“Cô nương, đến giờ ăn tối rồi.”

Hàn Mộ xem sổ sách đến mê mẩn, khó khăn lắm mới tìm ra manh mối lại nghe đã đến giờ ăn tối.

Nhìn ra bên ngoài, ở đây chỉ có một mình hắn, nhưng trên bàn lại có tới bốn món mặn, bốn món rau dưa, một bát chè lớn.

Hắn lại bị tài lực của Nhiễm gia làm cho giật mình, hắn vì nuôi quân đa số tiền bạc đều chuyển thẳng về quân doanh, cô nương này ăn một bữa tám món đồ ăn, một bát chè, xa xỉ, sang trọng.

Hàn Mộ lập tức cầm đũa lên, ăn vui vẻ.

Thu Họa và Xuân Vũ nhìn cô nương  ăn hết miếng này đến miếng khác, mới một lát đã ăn hết một chén cơm, còn đòi thêm một chén nữa, gặm hơn một nửa giò heo, đến cả gà quay cũng ăn gần hết, một bữa cơm mà như gió bão lướt qua.

Hàn Mộ đặt đũa xuống, ợ lên một tiếng, thật nhiều thịt, ăn rất ngon, tay nghề đầu bếp nhà họ Nhiễm đúng là quá tốt.

Nghiêng mặt nhìn qua hai nha hoàn bên cạnh đang ngơ ngác trợn mắt há miệng nhìn mình, hắn mới phản ứng lại, không xong, thân thể này là nữ nhi Nhiễm gia, hắn biểu hiện quá mạnh rồi.

Lại hắng giọng, ra vẻ thanh nhã đoan trang đi rửa tay súc miệng.

Chờ đến khi Xuân Vũ tới hầu hạ đi tắm, Hàn Mộ mới nhớ tới hắn còn chưa biết thân thể này nhìn như thế nào.

Gương đồng được đánh bóng sáng loáng có thể nhìn thấy rõ ràng, nữ tử trong gương dung mạo diễm lệ, lông mày đen hơi cong, môi không son mà đỏ,  khóe mắt hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ duyên dáng, quyến rũ.

Không hổ là mỹ nhân nổi danh Giang Nam.

Hàn Mộ nhìn nha hoàn lần lượt gỡ từng món trâm cài, nới lỏng búi tóc, cảm thấy búi tóc cuối cùng cũng được thả lòng, nữ tử đúng là không dễ.

Đêm đã khuya, Xuân Vũ thổi tắt nến, chỉ để lại một ngọn nên gần đầu giường, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng.

Hàn Mộ cảm nhận mấy lớp chăn gấm mềm mại trải dưới người, ôm bụng trằn trọc một hồi  mới mang theo suy nghĩ phức tạp dần chìm vào giấc ngủ.

-

Hàn gia, trong phủ tướng quân.

Nhiễm Tòng Quân nhìn cải trắng hầm đậu hũ bày trong bát sứ trắng trước mặt, bên cạnh còn có một bát cải trắng ngâm giấm, không có chút khẩu vị.

Không phải nói quân doanh Hàn tướng quân được ăn thịt sao? Tại sao Hàn Mộ lại ăn chay, Nhiễm Tòng Vân không dám hỏi gần đây có hoạt động nhịn ăn hay không, chỉ đành cắn răng nuốt xuống bụng.

Một bữa ăn cực kỳ nhàm chán, thân thể Hàn Mộ lớn lượng ăn cũng nhiều, một hơi ăn năm sáu cái màn thầu, uống cháo cũng phải to bằng chật rửa mặt mới thấy no.

Nhiễm Tòng Quân  nghĩ đến sổ sách buổi chiều nhìn thấy, trong đầu cẩn thận tính toán, dựa theo phương pháp nuôi quân ban đầu, còn có số tiền thu vào của Hàn Mộ, nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ một năm nữa nàng chỉ có thể uống canh loãng lấp đầy bụng.

So sánh phủ đệ của Hàn tiểu tướng quân với Vân Thư Viên của nàng, thật đúng là nghèo đến đáng thương.

Đình viện chỉ có mấy bụi cây thấp bé, đến cả một cây tùng La Hán cũng không có.

Chính giữa có một võ đài to lớn, cọc hoa mai và kệ binh khí đặt bên trên, toàn bộ sân viện đơn sơ như động tuyết, không có bất kỳ thứ gì trang trí. Ngay cả bát ăn cơm chiều cũng thiếu một góc.app t-y-t

Cả buổi chiều suy nghĩ về tình hình tương lai cực kỳ hao tốn công sức, chưa nghĩ được một nửa Nhiễm Tòng Quân đã cảm thấy không thể mở nổi mắt..

Lúc An Thuận hầu hạ Nhiễm Tòng Quân rửa chân nàng mới phản ứng lại.

Cả một buổi, trong viện không có lấy một tỳ nữ, chỉ có mấy đội vệ binh không ngừng tuần tra, kỷ luật nghiêm ngặt.

Ban đêm, Nhiễm Tòng Quân cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y, trong phòng chỉ có mấy ngọn nến,  có hơi tối tăm, xuyên qua ánh nến có có thể nhìn ra trên áo đã bị mài mòn, có lẽ trung y này đã mặc từ lâu rồi.

Nhiễm Tòng Quân lại một lần nữa hiểu biết thêm về tình hình tài chính của phủ tướng quân.

Cứng, quá cứng.

Xoay người cũng có thể nghe được tiếng ván gỗ kêu kẽo kẹt dưới thân.

Nhiễm Tòng Quân nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Gối đầu vừa cao vừa cứng, bên trên giường cứng cũng chỉ có một tấm nệm mỏng, không khác gì trực tiếp ngủ trên giường gỗ, có thể là do tâm lý không thoải mái, Nhiễm Tòng Quân luôn cảm thấy toàn thân đau nhức.

An Thuận gác đêm ở gian ngoài, chỉ để lại một chiếc đèn lồng mờ nhạt, tiếng dầu bắn ra từ ngọn nến trong đêm càng rõ ràng. Màn lụa sứt chỉ dưới ánh trăng càng lộ ra rõ ràng.

Nhiễm Tòng Quân mang theo lo lắng cho tương lại mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm.

Nhiễm Tòng Quân chậm rãi tỉnh lại trong mùi hoa sơn chi ( hoa dành dành)

Mùi thơm ngào ngạt kỳ lạ lẫn lộn giữa sơn chi và trà xanh kéo Nhiễm Tòng Quân từ trong mơ tỉnh dậy.

Mùi hương này? Nhiễm Tòng Quân từ trong mộng bừng tỉnh.

Mùi hương này… Đây là một loại hương liệu từ Tây Vực, nàng lại bỏ thêm trà xanh và dành dành vào, cho nên chỉ có ở Vân Thư Viên nàng mới có mùi hương này.

Đập vào mắt là màn lụa mỏng, bên trên còn có họa tiết hoa cỏ bốn mùa. Dưới người là một tấm nệm gấm dày, mềm mại như nằm trên cục bông.

Nhiễm Tòng Quân vén rèm, đi giày hoa sen từ gấm Tứ Xuyên vội vàng lao tới trước gương đồng.

Là mặt nàng.

Là khuôn mặt Nhiễm Tòng Quân đã dùng mười sáu năm.

“Cô nương, cô nương, làm sao vậy?”

Đêm nay là đêm Xuân Vũ gác đêm, còn chưa tới giờ cô nương tỉnh dậy, nàng còn đang ngủ ở giường nệm bên ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở gian trong, Xuân Vũ không nghĩ nhiều, luống cuống tay chân mặc áo ngoài, chạy vào gian trong.

Nhìn thấy khóe mắt cô nương đối diện gương đồng còn đang đọng nước mắt, ngón tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt.

Nhiễm Tòng Quân nhìn vẻ mặt lo lắng của Xuân Vũ, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Nàng quay lại rồi?

Rốt cuộc là có chuyện gì!

Nhiễm Tòng Quân mở cửa sổ, để gió ngoài vườn thổi vào phòng, dựa vào gió mát để bình tĩnh lại.

Thu Họa đi theo mấy tiểu nha hoàn vào sau, liền nhìn thấy Nhiễm Tòng Quân đang cố gắng đẩy cửa sổ ra hết mức.

Nhiễm Tòng Quân nhận lấy khăn ngâm nước ấm trong tay Thu Họa, đắp lên mặt.

Thu Họa đi đến bên cửa sổ, đưa tay đóng cửa sổ lại một chút, có chút oán trách nói với Xuân Vũ: “Buổi chiều cô nương còn nói không khỏe, đau đầu, bây giờ lại ham lạnh, ngươi cũng không quản, nếu cô nương thật sự nhiễm phong hàn, đến lúc đó thấy thuốc đắng lại khổ mất mất ngày.”

Chiều hôm qua nàng còn đang ở trong thân thể Hàn Mộ.

“Buổi chiều? Đúng là lúc đó có chút đau đầu.” Nhiễm Tòng Quân chỉ có thể phụ họa.

Chiều hôm qua trong cơ thể nàng cũng có người, chẳng lẽ là Hàn Mộ sao?

“Cô nương còn nói nữa, đau đầu cũng không nghỉ ngơi cho tốt, lại nhìn sổ sách cả buổi chiều. Cô nương phải yêu quý thân thể của mình.” Xuân Vũ cầm lấy một cây trâm ngọc cắm nghiêng lên búi tóc của Nhiễm Tòng Quân.

Tức là ngày hôm qua có người nhập vào thân thể nàng, cũng dành cả buổi chiều để quan sát mọi chuyện tìm hiểu tình hình.

Buổi sáng Nhiễm Tòng Quân tỉnh lại cảm thấy có hơi trướng bụng, nghe Thu Họa và Xuân Vũ nói bóng nói gió một hồi mới biết, đêm qua nàng lại có thể ăn hết nửa cái giò heo còn có một con gà quay, một bàn đồ ăn cũng ăn gần hết.

Hàn Mộ! Chắc chắn là Hàn Mộ làm!

Tuy nàng không quen biết hắn, nhưng đồ ăn trong phủ tướng quân của hắn chỉ có đậu hũ và cải trắng, hắn lại tới Vân Thư Viên của nàng ăn nhiều như vậy! Không phải thân thể của mình hắn còn vội vàng ăn nhiều như vậy! Bây giờ nàng khó chịu muốn chết, cũng không cần ăn sáng nữa.

Rèm châu được vén lên, Thu Họa cùng một nha đầu Bạc Bình mang một cái tráp tiến vào.

 “Cô nương, kinh thành đưa đồ mới tới, nghe nói là trâm cài thịnh hành nhất trong kinh hiện tại, lão gia sai người đưa tới.” Thu Họa cầm tráp đi đến gần Nhiễm Tòng Quân mở ra.

Trong tráp mười mấy bộ trâm cài đầu được sắp xếp ngay ngắn, dáng vẻ sinh động lại không mất tươi sáng.

Nhiễm Tòng Quân chọn một bộ trâm hoa tử đằng cùng hoa đào đặt vào hộp trang điểm của mình.

 “Phần còn lại đặt trong hộp nhỏ, hai cái một tráp, lát nữa đưa qua cho nhóm người Bình tỷ tỷ.”

Dẫn nha hoàn theo chỗ hai tỷ muội, vừa ngồi xuống chuẩn bị uống một ngụm trà. Tĩnh Di đã nhìn thấy nha hoàn phía sau cầm hai tráp nhỏ. ( truyện trên app T Y T )

 “Gì vậy? Cho ta xem thứ gì tốt vậy.”

“Không phải thứ quý giá gì, trong kinh đưa trâm cài đầu tới, sáng hôm nay ta vừa nhận, mỗi người một phần, xem có thích cái nào thì cầm đi.”

Thu Họa mở tráp ra, đặt trên bàn, sau đó lui xuống cùng những nhà hoàn khác, không quấy rầy hứng thú của các chủ tử.

Di tỷ nhi tiến lên trước, nhìn trâm cài trong hộp, cầm lấy một đóa quả đào đính ngọc trai đi về phía Nhiễm Tòng Quân, trên khuôn mặt còn mang theo chút phúng phính của trẻ con, đôi mắt hạnh tròn xoe, khóe miệng còn mang theo ý cười.

 “Biểu tỷ nhanh cài trâm cho muội.” Vừa nói vừa đưa trâm hoa cho Nhiễm Tòng Quân, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế thấp.

Quả đào màu hồng nhạt lấp ló sau đầu, càng tôn lên vẻ đáng yêu.

Lý Tĩnh Bình và Lý Tĩnh Di ngồi hai bên Nhiễm Tòng Quân, nắm tay nàng: “Là kế mẫu trong kinh kia của muội gửi tới sao?”

 “Là phụ thân muội, mẫu thân kia của muội sao có thể nghĩ tới đưa cho ta những thứ này?”Nhiễm Tòng Quân lạnh nhạt nói, không nhìn ra vui buồn.

“Quân cô nương, lão phu nhân mời ngài đến Thọ An Đường một lát.” Nhà hoàn nhất đẳng bên cạnh lão thái thái là Minh Nguyệt tới truyền tin.

Nhiễm Tòng Quân ngồi ở Thục Phương các còn chưa nóng mông đã phải lập tức chạy đến Thọ An Đường.

Tới Thọ An Đường, lão thái thái đã ngồi chờ sẵn, cữu mẫu Đào thị ngồi bên dưới.

Mới vừa bước vào chính sảnh, đã bị lão thái thái kéo vào trong lòng, không ngừng khen bảo bối. Nói xong mới đưa thư trong tay cho Nhiễm Tòng Quân, để nàng mở ra xem.

Đào phu nhân lo lắng nhìn Nhiễm Tòng Quân.

Quả nhiên, cha Nhiễm lại gửi thư tới nói muốn Nhiễm Tòng Quân vào kinh ở.

Đặt thư xuống, Nhiễm Tòng Quân cúi đầu lẩm bẩm: “Cháu sẽ không vào kinh, ở đó rất khó chịu, ra ngoài dạo phố còn phải đội mũ có màn che. Có lẽ là muốn cháu gả cho người ở trong kinh, cháu và bọn họ đã nhiều năm không gặp, cháu không muốn đi.”

Nhiễm Tòng Quân từng đến kinh thành một lần, ở hai tháng, không quen với khí hậu, từ khi đến kinh thành liên tục bị bệnh, hai tháng đã tụt mười cần, ngoại trừ mỗi ngày phụ thân đến thăm nàng, kế mẫu cũng chỉ xuất hiện ngày đầu tiên.

Ngoại tổ mẫu nghe nàng ở kinh thành bị bệnh, liền viết thư tới nói nhớ nàng, nàng vừa vào kinh bà đã đổ bệnh, để cha Nhiễm đưa người quay về. Nhiễm Tòng Quân cũng từng nghi ngờ bệnh của mình sao lại kỳ lạ như vậy, vừa tới kinh đã bệnh, nhưng trở về Giang Nam lại rất tốt, nhưng không có chứng cứ nên chỉ có thể từ bỏ.

Lão phu nhân thấy dáng vẻ Nhiễm Tòng Quân cúi đầu rơi, lại ôm nàng vào lòng dỗ dành, gọi tâm can bảo bối.

Đào phu nhân ngồi phía dưới, trầm ngâm hồi lâu: “Vẫn luôn kéo dài cũng không phải là cách, không bằng để lão thái thái quyết định, viết cho kế mẫu cháu một lá thư, nói không nỡ rời khỏi Quân tỷ nhi, muốn Quân tỷ nhi thành gia ở Giang Nam. Kế mẫu của con bé chỉ ước gì Quân tỷ nhi cách kinh thành thật xa, bà ta nhất sẽ đồng ý.”

 “Đây đúng là cách hay.”

“Nhưng cháu không muốn gả chồng sớm như vậy.” Nói đến cùng Nhiễm Tòng Quân cũng là người đến từ thời hiện đại, ở đây sống mười sáu năm, rất nhiều thói quen sinh hoạt cùng bản tính đều thay đổi, nhưng vẫn không chịu được chuyện mới mười sáu tuổi đã gả chồng, huống hồ nữ nhi thế gia ở Giang Nam hầu như đều sau mười tám tuổi mới xuất giá, nàng mới mười sáu tuổi, quá sớm.

 “Cái này thì dễ, chỉ cần nói cháu có người trong lòng, còn chưa quyết định, chỉ cần cắt đứt suy nghĩ muốn cháu tới kinh thành của phụ thân cháu là được, kinh thành xa như vậy, ta cũng không nở để nữ nhi của Hành tỷ tỷ gả xa, cả đời không được gặp mặt, ở Giang Nam có Lý gia chống lưng, ai dám động tới cháu.” Đào phu nhân nhướng mày, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Cữu mẫu Đào thị và mẫu thân Nhiễm Tòng Quân chính là tỷ muội thân thiết, từ nhỏ đã yêu thương Nhiễm Tòng Quân như con gái ruột, muốn Nhiễm Tòng Quân gả tới kinh thành, đương nhiên bà cực kỳ không nỡ.

Nói chuyện xong, tạm biệt trưởng bối, Nhiễm Tòng Quân mới thong thả trở lại Vân Thư Viện, trên đường lại cảm thấy đầu hơi đau, nhắm mắt lại xoa xoa, lại mở mắt ra.

Thật không may, hình như lại trao đổi rồi!

Nhiễm Tòng Quân nhìn tuấn mã bên dưới, sau đó lại nhìn phong cảnh hai bên nhanh chóng lướt qua, lần này còn thảm hơn lần trước, nàng lại đang ở trên lưng ngựa.

Nhưng nàng không giỏi cưỡi ngựa!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play