Chương 34: Hang động
Mọi người liền xông lên tấn công, Bích Nhi trong tay đại đao, một đường chém tới. Vừa mạnh mẽ mà vừa xinh đẹp, thảm sát từng con. Xem thực lực của bọn chúng, không phải là đối thủ của cô ta.
Ngô Dung không kém, song kiếm trong tay, liền thổi bay kẻ địch. Vừa uyển chuyển mà vừa nhẹ nhàng, đánh cho yêu thú không kịp trở tay.
Ba người còn lại cũng không kém là bao, hợp tác đối chiến. Phối hợp ăn ý, vừa đánh vừa thủ, thực lực xem ra là không thể coi thường.
Triệu Hoài bên này, tất nhiên là vẫn ở chỗ cũ. Im lặng quan sát, chuyện đánh vượt cấp này. Không nên thể hiện quá lố, tránh họa vào thân. Ngồi đây quan sát, hắn học được không ít.
( Xem ra chuyện này, dễ giải quyết rồi đây!) Một bên cảm thán, còn một bên thì thong thả cầm táo mà ăn.( Trái này không ngọt, lần sau vẫn nên là lựa chọn kĩ một chút mới được!)
Một bên đang cực lực chiến đấu, một bên ung dung dùng bữa, đúng là trái lập hoàn toàn. Khang Minh thấy thế, liền tìm cách chỉnh hắn.
Trong lúc giao đấu, Khang Minh cố tình đánh bay một con Thủy Nguyệt quái đến chỗ Triệu Hoài. Sau đó khoé miệng có phần nhếch lên, Khang Minh toả ra như không biết gì. Liền tìm cho mình một đối thủ mới.
Bên này, Thủy Nguyệt quái bị đánh bay tới, đầu vẫn còn có chút choáng. Triệu Hoài thì ngây người ra, hai bên bốn mắt nhìn nhau.
- Nhìn gì, muốn ăn thì phải nói!- Dứt lời, Triệu Hoài cầm quả táo. Dùng nó đánh mạnh, thẳng vào mặt đối phương.
Thủy Nguyệt quái trúng đòn, liền dính choáng thêm một lần nữa. Triệu Hoài nhân cơ hội này, chạy đến chỗ Bích Nhi, miệng không ngừng kêu lớn:' Cứu mạng, cứu mạng a!' Tiếng thét đó, đến người điếc còn phải nghe thấy.
Sau khi hồi phục, Thủy Nguyệt quái tức giận không thôi, liền truy sát Triệu Hoài. Chốc lát đã ở phía sau hắn, dẫu sao ưu thế lớn nhất của bọn này vẫn là tốc độ.
Triệu Hoài bên này, vừa chạy vừa kêu cứu mạng, thành công thu hút sự chú ý của Bích Nhi. Cô ta một đao chém tới, Triệu Hoài liền khom mình ngã xuống. Đao ấy, chém đứt đầu yêu thú phía sau, chỉ kém một chút nữa là ra tay với Triệu Hoài.
- Wa, chị đại à, lần sau có ra tay vẫn nên là thông báo cho ta một chút. Chị không sợ chém trúng thằng em này à!- Nói rồi, Triệu Hoài tự nhiên mà núp sau lưng Bích Nhi.
- Nếu ngươi dễ chết đến thế. Ta đâu cần phí công tốn sức mà bồi dưỡng ngươi. Đừng đùa nữa, tìm chỗ nào đó an toàn mà núp đi. Nhân cơ hội lần này, quan sát một lượt. Xem xem có học hỏi được gì không?- Thủy Nguyệt quái tấn công, Bích Nhi liền đem nó đến nơi khác.
- Xem ra vẫn là phải tìm chỗ an toàn mà ẩn nấp, mạng nhỏ quan trọng. Tên khốn nạn đó, xem một chút nữa, ta làm sao mà chỉnh ngươi!- Trong màn đêm sâu thẩm đó, hắn ta dường như biến mất.
Bên đây, sau một hồi đối chiến kịch liệt. Yêu thú xem như tiêu diệt gần hết, chỉ còn lát đát vài con. Bọn họ thế như chẻ tre, muốn đem yêu thú lần này mà tiêu diệt hết.
Giữa lúc Khang Minh định kết liễu một con Thủy Nguyệt quái, một thương từ đâu bay tới. Ngăn chặn lưỡi dao găm của hắn, Triệu Hoài xuất hiện. Thấy hắn, Khang Minh liền lập tức tấn công.
Hai người giao đấu, Triệu Hoài nhân cơ hội đó, một tay liền đẩy Thủy Nguyệt quái đi xa. Chấp thương mà đánh, không ngại đối thủ.
Dựa vào kĩ thuật của mình, Triệu Hoài liền tung ra một thương hiểm, hướng vào phần đùi của Khang Minh. Đáng tiếc, thương ấy đi tới, như vướng phải bức tường sắt. Không sao đánh nổi, Khang Minh thấy vậy, liền một găm chống trả. Găm ấy, xước qua người của Triệu Hoài.
Thành công ép được Triệu Hoài lui bước. Đúng lúc Khang Minh định tiến bước tấn công, một đao lớn đã chắn ngang trước mặt, Bích Nhi ra tay ngăn chặn hắn. Đám người kia thấy tình hình không ổn, liền lập tức tụ lại. Thủy Nguyệt quái đều nhân cơ hội này, từng con bỏ trốn.
- Ngươi còn tiến lên một bước, đừng trách ta ra tay không nương tình!- Bích Nhi cầm chặt đại đao, hướng Khang Minh mà nói.
- Cô... Đừng quá đáng, rõ ràng là hắn ta tấn công ta trước. Giờ cô lại bảo vệ hắn, đây là không để chúng ta trong mắt mà!- Khang Minh bực dọc mà nói, nhưng hắn cũng không dám làm ra hành động gì.
Bích Nhi lúc này, khí thế kiên định, ánh mắt đó, khiến người khác bất giác sợ hãi. Xem ra lần này, nhất định phải bảo vệ Triệu Hoài cho bằng được. Bầu không càng ngày càng trở nên căng thẳng.
Anh Thư thấy thế, liền vội hoà hoãn :' Từ từ đã nào, chúng ta có gì thì nói. Không cần phải động tay động chân với người nhà!'
- Triệu Hoài, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Lại muốn tiếp tục gây họa?- Ngô Dung thét lớn.
Triệu Hoài lúc này, tươi cười mà nói:' Ta chỉ đơn giản là muốn tha đi mấy con yêu thú mà thôi. Có cần phải lớn tiếng như vậy không?'
- Thả đi mấy con yêu thú mà thôi? Lời này nói ra, quả thật là dễ nghe. Ngươi có biết rằng, một năm bọn chúng giết bao nhiêu người? Giờ ngươi lại muốn đem bọn chúng thả đi!- Ngô Dung lúc này, mười phần giận dữ.
Triệu Hoài bây giờ, không hoảng cũng chẳng loạn, vẫn cứ là ung dung, làm ra vẻ thần bí mà nói:' E hèm, bởi vì muốn giảm đi số người bị yêu ma gi3t chết. Ta mới thả cho bọn chúng rời đi!'
- Ta đây là thấy, tên khốn nhà ngươi rõ ràng là muốn gây chuyện!- Khang Minh thêm dầu vào lửa.
Anh Thư thấy thế, liền vội lên tiếng:' Ngô Dung bớt giận! Tên khốn nhà ngươi, còn không mau giải thích?'
- Ta thật sự muốn hỏi, những lần giao đấu trước đây. Có phải là các ngươi đều truy cùng giết tận đám yêu thú đó?
- Đúng vậy, việc này có gì sai sao?
- Truy cùng giết tận, như vậy không sai. Chỉ là các ngươi sai ở cách làm mà thôi!
- Sai ở cách làm? Ngươi còn không mau nói rõ!- Anh Thư lúc này, có phần thắc mắc.
- Sai, là do các ngươi bị thù hận che mắt, làm việc thiếu suy nghĩ. Ta biết rằng các ngươi đều có định kiến về yêu ma, nhưng đừng để nó ảnh hưởng quá nhiều đến bản thân. Các ngươi nóng lòng muốn tiêu diệt, nhưng lại quên mất rằng. Chỉ cần không tiêu diệt được tận hang ổ. Thời gian đủ lâu, bọn nó sẽ một lần nữa xuất hiện. Lúc đó lại tiếp tục đánh, các người không cảm thấy phí công sao?
- Vậy, ngươi có cách?- Ngô Dung đã bình tĩnh đôi phần.
- Chị đại à, chị xem có thể bỏ đại đao xuống được chưa? Xem hắn ta kìa, sợ đến xanh cả mặt!- Triệu Hoài lập tức chuyển chủ đề.
Bích Nhi từ từ thả lỏng, đại đao trong tay cũng buông xuống. Triệu Hoài liền nhanh nhảu, bấm bóp liên hồi, mặc kệ câu hỏi của Ngô Dung.
- Ngươi...
- Triệu Hoài, nói cho bọn họ lí do vì sao ngươi lại thả yêu thú kia đi!- Bích Nhi lên tiếng.
- Được rồi, mọi việc đều nghe theo chị đại vậy. Ta tha cho con Thủy Nguyệt quái đó, tất nhiên là ta có ý đồ riêng. Lúc nãy nhân cơ hội nó phân tâm, liền đặt một thiết bị theo dõi trên người nó. Chỉ một chút nữa, liền biết tận hang ổ của bọn nó ở đâu. Từ đó mà tiêu diệt tất cả, đây mới gọi là truy cùng diệt tận. Có phải là, ta rất thông minh không?- Triệu Hoài bày ra khuôn mặt đắc ý.
- Wa, trước đây ta chỉ nghĩ là ngươi xấu thôi, không ngờ còn ác nữa. Đúng là mưu thâm kế độc mà!- Anh Thư cảm khái.
- Ta sẽ xem đó như là lời khen!
- Triệu Hoài, bây giờ ngây lập tức dẫn đường. Chúng ta liền truy đuổi bọn chúng!- Bích Nhi hạ lệnh.
- Lời của chị đại, ta tất nhiên là phải nghe theo!
Mặc dù có người không muốn, nhưng chẳng còn cách nào khác. Chỉ đành đi theo, tại một vách đá dựng đứng. Bọn họ dừng lại, xem ra là hang ổ nằm gần ở đây.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc