Trước mặt Nhiễm Tòng Quân là một nam nhân cao lớn mặc áo giáp, đang hùng hồn nói gì đó.

Đây là nơi nào? Đây không phải học đường Lý phủ!

Nhiễm Tòng Quân phát hiện trong tay mình còn cầm một quyển công văn, không chờ nàng khôi phục lại tinh thần nhìn rõ trong sách viết gì, nam nhân trước mặt lại bắt đầu nói tiếp.

 “Thổ phỉ ở núi Bình Sơn đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Tổn thất các loại tổng cộng là một ngàn lượng, lương thảo quân tư trong tháng tiêu tốn cũng đã tính toán rõ ràng, tướng quân, chúng ta vẫn còn thiếu….”

Nam nhân mặt trắng còn chưa nói xong, cửa phòng đột nhiên mở ra, một nam tử vóc người cao lớn, nước da ngăm đen mang theo khẩu âm phương Bắc lao vào.

 “Tướng quân, đã điều tra rõ ràng, đám người buôn ngựa ở Tây Vực mười ngày nữa sẽ tới, lần này đều là ngựa tốt hiếm có, tướng quân, xem chúng ta cần bao nhiêu.”

Nói xong còn xấu hổ gãi đầu, giọng nói ầm ầm vang dội.

 “Thạch Duệ! Ngươi thấy chúng ta có thể mua được ngựa tốt sao! Triều đình cấp bạc chỉ đủ no ấm cơ bản, chúng ta lấy tiền đâu để mua ngựa tốt, vừa muốn ăn thịt, muốn mặc ấm còn muốn cưỡi ngựa tốt, bán ngươi đi cũng không đủ mưa một con!” Nam tử mặt trắng nghe xong liền mở miệng bác bỏ.

 “Triệu Lỗi, mua ngựa là yêu cầu trước đây của tướng quân, lần này ngựa tốt Tây Vực hiếm có khó tìm, nếu bỏ lỡ không biết phải chờ đến bao lâu, tướng quân còn chưa nói có mua hay hay không, ngươi lại ở đây nói bừa cái gì! Chủ tướng ở đây rốt cuộc là tướng quân hay là ngươi.”

Giọng nói ầm ầm như muốn khiến bụi đất trên xà nhà rơi xuống hết: “Cái này không cho mua, cái kia không cho mua, rượu không được uống, đến ngựa cũng không được mua.”

Triệu Lỗi nhìn bộ dạng của Thạch Duệ, vô cùng tức giận, hắn không biết lấy một chữ chỉ có tứ chi phát triển, đâu có biết nuôi quân tốn đến mức nào.

Mọi người đều biết quân đội Hàn gia, người ngựa binh khí đều ưu tú nhất, từ lò luyện tốt nhất, nước thép chất lượng cao nhất mới có thể luyện ra binh khi sắc bén nhất, tất cả đều được đổi từ bạc trắng mà ra. 

Chuyện mua ngựa nói thì dễ nhưng lấy bạc đâu ra để mua.

Nhiễm Tòng Quân còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hai nam nhân trước mắt đã bắt đầu ngươi một câu ta một câu làm ầm lên, hai bên đều mặt đỏ bừng bừng.

Nàng chỉ hiểu một việc nam nhan da đen cường tráng trước mặt là Thạch Duệ, hắn còn gọi nàng là tướng quân.

Thạch Duệ! Đây không phải phó tướng bên cạnh tiểu bá vương Hàn gia sao?

Hôm nay Sở Vân Chi mới vừa kể, Hàn Mộ cưỡi ngựa đạp gãy chân tiểu công tử Ngô gia, Thạch Duệ còn ở bên cạnh cười đùa.

Nhiễm Tòng Quân nhìn những đốt ngón tay rõ ràng, cùng lòng bàn tay đầy vết chai, đây rõ ràng là tay của nam nhân.

Thừa dịp hai người phía trước đang cãi nhau, Nhiễm Tòng Quân nhéo mình một cái - đau!

Không phải nàng lại xuyên qua đấy chứ, hơn nữa thân thể hiện tại còn là tiểu bá vương Hàn gia, Hàn Mộ?!

Bàn tay to lớn của Nhiễm Tòng Quân đập mạnh vào bàn! Chén trà trên bàn lắc lư vài cái, nắp rơi ra, vỡ thành nhiều mảnh.

 “Ầm ĩ cái gì! Chuyện mua ngựa ta sẽ nghĩ lại, ồn muốn chết, ra ngoài hết cho ta.”

Giọng nói này cũng là của nam tử, âm điệu trầm thấp, mang theo vẻ uy hiếp không thể bỏ qua.

Triệu Lỗi cùng Thạch Duệ nhìn nam nhân siết chặt nắm đấm giận giữ trước mặt, vội vàng lui ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã bắt đầu tranh luận, tiếng tranh cãi càng lúc càng xa.

Lúc này Nhiễm Tòng Quân mới có thời gian cẩn thận xem xét căn phòng này, hẳn là thư phòng.

Nàng đi về phía trước đóng chặt cửa lại.

Quay lại, phía trước là một tấm bình phong lớn - phong cảnh, hoa cỏ,  chim muông bình thường, không phải tác phẩm của một danh gia nào đó, gỗ làm bình phong cũng là loại gỗ thông dụng nhất, không đáng tiền. ứ n g d ụ n g t.y.t

Vòng qua bình phong, trước mặt Nhiễm Tòng Quân xuất hiện một cái bàn lớn, trên bàn chỉ có một nghiên mực, một bồn nhỏ rửa bút, hai bên trái phải đặt công văn thư từ.

Bên trong thư phòng đặt hai giá sách rất lớn, bên trong chất đầy sách. Thư phòng sạch sẽ ngăn nắp, không có báu vật hay đồ trang trí nào có gì trị gì ngoại trừ sách và công văn.

Nhiễm Tòng Quân tiện tay rút một quyển sách —— binh pháp.

Chủ nhân của thân thể này là không hổ là danh tướng Giang Nam, liên tiếp rút ra mười mấy quyển binh thư, toàn bộ đều nghiên cứu cẩn thận, những chỗ trống còn dùng chu sa đánh dấu ngập tràn lời phê bình, góc sách vì lật xem thường xuyên mà hơi ngả vàng.

Trên kệ sách cơ bản đều là binh pháp, bản đồ địa lý.

Nhiễm Tòng Quân ở thư phòng cả buổi chiều, xem qua thư tín trong phòng, còn lật tới sổ sách trong quân doanh.

Dùng bốn chữ để hình dung quân đội Hàn gia chính là —— thu không đủ chi.

Nuôi binh lãng phí tiền bạc, Hàn Mộ quản lý cửa hàng không tốt, mấy cửa hàng của hắn đều thu không đủ chi, số tiền triều đình chu cấp cũng chỉ đủ mua vật tư thông thường.

Nhiễm Tòng Quân  đã sớm nghe nói, quân Hàn gia ở Giang Nam đều là tướng lĩnh tinh nhuệ, ngay cả ngựa kỵ binh sử dụng cũng là ngựa tốt nhất của Tây Vực, áo giáp và vũ khí đều là hạng nhất. Tất cả đều là Hàn Mộ tự bỏ tiền nuôi quân, tự khiến bản thân mình thành nghèo khổ như bây giờ cũng không kỳ lạ.

Xem qua mấy bức thư lại trả lại vị trí ban đầu, Nhiễm Tòng Quân lấy ra một cuốn du ký, nhanh chóng đảo qua.

Nếu cứ xuyên qua như vậy, nàng không có ký ức của Hàn Mộ, nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó bị xem như yêu quái, đốt một mồi lửa thiêu sống, thế là xong đời.

Nhưng bây giờ ngoại trừ biết người hầu ngoài cửa là An Thuận, cùng tên cha mẹ Hàn Mộ, thì cái gì cũng không biết, không biết dẫn quân ra trận như thế nào, đến cả đường đến quân doanh cũng không biết, cứ tiếp tục như vậy cách cái chết cũng không còn xa.

Nhiễm Tòng Quân nhìn vật trang trí duy nhất trên giá sách là một con dao găm.

Hai ngày này nàng muốn ở thư phòng xem cho kỹ, cứ giả bệnh không đến doanh trại trước, nếu thật sự không được nàng chỉ có thể chịu đựng tự “đâm” mình, để dưỡng thương một tháng.

-

Lý phủ, nữ học đường.

Nhìn thấy Nhiễm Tòng Quân lại cúi đầu, Sở Vân Chi lo lắng chọc vào lưng Nhiễm Tòng Quân, muốn đánh thức nàng dậy.

Hàn Mộ cảm thấy hai mắt tối sầm, tiếp đó lại cảm thấy có người chọc vào lưng mình.

Ai dám to gan dám chọc vào lưng bản tướng!

Còn chưa kịp quay đầu đã lập tức phát hiện có mùi gì đó không đúng, mở mắt ra mới phát hiện cách bài trí hoàn toàn khác.

Không khí tràn ngập hương hoa, trên bàn gỗ lê thượng hạng có hơn chục loài hoa theo mùacùng  một số loại cây cỏ thông thường, trước mặt là một bình hoa miệng nhỏ tráng men đỏ.

Khung cửa sổ khẽ mở ra, để lộ những hàng tre xanh và cánh đồng mẫu đơn rộng lớn đang nở rộ bên ngoài.

Nữ tử trung niên trước mắt dạo bước tới gần, cầm thước gõ lên bàn: “Quân cô nương, nếu còn tiếp tục lười biếng, ta lại chỉ có thể đánh năm cái vào tay rồi báo lên lão thái thái.”

Nói xong nhìn về phía Tĩnh Bình.

“Quân tỷ tỷ không thoải mái sao? Có muốn xin nghỉ hay không?”

Hàn Mộ nghe thấy giọng nói quen thuộc của nữ tử sau lưng, quay đầu lại, không ngờ lại là biểu muội hắn.

Chuyện này là thế nào!

Chỉ có thể mở miệng qua loa lấy lệ trước.

“Không có việc gì.” Giọng nói của nữ tử mang theo một chút ngọt ngào mềm mại.

Hàn Mộ cầm một bông hoa cúc màu đỏ lên, bàn tay cầm bông hoa mảnh khảnh, yếu đuối không xương, thoạt nhìn giống như một tiểu cô nương được nuông chiều lớn lên trong nội trạch.

Trong lòng hắn thầm tính toán, biểu muội Sở Vân Chi đang học ở nữ học đường Lý gia. ( truyện trên app T Y T )

Nữ học Lý gia tổng cộng có bốn người, lúc hắn đăng ký nhập học cho muội muội đã hỏi thăm rõ ràng.

Trong đó có hai vị là nữ nhi Lý gia, còn một người là ngoại tôn nữ của lão phu nhân, mẫu thân mất sớm, phụ thân định cư trong kinh thành, trưởng nữ Nhiễm gia.

Vậy thân thể này của hắn chính là trưởng nữ Nhiễm gia.

Hàn Mộ bắt chước dáng vẻ của người xung quanh cắm hoa vào bình, nhét cả mười mấy cành hoa bình hoa miệng nhỏ, ép tất cả thành một cục.

Hắn nhìn những bông hoa rực rỡ màu sắc trước mặt, hài lòng gật đầu.

Miêu nương tử đi tới bên cạnh tác phẩm Hàn Mộ vừa hoàn thành, nhíu mày, đồng thời phê vào sách học cắm hoa của hắn.

 “Quá đầy, quá chật, cùng nằm trên một mặt phẳng lại không có cảm giác linh động, kém cỏi.”

Đợi đến khi nữ học kết thúc, Hàn Mộ cũng không nghĩ ra mình cắm hoa kém cỏi chỗ nào, hái hoa xuống mà không bỏ vào bình, thật lãng phí.

 “Quân tỷ tỷ, chơi mạt chược đi!”  Sở Vân Chi đuổi theo, thân mật nắm lấy cánh tay Hàn Mộ, Hàn Mộ nhanh chóng rút ra, quá thân mật.

Sở Vân Chi còn đang thắc mắc tại sao hôm nay Quân tỷ tỷ lại phản ứng lớn như vậy, bình thường các nàng cũng thường xuyên nắm tay nhau vậy, thân thiết vô cùng, hôm nay tại sao lại như vậy.

 “Hôm nay ta có hơi mệt, muốn về trước.” Hàn Mộ chỉ có thể giải thích như vậy, nhưng hiện tại đến cả thân thể mình đang ở nơi nào hắn cũng không biết.

Sở Vân Chi nghe xong vội vàng kêu Xuân Vũ Thu Họa tới đây, còn dặn dò tỉ mỉ phải chăm sóc Quân tỷ tỷ, mới lưu luyến không rời đi theo tỷ muội Lý gia.

 “Hôm nay thân thể cô nương không khỏe, chắc là do tối qua ham mát, trời mưa to như vậy nhưng vẫn mở cửa sổ.” Thu Họa khoác áo choàng lên người Hàn Mộ.

Hàn Mộ nhìn tỳ nữ cách hắn gần như vậy, không cách nào thích ứng nổi, toàn thân cứng đờ như tảng đá, Thu Hoa buộc chặt áo choàng cho nàng, lùi lại nửa bước.

Mưa bên ngoài đã tạnh nhưng thời tiết vẫn còn xám xịt, Xuân Vũ cầm đèn lưu ly bát giác dẫn đường đi trước.

Hàn Mộ nhìn Lý gia chạm trổ tinh xảo, đỉnh đài lầu các, mái cong ngói đen, đan xen chi chít, xoay chuyển liên tục.

Chỉ có thể cảm thán, đúng là có tiền.

Đi không bao lâu lại xuyên ca một cánh cửa nhỏ, những viên đá cuội đồng đều phủ kín lối đi quanh co, hai bên là tùng la hán, mái nhà lợp bằng ngói lưu ly. Lúc đi qua hành lang còn nhìn thấy cây san hô đỏ cao gần nửa người, hai con thiềm thừ bằng vàng ròng đặt hai bên. So với Lý phủ còn phú quý hơn nhiều.

 “Cô nương, học lâu nhất định đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút.” Thu Họa lại dẫn Hàn Mộ tới gian ngoài.

Giường đất bên cạnh cửa sổ đặt một tấm thảm đỏ dệt tơ vàng, phía trước đặt gối mềm họa tiết đám mây, hai bên là một cặp lò lương hoa mai, bên trên lượn lờ khói hương.

Là mùi hương Hàn Mộ chưa từng ngửi thấy, có lẽ là do nữ nhi Nhiễm gia tự mình điều chế.

Hàn Mộ âm thầm đánh giá đồ đạc trong phòng, nếu đổi thành bạc, thành ngựa Tây Vực, nếu có thể bán được mấy thứ ở đây, chuyện mua ngựa hắn đau đầu mấy ngày đã có cách giải quyết.

Hắn sờ thử tấm thảm mềm mại bên dưới, lại nghĩ lại giường gỗ trong phòng ngủ của mình ở phủ tướng quân.

Không nhịn được rơi nước mắt, đều là thế gia đại tộc, đều buôn bán làm ăn ở Giang Nam, tại sao lại chênh lệch nhiều như vậy!

 “Cô nương, Tồn Phong đến nói muốn cho ngài xem sổ sách tháng trước.” Thu Họa vén rèm châu, nhìn Hạn Mộ đang nhắm mắt nằm trên trên giường.

Hàn Mộ đang suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì, là phái người đi liên lạc Thạch Duệ và Triệu Lỗi, nói cho bọn họ biết thật ra mình bị thay đổi linh hồn, hay là tiếp tục án binh bất động xem sổ sách.

 “Để hắn vào đi.” Chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Tồn Phong  cúi đầu khom người đứng sau bình phong, đưa sổ sách cho Thu Họa, Thu Họa lại chuyển cho Hàn Mộ.

Hàn Mộ nhìn sổ sách rắc rối, không khỏi tặc lưỡi, cầm sổ lên lập xem mới phát hiện những quyển sổ này khác với cách ghi sổ trên thị trường.

Một tài khoản có hai hướng một vào một ra, tuy khiến người ghi sổ phiền phức một chút nhưng danh mục càng thêm rõ ràng, giảm bớt khả năng gian lận.

Loại sổ sách này hắn chưa từng nhìn thấy, có lẽ là cách ghi sổ đặc biệt của Nhiễm gia, hắn muốn nhìn kỹ xem, nghiêm túc học hỏi, sau này tranh thủ dùng cách ghi sổ như vậy cho nhà mình.

Tồn Phong đứng sau bình phong chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ khe chuyển động, mờ ảo nhìn không rõ, nhưng có thể nghe được tiếng lật từng trang sách.

Hắn nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói: “Cô nương, tiệm sách bên cạnh Xuân Ngọc Lâu chúng ta sắp đóng cửa, chúng ta có nên thảo luận xem gỡ xuống, nhập vào Xuân Ngọc Lâu hay không?”

Xuân Ngọc Lâu, chính là tửu lầu nổi tiếng nhất Lăng Châu, cũng là tửu lầu đắt giá nhất, không biết bắt đầu từ khi nào mỗi lần muốn mở tiệc chiêu đãi lớn nhất đều sẽ nghĩ tới Xuân Ngọc Lâu.

Hàn Mộ không nghĩ tới Xuân Ngọc Lâu lại là do nữ nhi Nhiễm gia xử lý.

 “Tiệm sách kia là của nhà ai?” Hàn Mộ hỏi.

“Bẩm cô nương, là Hàn gia. Ta đã hỏi thăm rõ ràng, tiệm sách kia hiện tại là của tiểu tướng quân Hàn gia, thu không đủ chi, chưởng quầy chính miệng nói với ta, Hàn gia chuẩn bị bán đi.” Tồn Phong trả lời.

Hàn Mộ đang uống nước cũng nghẹn lại ở cổ, không ngờ tiệm sách này là của hắn. Hình như hắn cũng có một chút ấn tượng, mình quả thật có một hiện sách trên đường Đông Hoa ở thành đông, việc kinh doanh không tốt, Triệu Lỗi đã đề cập tới chuyện bán đi mấy lần.

 “Ngươi thấy chúng ta có thể mua tiệm sách đó bao nhiêu tiền?” Hàn Mộ muốn hỏi giá trước, dù sao thân thể này cũng không phải của hắn, Nhiễm gia có rất nhiều tiền, nếu có thể nâng thêm được chút tiền, Triệu Lỗi chắc chắn sẽ bán đi. Đến lúc đó hắn có thể biến trở về Hàn Mộ hay không, số bạc này cũng đã trong tay quân Hàn gia.

Tồn Phong thầm tính toán trong đầu một lát, nói: “Tiệm sách như vậy nếu tính giá bình thường có thể bán được ba ngàn lượng, nếu chúng ta cố tình đè xuống thì có thể mua được khoảng hai nghìn bảy, hai nghìn tám trăm lượng.”

Hàn Mộ “!”

Đó chính là sản nghiệp của hắn, không nâng tiền lên thì chớ sao còn có thể hạ thấp được, không thể nào!

 “Thảo luận lại đi, giá này......”

“Cô nương là cảm thấy đắt sao? Tồn Tồn Phong cũng cảm thấy như vậy, ta cảm thấy đợi một thời gian nữa, hai nghìn năm trăm lượng cũng có thể mua được, dù sao chuyện làm ăn của tiệm sách kia kém như vậy, giá hiện tại đúng là có hơi đắt.”

Hàn Mộ tức giận đến bật cười, hai nghìn năm trăm lượng, sao ngươi không dùng hai trăm năm mươi lượng mua đi!

Nếu tiệm sách bán ba ngàn lượng, hắn sẽ có tiền mua ngựa, hai nghìn năm trăm, đừng có nghĩ tới.

Tồn Phong lại nói tình hình làm ăn của cửa hàng gần nửa canh giờ mới rời đi, lúc rời đi trời đã gần tối.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play