Kỷ Tảo Nguyên nhạy bén nhận ra bầu không khí ngưng trệ bất thường.
Rõ ràng hôm qua khi gọi điện, Tống Hi Tây vẫn rất hào hứng, nói một hơi nửa tiếng về tương lai tốt đẹp khi cùng đi ăn căng tin, cùng về nhà sau giờ học.
Nhưng chỉ qua một đêm, cô nàng trở nên thờ ơ như người xa lạ.
Thái độ thay đổi quá đột ngột, không có một dấu hiệu báo trước.
Kỷ Tảo Nguyên tất nhiên không phải kiểu người suy diễn lung tung từ những chi tiết nhỏ nhặt.
Nhưng phản ứng của Tống Hi Tây thực sự khiến cô sốc.
Không chào cô cũng bình thường, dù sao vẫn đang trong giờ học.
Toàn quá trình tập trung sắp xếp đồ đạc, cũng có thể hiểu, vì cô nàng mới đi du lịch về.
Nhưng...
Kỷ Tảo Nguyên đứng trên bục giảng, nhẹ nhàng buông lỏng quan sát toàn bộ phòng học, vừa kịp thấy Tống Hi Tây đá bay chùm chìa khóa của mình.
Chùm chìa khóa ban đầu để trên bàn, có lẽ lúc di chuyển bị rớt xuống dưới đất, nằm giữa lối đi.
Tống Hi Tây nhìn nó hai giây, rồi mím môi, giật chân đá bay.
Có lẽ phải ba, bốn phút sau, bạn cùng bàn mới của cô là Tạ Hạ Ngạn mới phát hiện ra vật lạ dưới chân, cúi xuống nhặt lên.
Kỷ Tảo Nguyên nhìn con mèo bông mềm mại trên bàn mình, chìm vào im lặng.
Cái móc chìa khóa đó, cô và Tống Hi Tây cùng đặt trước kỳ nghỉ hè.
Là phiên bản giới hạn của hãng G, giá cả không hề rẻ, Kỷ Tảo Nguyên chi hầu hết tiền thưởng thi hùng biện vào đây.
Vì thế còn bị mẹ mắng một trận.
Nhất Trung không phải là trường nhiều con nhà giàu, cho tới bây giờ cô vẫn chưa thấy có bạn nào khác sở hữu móc chìa khóa giống thế này.
Hơn nữa, móc chìa khóa rớt ngay cạnh chỗ Tống Hi Tây ngồi, cô nàng không thể không biết là của ai được.
Không thể nào.
Kỷ Tảo Nguyên chắc chắn.
Cô gái đứng cạnh bục giảng giúp giáo viên phát tập bài tập, đầu óc lướt qua rất nhiều suy nghĩ.
Có phải xảy ra hiểu lầm gì mà cô không hay biết không?
Nếu thế, Tống Hi Tây không phải kiểu người nóng tính, cũng không giấu diếm chuyện, sớm muộn gì cũng tìm cô nói rõ.
Nhưng nếu, nếu bởi vì Hứa Lâm Lộc...
Thôi, không có gì để nói nữa.
Về vấn đề này, cô đã cãi nhau với Tống Hi Tây vô số lần.
Lương tâm cô trong sáng.
...
Ngày 1/9/2009 trong nhật ký của Kỷ Tảo Nguyên là một ngày đáng để tô vẽ và ghi nhớ mãi mãi.
Bởi vì hôm đó, điện thoại của cô bị ám, bạn cùng bàn biến thành nam thần, bạn thân cô trở mặt thành thù.
Qua nhiều năm, mỗi lần nhớ lại ngày này Kỷ Tảo Nguyên đều cảm thán duyên số thật trêu ngươi.
Nhưng bây giờ, cô gái nhỏ họ Kỷ của năm 2009 vẫn chưa biết mình sắp trải qua cuộc đời sóng gió thế nào.
Cô chỉ rất đơn thuần hỏi bạn cùng bàn siêu cấp học giỏi: "Này Tiểu Tạ, cậu nói thử xem có khả năng khi vệ tinh được phóng lên vũ trụ sẽ xảy ra hiện tượng sai lệch sóng điện từ không?"
Bạn cùng bàn ung dung trả lời: "Tôi họ Tạ, không phải Tiểu."
"Tôi biết mà, nhưng gọi đầy đủ Tạ Hạ Ngạn dài quá, nếu cậu thích, cậu cứ gọi tôi là Tiểu Kỷ."
Cô gái cong môi, hoàn toàn không để tâm lời anh.
Sau một buổi sáng ngồi cạnh, Kỷ Tảo Nguyên nhận ra tính cách thiên tài học thuật không đáng sợ như lời đồn.
Chỉ hơi kém biểu cảm, ít thay đổi nét mặt thôi.
Chuyện anh giúp nhặt chìa khóa cho thấy điều đó... dù lạnh lùng nhưng về cơ bản vẫn là chàng trai nhiệt tình sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Chỉ cần bạn không có ý định kỳ quái với anh, hoàn toàn có thể giao tiếp bình thường.
Theo quy định, chỗ ngồi lớp chỉ đổi sau mỗi kỳ thi lớn.
Và thi lớn cách nhau một nửa tháng.
Trong khoảng thời gian dài như vậy, Kỷ Tảo Nguyên với kỹ năng giao tiếp xuất sắc, cô không cho phép mối quan hệ của mình và bạn cùng bàn trở nên tồi tệ.
Vì vậy, từ ba mươi phút trước, cô bạn Tiểu Kỷ đã liên tục khiêu khích giới hạn nhẫn nại của thiên tài, tiến gần vào vùng nguy hiểm.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Đôi mắt xinh đẹp long lanh tràn đầy vẻ khao khát tri thức: "Hay nói cách khác, sóng điện từ này có thể đi qua lỗ sâu không gian đúng không?"
"..."
Chàng trai cúi đầu, nghiêng mặt lạnh băng.
Không trả lời.
"Ồ,"
Kỷ Tảo Nguyên biết điều, hỏi lại:
"Tạ Hạ Ngạn, cậu bảo có khả năng khi vệ tinh được phóng lên vũ trụ sẽ xảy ra hiện tượng sai lệch sóng điện từ không?"
...
"Anh Tạ."
Tạ Hạ Ngạn nhướn một bên lông mày.
"... Anh Tạ, cậu bảo có khả năng khi vệ tinh được phóng lên vũ trụ sẽ xảy ra hiện tượng sai lệch sóng điện từ không?"
"Có thể."
Hả?!
Tiểu Kỷ lập tức hào hứng lên.
Cô xoay người sang hẳn, mắt mở to, tựa như đang nghe mật mã an ninh quốc gia: "Thật à? Đã có lý thuyết chứng minh rồi phải không? Có công trình nghiên cứu nào không? Có kết quả thực nghiệm chưa?"
"Chưa nghe nói."
Kỷ Tảo Nguyên lập tức uể oải: "... Vậy sao cậu biết có khả năng?"
"Vũ trụ rất lớn."
Chàng trai vẫn viết bài tập toán có trật tự: "Mọi chuyện đều có thể xảy ra."
... Ồ.
Được rồi. ( truyện trên app tyt )
Kỷ Tảo Nguyên thấy anh viết đầy đủ công thức bên cạnh câu hỏi, không kìm được nhắc nhở: "Thầy cô sẽ không chấm kỹ bài tập hè đâu, nếu cậu chỉ muốn hoàn thành thì viết đại cũng được."
Tạ Hạ Ngạn nhếch mép: "Tôi cũng muốn vậy."
Hả? Đây không phải là vấn đề muốn không muốn à.
Hay là anh thuộc dạng người đạo đức, không thể tự thuyết phục mình làm những chuyện thế này?
Kỷ Tảo Nguyên càng nghĩ càng mù mờ.
Cho đến giờ Toán buổi chiều, khi thầy vào lớp rồi lấy bài của Tạ Hạ Ngạn ra đối chiếu giải bài, cô mới hiểu tại sao.
Không khỏi cảm khái thiên tài cũng không phải ai muốn làm cũng được.
Tất nhiên, điều cô quan tâm nhất lúc này vẫn là vấn đề sóng điện từ có thể đi xuyên qua không gian không.
Vì vậy, sau nửa phút im lặng, cô bạn Tiểu Kỷ lại tiếp tục tấn công, giống như một con rô bốt đã được lập trình sẵn: "Cậu nói, có khả năng đã có nhóm nghiên cứu bắt đầu thực hiện nghiên cứu này chưa?"
"Có thể."
"Vậy có khả năng khi nghiên cứu đạt đến một mức độ nhất định, họ sẽ bắt vài người đến thử nghiệm không?"
"Ý cậu là tình nguyện viên à?"
"Không phải tình nguyện, mà là những đối tượng bí mật bị nhóm nghiên cứu lén lút thu thập mẫu gene hay mô gì đó, mà bản thân họ không hề hay biết."
"Không có khả năng lắm."
Tạ Hạ Ngạn không ngẩng đầu lên: "Thí nghiệm trên tình nguyện viên không ký hợp đồng là bất hợp pháp."
"Nhưng, ừm, có thể trên đời này vẫn tồn tại một số tổ chức nghiên cứu điên rồ chăng, giống như trong Thám tử lừng danh Conan..."
"Cậu xem nhiều phim hoạt hình quá rồi."
Chàng trai nói điềm tĩnh như đang mỉa mai: "Đến lúc trưởng thành rồi."
"..."
Kỷ Tảo Nguyên vẫn không cam tâm: "Hoặc là có thể vũ trụ xảy ra sự thay đổi từ trường nào đó, khiến sóng điện từ rối loạn, tự đi nhầm đường, dẫn tới tin tức tương lai truyền ngược về quá khứ, thông tin quá khứ truyền tới..."
"Cậu nhận được thông tin từ sóng điện từ tương lai rồi à?"
"..."
Kỷ Tảo Nguyên im bặt ngay.
Mắt mở to, khiếp sợ nhìn anh.
Vẻ mặt ngây ngốc "trời ơi, sao cậu biết".
Làm Tạ Hạ Ngạn phải bật cười.
Anh hiếm khi lộ vẻ thích thú: "Sóng điện từ tương lai chuyển tới cậu thông điệp gì vậy?"
"..."
"Hửm?"
"Sóng điện từ bảo,"
Kỷ Tảo Nguyên cân nhắc cách diễn đạt: "Bảo Tạ Hạ Ngạn không phải người tốt, kêu tôi đừng yêu anh ấy."
...
Lần này im lặng chuyển sang Tạ Hạ Ngạn.
"Sao thế?"
"Không có gì. Nhưng cậu nên trưởng thành lên thôi."
Nam sinh bình thản nhìn cô: "Cần học cách phân biệt tin nhắn lừa đảo, được chứ?"