"Hi Tây... Hi Tây?"

Vai lại bị vỗ nhẹ một cái.

Tống Hi Tây giật mình, vô tình đối diện đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Tảo Nguyên.

Khuôn mặt đối phương vẫn còn vẻ lo lắng: "Có chuyện gì thế, cậu ổn chứ?"

Ổn, ổn cái gì?

Làm sao có thể ổn.

Nỗi đau ngồi trên xe lăn, sự tuyệt vọng nhảy từ sân thượng nhà cao tầng đã khắc sâu vào trong xương tuỷ, như hình với bóng không thể tách ra.

Trừ khi mắt đền mắt, răng đền răng, nếu không cô ấy sẽ cả đời này không bao giờ ổn.

Nghĩ vậy, Tống Hi Tây bỗng thấy bình tĩnh lại.

Cô mỉm cười, vẻ mặt tươi tắn nhưng giọng điệu lạnh lẽo: "Không sao, cô Kỷ mở miệng, tôi làm sao dám có chuyện chứ."

...

Kỷ Tảo Nguyên ôm ghế, vô thức lùi lại hai bước.

Rồi chợt cảm thấy mình phản ứng hơi quá, lại cố dừng bước chân lại, suýt vấp chân trái.

Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tống Hi Tây xuất hiện sự trào phúng.

Kỷ Tảo Nguyên im lặng một lúc, cô bối rối không biết nên phản ứng thế nào.

Cô chưa từng thấy vẻ mặt này ở Tống Hi Tây.

Không chỉ là sự chán ghét, lạnh nhạt, oán hận, chua xót.

Mà còn ghê tởm.

... Đúng vậy.

Cô vừa thấy sự ghét bỏ chính mình trong mắt Tống Hi Tây?

Thế giới không thể thay đổi số mệnh chỉ trong một đêm chứ?

"Cậu làm gì mà nhìn tôi như thế?"

Cô gái vòng tay, nửa đùa nửa thật: "Tôi chẳng làm gì cậu cả, mà cậu đã ra vẻ như bị tôi ức hiếp vậy, Kỷ Tảo Nguyên à, đừng thế nữa, nói vài câu mà cũng khóc lên được à, tôi chịu cậu không nổi đâu."

Có lẽ giọng cô ấy hơi to, vượt quá mức cho phép, và nội dung đối thoại cũng không thân thiện cho lắm, nên sự chú ý của nhiều học sinh xung quanh bị hấp dẫn, tò mò nhìn hai người.

"Sao thế, Tống Hi Tây và Kỷ Tảo Nguyên cãi nhau à?"

"Có vẻ thế nhỉ, sao họ bỗng dưng cãi nhau vậy ta?"

"Tôi biết đâu, tưởng đang hỏi cậu cơ mà."

"Tôi cũng không nghe rõ... À! Có phải vì Hứa Lâm Lộc không?"

"Có thể đấy. Nhưng mối quan hệ của bộ ba họ thực sự là nghiệt duyên, nếu tôi là Kỷ Tảo Nguyên, chắc tôi điên mất."

"Than ôi, cô ấy chắc cũng xấu hổ lắm, bạn thân thích người mình ghét cay ghét đắng, đuổi cũng đuổi không được, nghĩ thôi cũng thấy kinh khủng rồi."

"Nhưng thật ra, Hứa Lâm Lộc đã thế kia, Tống Hi Tây còn... vì một thằng con trai mà đến mức đó, có biết xấu hổ không? "

"Cậu be bé cái mồm thôi."

...

Tiếng xì xào bên tai theo gió rơi vào trong màng nhĩ, chẳng câu nào dễ nghe.

Tống Hi Tây nghe mà bỗng muốn cười.

Khó trách kiếp trước cô ấy thất bại ê chề.

Người ta mười bảy, mười tám tuổi đã sớm mưu trí, gìn giữ danh tiếng cẩn thận.

Dù lợi lộc đã hưởng trọn, vẫn là tiên nữ trong trắng trước mắt mọi người.

Mọi sai lầm đều thuộc về kẻ theo đuổi phiền phức và người bạn thân không biết điều.

Còn cô ấy thì sao?

Thích là liều mạng thích, như con thiêu thân lao vào lửa, không quan tâm hậu quả.

Cuối cùng ngọn lửa thiêu rụi chính bản thân, biến cô ấy thành kẻ mất hết nhân phẩm.

Thật ngu ngốc.

Tống Hi Tây nhẹ nhàng nhướn mày.

"Kỷ Tảo Nguyên."

Đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ mở: "Sau này hai ta đừng cãi nhau vì đàn ông nữa, vô vị lắm."

Giọng nói trẻ con của Tống Hi Tây rất có duyên, khác hẳn người phương Nam có giọng điệu nhỏ nhẹ.

Đặc biệt khi cô ấy nói ra, phối hợp với nhan sắc sắc sảo và ngữ điệu thờ ơ, lại toát lên vẻ phong tình gợi cảm.

Kỷ Tảo Nguyên nhìn cô ấy trân trân.

Thật ra, não cô từ sáng thức dậy đến giờ đã hoạt động hết công suất, giờ bỗng xảy ra sự cố bất ngờ, cái CPU thiếu điều bốc cháy, không kịp xử lý.

Chỉ biết hỏi lại: "Hả?"

"Tôi không còn thích Hứa Lâm Lộc nữa."

Cô gái tươi cười: "Tôi nói thật đấy. Cậu biết tôi là một kẻ mê trai, thấy đẹp trai là muốn tán tỉnh, hồi trước còn nhỏ nữa chưa biết chuyện, gu thẩm mỹ còn non nớt lắm, bây giờ nghĩ lại... loại đàn ông nhạt nhẽo đó... Chậc, thôi nhường cậu đó."

Kỷ Tảo Nguyên: "Hả?"

"Vậy nên, từ giờ trở đi, dù cậu nghĩ gì về Hứa Lâm Lộc, đều không cần phải để tâm tới tôi. Dù hai người ngọt ngào hạnh phúc, hay chia tay rồi quay lại, hay cãi vã đánh nhau gì cũng được..."

Cô ấy ngừng một chút, rồi nhếch mép, từng câu từng chữ nói vô cùng rõ ràng: "Đó là chuyện của hai người, đừng bao giờ liên lụy tới tôi nữa."

Nói xong, không đợi Kỷ Tảo Nguyên kịp phản ứng, cô ấy mang ghế của mình đi vào giữa đám đông.

Kỷ Tảo Nguyên sững sờ, mãi mới nói được: "Tống..."

"Đừng đi theo tôi nữa."

... Chữ thứ hai chưa kịp nói ra đã bị cô gái lạnh lùng cắt ngang.

Tống Hi Tây không chút đổi sắc nhìn thẳng vào cô: "Lớp chúng ta xếp hàng theo số báo danh, cậu có mối quan hệ đi cửa sau được ưu ái có thể chen ngang, không có nghĩa là được tùy tiện chen hàng, hiểu không?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"...”

“Quay lại vị trí của cậu đi, thiên kim tiểu thư."

...

Học sinh trung học phổ thông hiếm khi cãi nhau dữ dội như vậy.

Bởi vì da mặt bọn họ mỏng, suy nghĩ nông cạn, lại sợ thầy cô.

Cho nên thường chỉ viết giấy nhắn cãi qua cãi lại, hoặc im lặng tẩy chay rồi nói xấu đối phương sau lưng.

Những học sinh như Tống Hi Tây dám xé toạc mặt ra mắng trước mặt thế này, cả học kỳ cũng khó gặp một lần.

Hơn nữa, cách nói chuyện và lựa chọn từ ngữ của cô rất lão luyện, chẳng giống học trò, khiến người nghe cảm thấy bị tát vào mặt.

Ngay cả những người xung quanh cũng không khỏi lắc đầu.

"Trời ơi... cũng không cần thiết phải làm như thế chứ... quá ngượng."

"Không lẽ Kỷ Tảo Nguyên sắp khóc rồi? Trời ạ, tội nghiệp quá, bị nói như vậy trước mọi người..."

"Nhưng các cậu có nghe ý Tống Hi Tây nói không, có vẻ Kỷ Tảo Nguyên và Hứa Lâm Lộc có quan hệ mập mờ thì phải?"

"Có vẻ... đúng như vậy, trời ơi, nếu thế thì Tống Hi Tây cũng thật đáng thương."

"Ai mà biết chứ."

...

Kỷ Tảo Nguyên cũng không biết mình đang có tâm trạng gì.

Cô không cảm thấy quá ngượng ngùng.

Cũng chẳng đến nỗi quá đau khổ.

Chỉ là mí mắt cay cay, mũi chua xót, suýt nữa thì không cầm được nước mắt.

Là do tủi thân.

Và còn chút tức giận.

Cái gọi là "không cần quan tâm cậu nghĩ thế nào về Hứa Lâm Lộc" là sao?

Cái gọi là "giữa hai người là chuyện của hai người, đừng lôi tôi vào nữa" là thế nào?

Từ đầu đến cuối, nếu không phải vì Tống Hi Tây bạn thân, thì với cô Hứa Lâm Lộc chỉ là một trong những kẻ theo đuổi rắc rối mà thôi.

Cô có cả ngàn cách để thoát khỏi rắc rối này.

Nhưng Tống Hi Tây cứ năn nỉ cô:

"Cuối tuần đi ăn tối với anh ấy đi, cậu đi thì anh ấy sẽ đi, mình năn nỉ cậu đấy!"

"Vé buổi hòa nhạc có rồi, mình cùng đi nhé! Chỉ có cậu là cựu thành viên ban nhạc, nếu cậu đi tớ mới vào được hậu trường, mình năn nỉ mà!"

"Cậu quen bạn anh ấy, cậu có thể giúp mình chuyển món quà này không? Cậu yên tâm, trong thư mình có ký tên đầy đủ, anh ấy sẽ không hiểu lầm đâu."

...

Hết lần này đến lần khác.

Từ đầu đến cuối, người bị lôi kéo vào đống rắc rối không phải Tống Hi Tây mà là Kỷ Tảo Nguyên.

Nếu thực sự muốn tranh luận, cô mới là nạn nhân bị hại đây này?

... Nhưng những lời đó, Kỷ Tảo Nguyên không nói ra một chữ.

Cô chỉ im lặng nhìn Tống Hi Tây, nhìn một hồi lâu.

Đối phương quay mặt đi, thậm chí không buồn liếc cô một cái.

Rất kiêu ngạo.

Rất lạnh lùng.

Rất quyết liệt, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Kỷ Tảo Nguyên hít hít mũi.

Không nói gì, quay đầu bước về cuối hàng.

Mặc dù trời nóng 40 độ giữa mùa hè, cô vẫn cảm nhận được cái lạnh của tuyết rơi tháng Sáu.

...

Lúc cả lớp xì xầm, bạn học Tiểu Kỷ cúi đầu buồn bã, thì Tạ Hạ Ngạn vừa quay lại theo chỉ thị của giáo viên chủ nhiệm.

"Thầy bận chút việc, em bảo các bạn xếp hàng rồi dẫn đến nhà thi đấu, theo sau lớp 12/7 là được, lớp mình ngồi cạnh họ mà. À, nhớ xếp hàng nghiêm chỉnh nghe không, ngày khai giảng, đừng để lãnh đạo trông thấy mà lắc đầu."

... Thầy chủ nhiệm nói như vậy đấy.

Tạ Hạ Ngạn đứng đầu hàng, nhìn đám học sinh xếp hàng lung tung trong hành lang, rơi vào suy tư.

Sau đó ánh mắt lập tức bắt gặp một bóng dáng.

Đứng cuối hàng, thấp hơn các bạn nam mấy cái đầu, giống như củ cải lạc giữa ruộng ngô.

Còn cúi đầu, giật dây kéo áo, kéo lên kéo xuống, kéo lên kéo xuống...

"Kỷ Tảo Nguyên."

...

Kỷ Tảo Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng ít ra không rơi nước mắt.

Chỉ vì da quá trắng, dáng người quá gầy, biểu cảm quá ủ rũ, toàn bộ con người toát lên vẻ vô cùng tang thương.

"Cậu chưa biết số báo danh của mình đúng không."

Đội trưởng họ Tạ chỉ cô, giọng điệu bình thản: "Lên đây cầm biển lớp đi."

"Hả?... À."

Trong ánh mắt sáng quắc của hai hàng học sinh, Kỷ Tảo Nguyên chậm rãi bước lên phía trước, nhận biển lớp từ tay Tạ Hạ Ngạn.

Hồi còn học trong lớp Văn, cô cũng từng cầm biển nên rất quen thuộc, tay nâng, vác lên vai một cách tự nhiên, vác như vác gánh ra đồng.

"Làm gì thế, khai giảng đấy."

Bỗng có giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai: "Ngẩng đầu lên, thẳng người, giữ vững tinh thần, đừng để lãnh đạo trường nhìn thấy mà lắc đầu."

"..."

"Nói cậu đấy, Kỷ Tảo Nguyên."

...

Kỷ Tảo Nguyên liếc nhìn biển số của lớp 12/7 phía trước đong đưa tự do.

Rồi liếc sang khuôn mặt bình thản bên cạnh.

Hít sâu một hơi, vẫn cảm thấy bất mãn nhưng vẫn giơ thẳng biển lên.

Thế giới chết tiệt.

Hôm nay là ngày khổ nạn của Kỷ Tảo Nguyên!

Tất cả đều thi nhau hãm hại cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play