Cảnh Nhân năm thứ mười ba, đầu hạ.
Giang Nam một vùng hưng thịnh..
Mưa nhỏ rơi tí tách suốt cả đêm, kéo lên một tầm màn mờ ảo giữa bầu trời, thổi tan thời tiết oi bức ở Giang Nam.
Trăng tàn quạ kêu, Nhiễm Tòng Quân nằm trên giường lăn lộn qua lại, không thể ngủ yên.
Trong đầu chỉ toàn nghĩ tới buổi học cắm hoa hôm nay của Miêu nương tử, nàng lại sắp bị mắng.
Giống như môn toán nghe không hiểu gì kiếp trước, cho dù có biết sắp kiểm tra nhưng vẫn sợ.
Nhiễm Tòng Quân là một tác giả tiểu thuyết trên mạng xuyên đến Cảnh triều, tin tốt là vẫn giàu như cũ, tin xấu là cho dù xuyên tới Cảnh Triều nàng vẫn phải đi học.
Toán Văn Anh Sử Địa đời trước, bây giờ lại biến thành tứ thư ngũ kinh, cắm hoa phẩm trà, thêu thùa hội họa, quản nhà, quản lý tài sản.
Quá khổ!
Nhìn sách giáo khoa không có dấu chấm câu, Nhiễm Tòng Quân tình nguyện lựa chọn cuộc sống vô lo thời hiện đại cũng không muốn phú quý thời ở đây.
Nằm lăn lóc trên giường một hồi lại ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn, cố gắng nhớ kỹ từng loại hoa trong bình, còn có vị trí của chúng.
Hy vọng có thể trả lời được, không bị đánh vào tay.
Thu Họa vừa nghe tiếng động ở gian trong, đã biết cô nương lại vì chuyện đi học mà lo lắng.
Vừa đi vào đã nhìn thấy cô nương mặt ủ mày chau, ngồi trên bàn trang điểm.
Thu Họa nhanh chóng chải tóc cho cô nương, chuẩn bị quần áo.
“Búi tóc hôm nay của cô nương rất đẹp.” Thu Họa là người được Nhiễm mẫu đích thân lựa chọn lúc còn trên đời, tay nghề búi tóc rất tốt, lại thông minh hiểu chuyện.
Trang điểm xong, Nhiễm Tòng Quân chậm rãi đi tới bàn ăn, từng món ăn tinh xảo đặt trên đĩa lưu ly, có khoảng sáu loại.
Rau ngâm trong kinh đưa đến kết hợp cùng cháo gạo tẻ được nấu cẩn thận.
Nhiễm Tòng Quân uể oải múc từng miếng cháo vào miệng, sắc mặt tái nhợt, tựa như không phải đang ăn một món đồ ăn nhẹ tinh tế mà là cơm đoạt mạng có bỏ thêm thạch tín.
Trong lòng nghĩ đến câu hỏi lúc cắm hoa, hương vị trong miệng lại càng đắng, Nhiễm Tòng Quân vừa ăn hai miếng đã đặt thìa xuống.
Không ăn nữa, tới học đường trước, có lẽ tới học đường sẽ bớt lo lắng.
Xuân Vũ nhìn cô nương cứ mỗi lần đến giờ học của Miêu nương tử lại không ăn được nổi hai miếng, đã biết cô nương chắc chắn lại đang lo lắng sẽ bị đánh vào tay.
Chuẩn bị sẵn một hộp điểm tâm, có hai tầng.
Tầng trên bỏ một ít hoa quả khô cùng mấy quả quýt, tầng tiếp theo để bánh đậu xanh, bánh mẫu đơn ….bảo đảm lúc cô nương nghe giảng sẽ không đói bụng.
Trước khi Nhiễm Tòng Quân ra ngoài còn rẽ qua phòng nhỏ bên phải trước, trên tường treo một bức hình Thần Tài, dưới bàn bày đầy đủ các loại trái cây, cống phẩm, bốn mùa hương khói không ngừng.
Quỳ xuống cung kính, dập đầu, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thần Tài phù hộ cho Nhiễm gia, Lý gia phát tài.”
Lại nói rõ tên họ là gì, nhà ở đâu, quê quán ở chỗ nào, trông như thế nào nói hết với Thần Tài, để Thần Tài không phù hộ sai người.
Nhiễm Tòng Quân lợi dụng đầu óc hiện đại của mình gian khổ kiếm tiền, còn ngồi hưởng thu gia sản tích lũy mấy đời của Lý gia, chỉ mong Thần Tài phù hộ Nhiễm gia Lý gia nhiều đời hưng thịnh.
Ngay cả trong viện Nhiễm Tòng Quân cũng trồng toàn hoa hải đường, kim quế, lá hán tùng, để cầu mong phú quý, vinh hoa, ít nhất là ở thế hệ của nàng.
Từ nhỏ Nhiễm Tòng Quân đã sống cùng ngoại tổ mẫu, học đường cũng là do cữu cữu nhà nàng ở Lý gia mở.
Vân Thư Viên nàng ở thông với Lý Phủ qua một cánh cửa nhỏ ở góc Tây Bắc, tuy nói sống cùng một chỗ với ngoại tổ mẫu, nhưng mọi chi phí sinh hoạt ở Vân Thư Viên đều không dùng của Lý Phủ, cũng coi như là cửa riêng nhà riêng của Nhiễm Tòng Quân, tự mình quản nhà.
Đi đến cổng vòm phía Tây Nam, có mấy sai vặt để tóc chỏm cúi đầu đứng dưới cửa, hai bên có hai bà bà canh giữ.
Xa hơn về phía trước còn có thể nhìn thấy một vườn hoa xanh tốt, đầy sức sống, lầu các điện đài cao lớn hùng vĩ.
Tiến về phía trước có một khoảng sân nhỏ, hai bên là hàng trúc xanh, trước đình còn trồng tùng bách, xuyên qua đoạn đường rải sỏi, hai bên trái phải có hành lang rẽ ngang, ngoài phòng bày một bức bình phong gỗ tử đàn thêu chỉ vàng.
Học đường Lý gia được nghỉ một ngày, ít nhiều cũng cho Nhiễm Tòng Quân chút thời gian để thở.
Bước vào chính sảnh, ánh nến soi sáng, rường cột chạm trổ, bốn chiếc bàn được đặt ngay ngắn hai bên trái phải.
Học đường ít người, tổng cộng chỉ có bốn người, hai người là con gái nhà cữu cữu, Lý Tĩnh Bình và Lý Tĩnh Di ngồi trước ở hai bàn bên phải, nằm bò trên bàn ngủ gật.
Chiếc bàn trống phía sau bàn bên trái là chỗ ngồi muội muội ruột của tẩu tẩu Sở Vân Chi.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai tỷ muội ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhiễm Tòng Quân kéo lê từng bước chân, khuôn mặt chán nản đi vào học đường.
Việc đầu tiên Nhiễm Tòng Quân bước vào là xem trên bàn có bình hoa và hoa tươi hay không.
Quả nhiên không có.
Không thể biết trước.
Nhiễm Tòng Quân cười thê thảm, nằm bò lên bàn.
Trời muốn giết ta!
Hôm nay Miêu nương tử giảng bài, Nhiễm Tòng Quân đặc biệt tới sớm, còn nửa canh giờ mới chính thức giảng bài, không thể dở trò trước, chỉ có thể nằm sấp xuống ngủ.
Vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn chuẩn bị nằm xuống chợp mắt, lại nghe thấy tiếng nói trong trẻo như chuông vàng từ bên ngoài chính điện, càng ngày càng gần
“Quân tỷ tỷ!” Người còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng Sở Vân Chi.
“Mau mau mau, nhân lúc Miêu nương tử còn chưa tới, tỷ mau kể cho muội nghe chuyện lần trước chưa nói xong đi.” Sở Vân Chi chạy nhanh vào đại sảnh, nắm cánh tay Nhiễm Tòng Quân lắc lắc, giọng nói nũng nịu… - vườn lê t-y-t
Kể chuyện là một thói quen xấu của Nhiễm Tòng Quân do Miêu nương tử nói.
Đời trước Nhiễm Tòng Quân là một tác giả trên mạng, tới Cảnh triều không có mạng, cũng không có cái gọi là hệ thống, suốt ngày ngoại trừ tới học đường học tập thì chính là ngẩn người.
Sau đó lại vì quá nhàm chán nên tạo ra mạt chược, nữ học bốn người, vừa đúng một bàn mạt chược.
Lúc Nhiễm Tòng Quân chơi mạt chược miệng cũng không được nhàn rỗi, bắt đầu kể một chút truyện Phong Thần Bảng, Tây Du Ký, Bảo Liên Đăng…
Ba người Sở Vân Chi nghe thành nghiện, mỗi buổi sáng trước giờ học đều sẽ tới sớm để nghe Nhiễm Tòng Quân kể chuyện.
Ba người Sở Vân Chi ngồi thành một hàng ngay ngắn, trên tay còn cầm trà nước, điểm tâm.
Nhiễm Tòng Quân đứng phía trước, cầm kinh đường mộc* đã chuẩn bị từ trước.
(Kinh đường mộc là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, lớn nhỏ thường là vừa tay người cầm. Thường nhìn thấy khi quan huyện khi thẩm án)
Phanh ——
Kinh đường mộc vang lên.
“Lần trước trong sách đã nói đến, Nhị Lang Thần đưa Trầm Hương đến bí cảnh, yêu cầu Trầm Hương phải nhớ hết tất cả sách ở đây mới có thể ra ngoài, một mình Trầm Hương ở ở trong mật cảnh vất vả độc sách, cho đến khi biến thành một ông lão tóc trắng xóa mới đọc hết sách….”
Một tay Nhiễm Tòng Quân vuốt bộ râu không hề tồn tại, hạ thấp giọng, tiếp tục dùng giọng điệu khàn khàn, cảm xúc của người kể chuyện hiện đại kể lại Bảo Liên Đăng.
Một người nói, ba người nghe.
Người nói miệng lưỡi lưu loát, người nghe say sưa, thích thú.
Kể đến đoạn xuất sắc ba người bên dưới còn trầm trồ vỗ tay khen ngợi.
Nói hết một nén nhang, Nhiễm Tòng Quân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô mới dừng lại. Ba người còn chưa nói xong, cảm thấy nghe chưa đủ.
Sở Vân Chi nhìn hai tỷ muội còn đang đắm chìm trong câu chuyện trước mặt, quyết định tung ra một tin tức lớn dọa bọn họ.
Nàng ấy hắng giọng, đứng đoan trang, chậm rãi nói ra một tin chấn động: “Nữ học chúng ta sắp có người mới.”
Ba người Nhiễm Tòng Quân trợn mắt há miệng, đồng thời nhìn chằm chằm vào mặt nàng ấy, vẻ mặt như chắc chắn ngươi đang lừa bọn ta.
Sở Vân Chi bĩu môi: “Đừng không tin ta, chuyện nhà ở khắp Giang Nam này ta đều biết, hơn nữa lần này người tới còn là biểu tỷ của ta, sao ta có thể lừa các ngươi.”
Biểu tỷ của Sở Vân Chi, vậy chẳng phải là Hàn Yên Hi sao?
Ca ca Hàn Yên Hi chính là tiểu bá vương nổi tiếng khắp vùng Giang Nam, giết người không chớp mắt, bình thường Hàn Yên Hi sống cùng cha mẹ ở nơi khác, không biết tại sao lại đến nữ học Lý gia.
Không thể nào.
Tuyệt đối không có khả năng.
Sở Vân Chi nhìn ba khuôn mặt không thể tin được đối diện, giải thích: “Hôm đó ta tới nhà cữu cữu chơi, Yên Hi cũng nghe được chuyện nữ tướng quân, đòi đến nữ học của chúng ta, đúng lúc phủ đệ của biểu ca cũng ở Lăng Châu, Yên Hi cũng tự nhiên đạt được ý nguyện, có lẽ hôm sau có thể chính thức nhập học.”
Tiếp đó lại nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng có một vấn đề, nếu biểu tỷ ta tới đây, chúng ta sẽ có thêm một người, không thể chơi mạt chược.”
Tĩnh Bình và Tĩnh Di nghe Sở Vân Chi nói đến đây đều nghiêm túc gật đầu.
Đây đúng là vấn đề, trước đây nữ học chỉ có bốn người các nàng thỉnh thoảng sẽ chơi mấy ván ở Đào Phương Đình ở gần đây, rũ bỏ mệt mỏi sau giờ học. Bây giờ có thêm một người, không thể chơi mạt chược, vốn dĩ đến nữ học đã đủ đau đớn, bây giờ cả mạt chược cũng không thể chơi, thật đúng là quá khổ.
Nhiễm Tòng Quân tựa cằm lên bàn, ánh mắt đờ đẫn.
Bối rối quá, buồn ngủ quá, đầu đau quá, muốn ngủ.
“Biểu tỷ kia của muội có phải muội muội của Hàn Mộ hay không?” Lý Tĩnh Di nhìn Sở Vân Chi đột nhiên đặt câu hỏi.
Sở Vân Chi không hiểu sao lại có liên quan đến Hàn Mộ, nhưng vẫn ngoan ngoan nói đúng là muội muội của hắn.
Lý Tĩnh Di hắng giọng, thần bí hạ giọng, tạo thành vòng tròn vây quanh bốn người: “Hôm qua, Hàn Mộ cưỡi ngựa trên đường lớn giẫm nát chân tiểu công tử Ngô gia.”
Nhiễm Tòng Quân nghe được chuyện thú vị mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Thật sự, mọi người phải tin ta. Hôm qua ta để Xuân Đào đi mua mứt hoa quả ở Ngũ Phương quán, chính mắt Xuân Đào nhìn thấy. Nghe nói tiểu công tử cãi nhau với một người bán hàng trên phố, không nhìn thấy Hàn tướng quân, Hàn tướng quân trực tiếp phóng ngựa qua, ngựa trực tiếp giẫm lên đùi Ngô công tử, gãy ngay tại chỗ. Phó tướng quân Thạch Duệ bên cạnh Hàn tướng quân còn cười nữa.”
Nhiễm Tòng Quân từng nghe người khác nhắc tới tiểu công tử Ngô gia, Ngô đại nhân có con muộn, cưng chiều không khác gì bảo bối, Hàn Mộ lại dám giẫm nát chân người ta?
Bên ngoài học đường đột nhiên trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Bốn người tập trung lại một chỗ nghe Tĩnh Di kể chuyện Hàn Mộ cưỡi ngựa làm người khác bị thương, sôi nổi vô cùng.
Hôm nay Hàn Mộ cưỡi ngựa đả thương người, hôm trước Hàn Mộ đốt mấy tòa nhà của Quách gia, biến Hàn Mộ thành ác quỷ có bộ mặt hung dữ.
Lý Tĩnh Di đột nhiên cảm thấy khí lạnh bao quanh người, vừa ngẩng đầu đã lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Miêu nương tử đứng sau bốn người, nghe các nàng nói về Hàn Mộ. Mặt mày không giận mà uy, toàn thân trên dưới nhã nhặn trầm tĩnh lại không mất uy nghiêm. ( truyện trên app T Y T )
“Miêu nương tử, từ ann.” Bốn người vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Các cô nương ngồi đi, đừng thảo luận chuyện linh tinh, lão thân chỉ muốn nói như vậy thôi.”
“Hôm nay thi cắm hoa, hoa lần này đã giao tới tay các cô nương, thời gian một canh giờ, chủ để không giới hạn, các cô nương có thể tự mình quyết định.” Miêu nương tử liếc mắt khẽ nhìn qua bốn người.
Tỳ nữ phía sau đặt mười mấy đóa hoa theo mùa và một chiếc bình trước mặt mỗi người, từng bình đều có màu sắc hình dạng khác nhau.
Nhiễm Tòng Quân có muốn chép bài cũng không còn cách nào, cầm lấy một bông cúc trắng trước mặt, nhìn một lúc lâu mới cầm kéo cắt bớt cành.
Sau khi nhét hoa vào trong bình, nhìn hồi lâu vẫn không biết nên chọn cái nào tiếp theo, Nhiễm Tòng Quân chống cằm nghịch hoa, mí mắt không tự chủ được dán chặt vào nhau.
Tĩnh Di là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người hiếu động nhất ở nữ học, Miêu nương tử vừa nói tự mình cắm hoa, đã thừa dịp Miêu nương tử không chú ý viết mấy chữ lớn, xé nát rồi vò thành một cục, chọc vào lưng tỷ tỷ Tĩnh Bình trước mặt, lặng lẽ đưa qua.
Tĩnh Bình nhìn Miêu nương tử đang đứng sau xem Sở Vân Chi cắm hoa, đưa tay ra sau lưng nhặt quả cầu giấy lên, lén lút mở ra, bên trên có dòng chữ rõ ràng: Mau nhìn Quân tỷ tỷ đi, gục đầu xuống rồi.
Tĩnh Bình hơi nghiêng đầu nhìn qua, Nhiễm Tòng Quân một tay cầm một bông hoa, mắt nhắm chặt, đầu không chịu được nghiêng sang một bên.
Sở Vân Chi thấy hành động của hai người, nhìn về phía trước, đầu Nhiễm Tòng Quân sắp đập vào bàn, không khỏi cười khúc khích.
“Khụ khụ.” Miêu nương tử nhìn hành động nhỏ của mấy người bọn họ, cầm thước trong tay, đám người Sở Vân Chi lập tức điều chỉnh tư thế ngồi thẳng lại cắm hoa. Chỉ có một mình Nhiễm Tòng Quân vẫn còn đang ngủ gật.
Tiếng thước đập xuống mặt bàn như sấm sét lập tức đánh thức Nhiễm Tòng Quân.
Mở to mắt thấy Miêu nương tử cầm thước đứng bên cạnh, khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng đưa tay ra nhận hình phạt.
Không biết tại sao hôm nay nàng vẫn luôn cảm thấy uể oải, giống như ngủ không đủ giấc.
Nhiễm Tòng Quân vẫn đáng thương mở bàn tay ra.
Ba thước hạ xuống, lòng bàn tay lập tức đỏ bừng.
Miêu nương tử thong thả quay người lại: “Nếu thân thể không khỏe, có thể nói rõ cho ta biết để về nhà nghỉ ngơi, nhưng nếu không giải thích thì phải tập trung vào.”
“Vâng, học trò biết sai, học trò không không dám tái phạm.”
Lòng bàn tay vẫn còn bỏng rát, nhưng mí mắt lại không chịu được dính chặt vào nhau.
Không thể ngủ, Nhiễm Tòng Quân, thước của Miêu nương tử vẫn còn đang chờ ngươi, không thể ngủ!
Nhiễm Tòng Quân cắn răng nhéo một cái vào đùi, gồng mình lấy lại tinh thần, mở mắt ra.
Mở mắt ra, đây là nơi nào?