Nói thẳng ra thì điều này thật tàn nhẫn, Kỷ Tảo Nguyên trước nay không hề thiếu bạn bè.
Dù là bạn cầm tay nhau đi nhà vệ sinh sau, hay cùng bạn đi mua đồ ăn vặt tối sau khi tan học, hoặc bạn trốn ra ngoài tán gẫu chuyện trò khi học thể dục, nếu cô muốn tìm, chỉ cần vẫy vẫy tay là có thể tìm được bạn.
Thế nên cô không thiếu một người bạn như Tống Hi Tây.
Ngược lại, chính Tống Hi Tây mới là người thực sự “cô đơn bơ vơ”.
Nếu không có Kỷ Tảo Nguyên, cô ấy thậm chí phải ăn trưa một mình ở căng tin.
Có vẻ giống như nữ chính trong phim Hàn Quốc bị cô lập vậy.
Thật đáng thương.
Nhưng cũng rất có khí chất.
Một khí chất độc lập, kiêu hãnh và không hề lép vế.
Từ một góc nhìn nào đó, cô ấy cũng có điểm tương đồng với Tạ Hạ Ngạn.
Chỉ là sự xuất sắc của Tạ Hạ Ngạn che đi sự cao ngạo của anh, khiến mọi người chỉ nhớ đến việc phải tôn thờ thiên tài sáng chói.
Trong khi sự cô độc kiêu hãnh của Tống Hi Tây lại quá nổi bật.
Có lẽ đó cũng là lý do tại sao đến nay ở tuổi mười tám, ngoài Kỷ Tảo Nguyên, cô ấy không tìm được một người bạn thân nào để tâm sự.
...
Là bạn thân nhất, nhưng Kỷ Tảo Nguyên và Tống Hi Tây là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nếu như Tống Hi Tây là đóa hồng rực rỡ đơn độc nở giữa bụi gai, vẫn kiêu hãnh vươn mình chống chọi với gió tuyết trong những ngày đông giá rét.
Thì Kỷ Tảo Nguyên chính là con cáo tuyết trắng nằm trong hốc cây, ngủ say ngoài bụi gai.
Nó tinh ranh, lười biếng, và giỏi việc thích nghi.
Biết tìm bóng cây chắn nắng che mưa, biết tích trữ thức ăn để qua mùa đông, và có thể chung sống hòa bình với gấu con ở hang bên cạnh.
Nó thuộc nằm lòng luật tự nhiên.
Tỷ lệ sống sót của nó rất cao.
Từ khi bắt đầu đi mẫu giáo đến nay, Kỷ Tảo Nguyên hầu như chưa bao giờ bị ai bắt nạt.
Trong một nhóm bạn bè, dù ở bất kỳ vòng xã giao nào, cô luôn luôn là người được yêu quý nhất.
Cuộc đời cô chưa từng trải qua những thất bại lớn, cũng chẳng va vào những rắc rối khó khăn.
Giống như học kém những môn khoa học xã hội, cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện phải cần cù học tập, mà thay vào đó chọn con đường dễ đi hơn là chuyển sang học tự nhiên.
Thậm chí mẹ Kỷ còn nói:
"Con gái tôi Tảo Nguyên ở mọi mặt đều tầm thường, chỉ có may mắn là hơn người. Từ nhỏ nó đi chùa thờ Thành Hoàng chưa bao giờ rút được quẻ xấu, thậm chí trụ trì còn nhớ mặt nó."
Lúc đó vào dịp Tết, xung quanh toàn người thân, Kỷ Tảo Nguyên đang ngồi cắn một nắm hạt hướng dương, nghe vậy chỉ biết cười ngượng.
Nhưng trong lòng cô lại nghĩ: Mẹ không hiểu con chút nào.
Đúng vậy.
Mẹ Kỷ thực sự không hiểu con gái mình.
Nhưng chỉ sau ba ngày quen biết, Tống Hi Tây đã thẳng thắn hỏi: "Kỷ Tảo Nguyên, mỗi ngày cậu sống không hạnh phúc thế này, tối ngủ có khóc không?"
Chính câu nói đó khiến Kỷ Tảo Nguyên trở thành bạn thân tâm giao với cô ấy suốt hai năm trời.
...
Nghĩ đến đây, Kỷ Tảo Nguyên không nhịn được thở dài, với tay đỡ lại tấm bảng tên sắp tuột khỏi vai.
Chỉ có đồ ngốc mới nghe theo lời Tạ Hạ Ngạn cầm cao tấm bảng tên lớp một cách nghiêm chỉnh thôi, mệt muốn chết.
"Có bậc thang."
Một giọng nói lạnh lùng bất đắc dĩ vang lên bên tai cô: "Đi đứng làm ơn nhìn đường giùm."ứng dụng t-y-t
Kỷ Tảo Nguyên vô thức dừng bước, suýt ngã úp mặt xuống theo quán tính.
Rồi cô tập trung nhìn kỹ...
… Cách cầu thang còn cả mét nữa.
Dù sải bước của cô có lớn thế nào cô cũng không thể dùng một bước đã bước tới chỗ đó.
Cô gái nhanh chóng quay đầu lại, dùng giọng điệu khiển trách: "Cậu tự xem đi, còn xa lắm mà."
Tạ Hạ Ngạn liếc mắt lười nhác: "Tôi thấy cậu đi lung tung như bị ma ám, sợ cậu mắc chứng hồn vía lìa khỏi xác rồi nhảy xuống đấy."
"... Anh mới là người nhảy xuống ấy."
Chàng trai nhét một tay vào túi, mặt vô cảm, tay kia vẫn cầm cái ghế, toàn thân khí chất chẳng giống đi dự lễ khai giảng chút nào.
Giống như đi đánh nhau hơn.
Kỷ Tảo Nguyên chột dạ ngậm miệng lại.
Cái ghế Tạ Hạ Ngạn đang cầm thực ra là của cô.
Vì cô phải cầm biển tên nên một tay cầm biển, một tay cầm ghế thật khổ sở, nên việc khuân vác này tự nhiên rơi xuống vai Tạ Hạ Ngạn, người duy nhất trong lớp không phải cầm thứ gì.
Mà so với việc đứng trước đám đông như một linh vật bị vô số người chú ý, Tạ Hạ Ngạn tất nhiên vẫn thích ẩn mình sau biển tên và khuân ghế.
Hơn nữa, cầm ghế còn cái hay là anh có thể giơ chân ghế ra ngoài, khiến các bạn nữ giả vờ lỡ đoàn đi ngang qua tự động tránh xa anh vài chục centimet.
Kỷ Tảo Nguyên nhìn anh luồn lách trong đám đông linh hoạt như một vũ khí ngoài hành tinh, mãi cô mới nhớ ra hỏi: "Này, sao cậu không tự mang ghế của cậu? Lát nữa cậu ngồi đâu?"
"Ngồi ghế VIP."
"Hả? Trong nhà thi đấu có ghế VIP à?"
Chàng trai thong thả bước đi, nhìn cô bằng ánh mắt "chăm sóc người khuyết tật trí tuệ".
Kỷ Tảo Nguyên lập tức hiểu ra: "À, là nữa cậu sẽ lên phát biểu đúng không?"
"Ừ."
"Vậy có nghĩa cậu cũng là học sinh đại diện lớp 12."
"..."
Tạ Hạ Ngạn bất lực: "... Không phải đại diện lớp 12 là cậu sao?"
"Quỷ thần ơi."
Kỷ Tảo Nguyên dở khóc dở cười: "Sao tôi cũng không biết chuyện này, cậu nghe tin đồn từ đâu thế?"
"Lão Từ."
"... Lão Từ mà cậu nói, không phải là giáo viên chủ nhiệm lớp mình đấy chứ?"
"Không thầy ấy thì còn ai nữa?"
Kỷ Tảo Nguyên suýt nhảy dựng lên: "Cái gì! Thầy, thầy ấy nói lúc nào vậy?"
Tạ Hạ Ngạn đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục đối thoại với cô bệnh nhân mất trí nhớ này hay không.
"Là lúc gần hết tiết thứ hai."
Cuối cùng, một bạn nữ ngồi phía sau anh, hàng đầu tiên, nhẹ giọng nhắc cô: "Lão Từ hỏi Tạ Hạ Ngạn có rảnh để phát biểu dưới cờ không, Tạ Hạ Ngạn giới thiệu cậu, sau đó cậu đã đồng ý."
???
Cô đã đồng ý rồi hả?
Cô đồng ý lúc nào?
Trong đầu cô hoàn toàn không có ký ức đoạn đó... À, cô dần dần nhớ ra rồi.
Hình như đó là lúc sắp tan học, cô bất ngờ bị giáo viên chủ nhiệm gọi tên.
Thầy đứng trên bục giảng cười híp mắt hỏi: "Kỷ Tảo Nguyên, em nghĩ sao về ý kiến của Tạ Hạ Ngạn?"
Lúc đó cô vẫn còn mơ màng, nghĩ chắc chỉ là về cách giải bài tập gì đó, nên gật đầu quyết đoán: "Em thấy hay ạ." ( truyện trên app tyt )
"Tốt, vậy thì quyết định như vậy đi. Tan học!"
Rồi cô đi vệ sinh.
Cô chẳng ngờ rằng, cái mà thầy "quyết định" lại là chuyện này.
Kỷ Tảo Nguyên ngẩng đầu lên, tuyệt vọng: "Tạ Hạ Ngạn, sao cậu lại tiến cử tôi?"
"Tôi không tiến cử cậu."
Có lẽ cũng thương hại cho hoàn cảnh của cô, Tạ Hạ Ngạn hiếm khi giải thích: "Lúc đó cậu cứ lẩm bẩm bên tôi, tôi sợ cậu bị quỷ ám nên nhìn cậu một cái."
"Rồi sao nữa?"
"Rồi cậu trở thành đại diện học sinh."
Kỷ Táo Nguyên hít sâu một hơi: "... Được rồi, vậy xin hỏi lúc đó tôi đọc thần chú gì mà cậu lại nghĩ tôi bị quỷ ám vậy?"
Ba chữ "bị quỷ ám" cô gần như nghiến răng nói ra.
Tạ Hạ Ngạn nhớ lại.
"Cậu nói: Này người ngoài hành tinh kia, có bản lĩnh thì lái đĩa bay tới giết chị đi, gì mà nhớ đừng yêu đương gì hết, chị đây cứ yêu đấy, ngày mai lập tức yêu luôn."
Nói xong, anh lại thêm một câu nhẹ nhàng: "Giọng cậu lúc đó điên khùng hơn thế nhiều."
...
Một sự im lặng kéo dài.
"Tôi đầu hàng."
Đại diện học sinh lớp 12 Tiểu Kỷ cúi đầu, thản nhiên: "Đến cả thứ khống chế không gian thời gian cũng muốn trả thù tôi, tôi còn vùng vẫy làm gì nữa."
Tạ Hạ Ngạn nhướng mày: "Cậu nói ai?"
"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao – sóng điện từ."
Kỷ Tảo Nguyên nản lòng cúi đầu: "Nhân loại và bước sóng vốn khác biệt, dù sao tôi cũng đấu không lại nó."
"..."
"Sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt đó?"
"Ánh mắt khâm phục đó."
Chàng trai rảnh tay vỗ vỗ lên tấm bảng tên trên vai cô, động viên: "Cố lên."
...
Chết tiệt.
*
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng Kỷ Tảo Nguyên vẫn không hiểu Tạ Hạ Ngạn sẽ ngồi "ghế VIP" ở chỗ nào.
Cô chỉ biết đại diện học sinh lớp 12 hôm nay không phải phát biểu, nhưng thứ Hai tuần sau phải phát biểu dưới cờ.
Bản thảo phải từ ba nghìn chữ.
Như một bản kiểm điểm từ trên trời rơi xuống vậy.
Điều khiến cô tức giận hơn là, hai tiếng sau, Kỷ Tảo Nguyên cuối cùng cũng biết Tạ Hạ Ngạn lên sân khấu làm gì.
... Nhận tiền.
Bởi vì học kỳ trước anh lại đứng đầu trong kỳ thi chung của sáu khu vực, rồi còn đoạt giải nhất môn vật lý cấp tỉnh.
Nên nhà trường đã thưởng học bổng ba nghìn tệ.
Kỷ Tảo Nguyên đang suy nghĩ về bài phát biểu chính trị, thì thấy anh bước lên sân khấu.
Cô ngồi hàng đầu nên nhìn rất rõ.
Tạ Hạ Ngạn cao ráo, đứng cạnh hiệu trưởng có biệt danh "Phật Di Lặc", trông vẻ ngoài cân đối siêu phàm.
Chưa kể gương mặt.
Ban đầu anh chỉ lên nhận phong bì rồi định đi, nhưng bị phó hiệu trưởng giữ lại, có vẻ như muốn anh nói vài lời "cảm nghĩ khi đoạt giải".
Thế là anh đứng ở bậc thang, cầm mic, nói ngắn gọn: "Kiến thức thay đổi vận mệnh, ước mơ tạo nên tương lai. Hy vọng các bạn đều chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày."
... Rồi bước xuống.
Cả quá trình nhẹ nhàng thoải mái như về nhà lấy năm tệ từ ngăn kéo vậy, ngay cả lông mày cũng không nhắc lên một cái.
Khiến bọn họ trông như đám người non nớt, còn anh thì rất bình tĩnh.
Kỷ Tảo Nguyên nhìn bóng dáng anh dần khuất sau những tiếng xì xầm thán phục của các bạn nữ xung quanh, bỗng nghĩ: Dù sau này Tạ Hạ Ngạn trở thành ông chồng bụng bia hay nhân viên văn phòng cúi mình trước sếp trong ô vuông chật hẹp, ít nhất bây giờ, trong lòng biết bao cô gái trong nhà thi đấu, anh để lại hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.
Không nhất thiết phải liên quan tới tình yêu, thần tượng, tình cảm.
Nhưng ít nhất, trong ký ức tuổi trẻ của những cô gái này, anh nhất định thuộc về phần sáng nhất.