Tháng Chín vẫn áp dụng giờ mùa hè.

Kỷ Tảo Nguyên tan học về nhà, đã gần mười giờ rưỡi tối.

Vì lớp 12 phải học tối thêm nửa tiếng.

Chuyện xích mích giữa cô và Tống Hi Tây buổi sáng, đến chiều thì không còn ai quan tâm nữa.

Mọi người cúi đầu chăm chỉ học bài, làm bài tập, chép bài, chép nhanh đến mức bút như muốn bay lên, nhanh chóng chìm đắm trong cuộc sống cam go của học sinh lớp 12.

Còn Kỷ Tảo Nguyên, cô viết bài phát biểu cả ngày.

Nói chung, ngày đầu tiên đi học, từ sáng đến tối, rất tồi tệ.

Nhưng khi mẹ hỏi, cô vẫn chọn cách nói tốt đẹp: "Tốt lắm ạ, bạn bè lớp mới rất thân thiện, bạn cùng bàn cũng dễ chịu, còn tốt bụng giới thiệu em làm đại diện học sinh nữa."

Mẹ Kỷ rất tò mò hỏi: "Đại diện học sinh có quyền hạn gì?"

"... Không có quyền hạn gì, chỉ có thể phát biểu dưới cờ thôi."

Thấy vẻ mặt con gái rõ ràng không mấy vui vẻ, mẹ Kỷ rất thông cảm không tiếp tục đào sâu chủ đề này.

Mà nhìn ra phía sau lưng cô gái: "Quý Viên Âm đâu? Sao hai chị em không về cùng nhau?"

Quý Viên Âm?

Kỷ Tảo Nguyên lắc đầu: "Không ạ, giờ tan học của lớp 11 và 12 khác nhau mà, làm sao về chung được... Khoan đã, mẹ nói Viên Âm đến giờ vẫn chưa về à?"

"Ừ, mẹ tưởng con bé đợi con về chung nên cũng không để ý."

Làm sao có thể.

"Lớp 11 tan học sớm hơn chúng con nửa tiếng, bây giờ đã gần 1 tiếng rồi mà vẫn chưa thấy về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"

"Nói bậy, đừng có miệng quạ đen.”

Tuy là nói như vậy, nhưng mẹ Kỷ cũng rất hoang mang.

Bà vội vàng lấy chìa khóa thay giày: "Con đi rửa mặt rồi ngủ đi, mẹ ra ngoài tìm con bé."

"Hả? Con ở nhà một mình thì làm sao ngủ được, để con đi với mẹ."

Kỷ Tảo Nguyên vội vàng theo sau.

Mẹ con hai người lo lắng bước ra cửa, nhưng chưa kịp đóng cửa lại, đã va phải Quý Viên Âm đang trên đường về nhà ở cầu thang.

Cô gái giật mình: "Dì ơi, sao... sao vậy ạ?"

Mẹ Kỷ nhẹ nhõm vỗ ngực, thở phào: "May quá, may quá."

Có lẽ viễn cảnh bà tưởng tượng ra còn tồi tệ hơn cả Kỷ Tảo Nguyên.

...

"Con làm bài tập quên mất thời gian ạ."

Cuối cùng, Quý Viên Âm giải thích như vậy.

Cô nàng ôm cặp sách, cúi đầu, đứng ở cửa như bị phạt đứng: "Xin lỗi dì đã làm dì lo lắng."

"Miễn sao con không có chuyện gì là được rồi."

Dù sao Viên Âm cũng mới đón về sống cùng hồi hè, mẹ Kỷ cũng không thể quá nghiêm khắc, chỉ nhắc nhở: "Lần sau nhớ báo với người nhà một tiếng, không thì dì lo chết mất."

Nghĩ lại, mẹ Kỷ  nói: "Cuối tuần dì sẽ dẫn con đi mua điện thoại, những hôm con có việc gì thì nói với chị họ, hoặc mượn điện thoại của thầy cô ở văn phòng cũng được, thầy cô Nhất Trung rất tốt bụng, con đừng ngại."

"Vâng, dì cứ yên tâm, con sẽ không làm thế lần nữa."

"Thôi, đừng đứng nữa, dì nấu một ít hoành thánh, để dì đi múc cho mỗi đứa một chén, kẻo đêm khuya đói bụng."

"Con không ăn đâu mẹ, con đang giảm cân."

"Con hâm à, đang lớp 12 mà giảm cái gì, rồi đến lúc ngất xỉu trong trường vì thiếu dinh dưỡng, thầy cô tưởng mẹ hành hạ con đấy."

"Đâu có kinh khủng đến thế..."

Kỷ Tảo Nguyên cười hì hì nũng nịu với mẹ, nhưng trong lòng thì đầy hoài nghi.

... "Làm bài tập quên giờ."

Nhưng khi rời khỏi trường, cô có nhìn lại tòa nhà dạy học một lần. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đèn tầng ba, bốn nơi lớp 11 học đã tắt hết, tối om chả thấy bóng dáng ai tự học cả.

Sau đó cô còn lề mề trên đường một lúc lâu, vào hiệu sách in hai bản tài liệu, từ chín giờ năm mươi lăm tan học mà đến mười giờ hai mươi lăm mới về tới nhà.

Kết quả là Quý Viên Âm còn về muộn hơn cả cô.

Vậy cô ấy đã đi đâu?

Vì sao lại phải nói dối?

Cô bé còn nhỏ tuổi, không thể dính dáng đến những chuyện không nên được.

Đầu óc Kỷ Tảo Nguyên lướt qua vô số suy nghĩ.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì.

Không nên quản thì đừng quản, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.

Đó là nguyên tắc sống của cô.

Rất lạnh lùng, nhưng ít nhất nó khiến cô được an toàn.

...

Sau khi rửa mặt xong, Kỷ Tảo Nguyên cuộn mình trong chăn nghiên cứu tin nhắn trên điện thoại.

Điện thoại của cô mới mua hè vừa rồi, vì học kì cuối thi không tốt nên bố không mua máy màn hình cảm ứng mới nhất cho cô.

Trong phạm vi hạn hẹp, Kỷ Tảo Nguyên lựa chọn đi lựa chọn lại, cuối cùng chọn một cái máy màu hồng có nắp, màn hình ngoài được trang bị đèn LED đẹp để hiển thị thời gian.

Và bây giờ đã là mười một giờ đêm.

Cô nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang soạn một lời tỏ tình vậy, suy nghĩ mãi mới soạn xong một tin nhắn.dreams of ocean t.y.t

"Cậu là ai?"

... Đúng vậy, chỉ có ba chữ cộng một dấu chấm hỏi thôi.

Nhưng cô suy nghĩ suốt năm phút.

Không lâu sau, điện thoại rung lên "rè rè" hai cái.

Người kia đã trả lời tin nhắn.

"?"

... Ngắn gọn hơn cả cô, thậm chí còn không có chữ nào.

Kỷ Tảo Nguyên định hỏi tiếp, thì người kia lại nhanh chóng gửi tiếp vài tin nhắn nữa.

"Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?"

"Lừa đảo à? Tin tặc máy tính? Gián điệp viễn thông?"

"Cảnh cáo cậu đừng làm chuyện ngu ngốc, tôi đã báo cảnh sát rồi."

???

Nói cái quái gì thế này?

Chính cô mới phải là người báo cảnh sát đây này!

Kỷ Tảo Nguyên tức giận trả lời: "Đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng! Tôi mới phải là người hỏi tại sao cậu lại có số điện thoại của tôi! Cậu có bản lĩnh thì cứ đi báo cảnh sát đi! Tôi cũng muốn thử xem rốt cuộc cảnh sát bắt ai!"

Do độ rộng màn hình bị hạn chế, một tin nhắn phải chia thành nhiều dòng, dấu chấm than dày đặc chen chúc trên màn hình nhỏ, thể hiện rất rõ tâm trạng của người gửi.

Chờ khoảng nửa phút, vẫn không thấy tin nhắn mới.

Kỷ Tảo Nguyên nghĩ có lẽ người kia bị dọa rồi.

Kết quả ngay sau đó:

"Tôi vừa gọi điện cho cậu, số điện thoại không liên lạc được."

Kỷ Tảo Nguyên lập tức trả lời: "Sáng nay tôi cũng gọi cho cậu nhưng không thể kết nối."

"Cái gì? Sáng nay cậu gọi tôi làm gì?"

"Bất ngờ nhận được tin nhắn kỳ lạ, vì tính an toàn nên tôi tất nhiên phải gọi lại để hỏi cho rõ."

"Cậu nói cậu nhận được tin nhắn tôi gửi sao?"

"Chứ không thì sao?"

"Tôi gửi cho cậu cái gì?"

...

Kỷ Tảo Nguyên cảm thấy kẻ "lừa đảo" này lẩm cẩm thật, khá kỳ quái.

Cô nghĩ một lúc, vẫn quyết định copy lại tin nhắn đầu tiên gửi lại cho anh ta.

Lần này, màn hình im lặng khoảng tầm hai phút.

"Hơi kinh dị."

Cuối cùng thì cũng có phản hồi.

Người đó thậm chí còn gửi lời mời kỳ lạ: "Hay là mình kết bạn Wechat đi? Wechat của tôi chính là số này."

"Wechat là gì? Cậu không phải đang quảng cáo phần mềm virus chứ?"

"Wechat là phần mềm virus à? Bé yêu, cậu thật dễ thương."

"Đồ điên, anh mới là trẻ con."

Kỷ Tảo Nguyên hơi tức giận, cô gõ chữ liên tục: "Tôi cũng không muốn lãng phí tiền điện thoại nữa, nhưng nếu muốn nói chuyện thì dùng phần mềm chính thống đi, số QQ của tôi là 519****31, cậu thêm QQ của tôi đi."

"..."

Đối phương trả lời bằng một loạt dấu ba chấm.

"Cậu không có cả QQ à?"

"Tôi có rất nhiều QQ."

Anh ta nói: "Nhưng nếu tôi không nhớ nhầm thì số tài khoản QQ cậu vừa gửi là số tài khoản của tôi thời trung học, ngay cả chồng tôi cũng không biết."

...

Trong phòng bật điều hòa mát mẻ, Kỷ Tảo Nguyên cuộn mình trong chăn nhưng vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô nuốt nước bọt: "Đừng đùa nữa, cái số QQ này tôi mới đăng ký năm ngoái, rốt cuộc cô là ai?"

Đã kết hôn có chồng rồi thì hồi trung học chắc cách đây đã nhiều năm.

Lúc đó QQ có đến chín chữ số rồi hả?

Đang suy nghĩ, tin nhắn tiếp theo của người đó lại gửi tới.

"Tôi là Kỷ Tảo Nguyên, còn cậu là ai?"

Kỷ Tảo Nguyên nhìn cái tên của chính mình trên màn hình, choáng váng nửa ngày.

Đến cả gõ phím cũng trở nên vụng về.

"Cậu đừng giả thần giả quỷ dọa người, tôi mới là Kỷ Tảo Nguyên. Bạn học à, cứ tiếp tục làm phiền thế này tôi thật sự sẽ báo cảnh sát đấy."

Cô hơi sợ.

Nhưng cũng cảm thấy rất vô lý.

Xã hội khoa học, không thể thật sự tồn tại ma quỷ gì chứ?

Hay là nhờ cậy cảnh sát?

Đang lúng túng trăn trở trong chăn, điện thoại cô lại rung lên.

Lần này tin nhắn rất đơn giản, có vẻ người kia đã suy nghĩ lại một cách hợp lý, nên hỏi một câu rất lý trí:

"Xin lỗi, cho hỏi cậu là Kỷ Tảo Nguyên năm nào?"

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play