Dĩ nhiên Kỷ Tảo Nguyên không phải loại ngốc cố thuyết phục đối phương tin rằng đây không chỉ đơn thuần là tin nhắn lừa đảo.
Thực ra, ngay từ đầu cô không hề có ý định thuyết phục đối phương.
Nhưng thái độ lạnh lùng kiểu "cô bé à, cậu thật khôi hài" của anh thật khiến người ta bực bội.
Khinh thường người khác quá đấy.
Kỷ Tảo Nguyên liếc anh hai cái, không nói gì, cúi đầu tiếp tục chữa bài.
Hừ.
Không thèm để ý tới loại ếch ngồi đáy giếng này.
Tuy nhiên, Tạ Hạ Ngạn - người vừa bị sóng điện từ tương lai định nghĩa là "không phải người tốt", lại hứng thú với chủ đề này.
Ngón tay thon dài của anh cầm cây bút, lấp lánh dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ, khiến giọng nói lạnh lẽo bình thường của anh chợt ấm áp: "Nếu thật sự là sóng điện từ tương lai, vậy thân phận đối phương không đơn giản, nói không chừng cậu có thể dò la được bí mật gì đó đấy."
Hử?
Kỷ Tảo Nguyên vểnh tai lên.
"Tháng Mười một sắp tới tổ chức thi liên trường, cậu có thể hỏi xem đề thi ra sao, chiếm trước ưu thế."
Kỷ Tảo Nguyên quay đầu sang nhìn anh.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng không chớp nhìn chằm chằm vào anh.
Chỉ thấy chàng trai thong thả nói: "Mười người đứng đầu sẽ được nhận học bổng, cậu lấy tiền đó đổi điện thoại và sim khác, sẽ không nhận mấy tin nhắn rác nữa."
Anh còn nói: "Kiến thức thay đổi vận mệnh, chăm học lên."
...
Đây chắc chắn là sự chế nhạo.
Chắc chắn là sự chế nhạo rồi.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Kỷ ban đầu còn tràn đầy kỳ vọng, giờ đây đầy mơ hồ.
Nửa phút sau, biến thành uất ức.
Cô cúi đầu, phồng má, dùng bút đỏ gạch mạnh vào chỗ sai: "Vì y = 1/2x, nên y' = x, vậy độ dốc DA = Tạ Hạ Ngạn là kẻ không có não thích chọc ghẹo người khác..."
Sửa tới đây, Kỷ Tảo Nguyên mới giật mình, nhìn dòng chữ lộn xộn trên giấy, lén liếc sang bạn cùng bàn.
Chàng trai đang chống cằm, mắt nhắm nghiền, đường nét khuôn mặt hòa với ánh sáng, còn đẹp hơn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Cô yên tâm thu hồi ánh mắt, vội vàng xóa bỏ bằng bút xóa kéo.
Dù sao Tạ Hạ Ngạn ngoài việc là một tên khó chịu còn là cán sự môn Toán, chịu trách nhiệm thu bài kiểm tra của cả lớp.
Cô là người lớn rộng rãi, sẽ không vì mâu thuẫn vớ vẩn mà gây thêm rắc rối.
Than ôi.
Rầu quá. Phiền quá đi.
Buổi sáng nay, từ sóng điện từ đến bạn cùng bàn đều rất phiền phức.
Lần đầu tiên trong đời, cô gái mười bảy tuổi Kỷ Tảo Nguyên có cảm giác u sầu thời kỳ trưởng thành sâu sắc như vậy.
Cô cảm thấy mình lẽ giống như các nhân vật trong phim thanh xuân đau khổ: đột nhiên trưởng thành.
...
Sau giờ ra chơi lớn là lễ khai giảng.
Toàn bộ học sinh cần khiêng ghế đến nhà thi đấu nghe bài phát biểu dài dòng hàng năm.
Vì vậy, ngay khi chuông reo, cả tòa nhà học tập ồn ào, tiếng xì xào trò chuyện và tiếng ghế kêu lê trên sàn tràn ngập khắp nơi.
Kỷ Tảo Nguyên cũng tìm cơ hội nói chuyện với Tống Hi Tây.
Cô ôm ghế, từ từ đi đến phía sau Tống Hi Tây, vỗ nhẹ lên vai cô nàng.
"Hi Tây."
Giọng cô rất dịu dàng, như một lời chào tự nhiên: "Sao cậu về sớm vậy?"
Rồi Kỷ Tảo Nguyên cảm nhận được bả vai dưới tay mình trở nên cứng đờ.
Sau khoảng nửa phút, Tống Hi Tây mới quay lại, nhìn chằm chằm cô.
Tống Hi Tây là một cô gái rất xinh đẹp.
Thật đấy.
Ở độ tuổi này, khi phần lớn các bạn nữ chỉ được gọi là "dễ thương", "trong trẻo", "năng động", Tống Hi Tây hoàn toàn xứng đáng với từ "mỹ miều".
Cô cao một mét bảy hai, khung xương không nhỏ, nhưng tỷ lệ cơ thể rất tốt, ngực to eo thon chân dài, chỉ có cánh tay hơi to, cho nên khi mặc đồng phục trông có vẻ đầy đặn.
Suốt thời kỳ trổ mã, cô ấy dường như luôn giảm cân, Kỷ Tảo Nguyên nói vô số lần rằng "Cậu không béo, cậu là kiểu gợi cảm phương Tây", nhưng cô ấy không nghe, ngoan cố tin rằng "Gợi cảm vô dụng, Hứa Lâm Lộc chỉ thích kiểu mảnh mai châu Á".
Chính vì Hứa Lâm Lộc thích kiểu nữ sinh mảnh mai, nên cô nàng rất thích ăn mặc nữ tính thuần khiết.
Dù là mỹ nhân mặt mày sắc sảo, nhưng hay mặc áo sơ mi cổ lưới và giày da tròn, tóc cắt ngang tầm mắt, hoặc kiểu công chúa Nhật.
Vẻ đẹp rực rỡ bị giảm xuống năm phần, khiến Kỷ Tảo Nguyên - bạn từ tiểu học đã cùng mẹ đọc tạp chí thời trang - cảm thấy bất lực.
Điều khiến cô càng bất lực hơn là Tống Hi Tây thích Hứa Lâm Lộc suốt ba năm, theo đuổi từ cấp hai đến bây giờ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Có gì bối rối hơn việc bạn thân thích một chàng trai?
Có.
Bạn thân thích chàng trai mà chàng trai đó thích bạn, và bạn dùng mọi lời nói độc ác từ chối, trốn như tránh tà.
Nhưng anh ta như nam chính không bao giờ thay lòng trong phim ngôn tình, ngoan cố không chịu nghe.
Kỷ Tảo Nguyên hiếm khi cãi nhau với Tống Hi Tây.
Một khi cãi vã, tám chín phần mười đều vì Hứa Lâm Lộc.
Vì vậy, khi cảm nhận được thái độ kỳ lạ của Tống Hi Tây sáng nay, cô lập tức đổ hết lỗi cho lên người tên đó.
Chắc chắn là cậu ta lại nói gì đó.
Cô gái bực bội nghĩ.
Tất nhiên, trong lúc Kỷ Tảo Nguyên cẩn thận muốn hỏi ra nguyên nhân, Tống Hi Tây cũng đang quan sát cô tỉ mỉ.
Phải, quan sát.
Bởi lần cuối cùng đối mặt Kỷ Tảo Nguyên bình tĩnh như thế, là cách đây hai năm, trong buổi họp mặt cựu học sinh.
Ngày đó vừa vặn là ngày bạn trai cô cầu hôn, lễ cầu hôn rất chân thành, rất lãng mạn.
Các bạn nữ trong lớp khóc với cô, các bạn nam quay video giúp cô, còn cô là tâm điểm, đứng trong bụi hồng trước Bức Tường Berlin, ngượng ngùng che mắt.
Hứa Lâm Lộc đùa rằng sẽ làm phù rể cho cô, cô lập tức mỉm cười khoát tay: "Thôi thôi, anh đừng đến khéo lại gây họa cho phù dâu của tôi nữa."
Giống hệt thời sinh viên.
Giống hệt cách ăn mặc vô hại.
Giống hệt lời nói đâm thọc vào vết thương lòng. ( truyện trên app tyt )
Kỷ Tảo Nguyên. Hứa Lâm Lộc.
Đối với Tống Hi Tây, đó là hai cái tên khắc cốt ghi tâm.
Kiếp trước, từ lúc quen Hứa Lâm Lộc, cho đến khi chết, Tống Hi Tây thích anh hơn mười năm.
Hứa Lâm Lộc cũng làm khổ cô hơn mười năm.
Mà người bạn thân thiết nhất, tin tưởng nhất của cô ấy - Kỷ Tảo Nguyên, chỉ đứng bàng quan nhìn Hứa Lâm Lộc làm khổ cô ấy suốt hơn mười năm.
Vì họ mà cô ấy thi đại học thất bại, tương lai sụp đổ, giấc mộng cuối cùng thành công dã tràng.
Vì họ mà cô ấy rời bỏ quê hương, lang bạt tha hương xứ người, không thể nhìn mặt mẹ lần cuối.
Vì họ mà cô ấy mất một chân, trở thành tàn phế, chỉ có thể sống trên xe lăn nửa đời sau.
Cuối cùng, người đàn ông mà cô ấy dành trọn tất cả xé tan giấy chứng nhận kết hôn, nói trước mặt cả nhà rằng anh ta thực sự không chịu nổi cô nữa.
Người bạn thân cùng nhau đi qua cả tuổi thanh xuân tát mạnh vào mặt cô ấy, nói "Tống Hi Tây, cậu đừng làm mất mặt nữa".
Cuộc đời cô ấy đã bị bọn họ phá hủy như thế, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không chừa để lại cho cô chút hy vọng sống.
Đầu xuân mát mẻ, chiều đẹp trời tháng ba, cô ấy dùng nạng leo lên sân thượng bệnh viện rồi nhảy xuống.
Trong gió rít bên tai, Tống Hi Tây nghĩ, nếu thật sự có kiếp sau, cô ấy nhất định, nhất định sẽ trả lại tất cả nỗi đau cô ấy phải chịu.
Trả lại từng cái tát.
Hai mắt khép lại lập tức mở to.
Cô ấy không xuống âm phủ uống canh Mạnh Bà, bên ngoài cửa sổ ánh nắng vẫn tươi sáng, ấm áp.
Xe con qua lại trên con phố quen thuộc, đôi giày da nhỏ trên chân cô ấy là kiểu cũ mười mấy năm về trước, trông cổ lỗ sĩ nhưng cô nhớ hồi mười bảy, mười tám tuổi mình rất thích.
Cô ấy quay về mười năm trước.
…