phải sợ bọn họ.
- Mau, đuổi theo, đừng để hắn ta trốn thoát!- Văn Thành hạ lệnh.
Cả nhóm người của Văn Thành, tức tốc đuổi theo phía sau. Màn đêm vốn dĩ thanh tịnh, nay lại trở nên ồn ào.
Triệu Hoài bên này bỏ chạy, địa hình xung quanh, hắn đã một hơi thông thuộc. Đây là trở về địa bàn của mình, làm sao mà Triệu Hoài lại sợ đối phương.
May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v