Ôi trời.

Chơi game dở cũng là cái tội.

Vậy nên ý cậu ta là...

"Nói giỡn thôi."

Giọng trầm ấm lại vang lên bên tai lần nữa.

Kỷ Tảo Nguyên dừng bộ não đang quay cuồng, nheo mắt nhìn bạn cùng bàn mới của mình.

Bạn cùng bàn mới nhàn nhạt nước mắt, giọng điệu bình tĩnh như đang tóm tắt lại một công thức toán học: "Đừng để bụng, tôi chỉ là nói đùa làm dịu không khí thôi."

...?

Có vẻ như biểu cảm mơ hồ của cô thật sự khá đáng thương, nên chàng trai dừng lại hai giây rồi bổ sung thêm: "Đồng III cũng có niềm vui riêng của Đồng III, cậu... hoàn toàn không cần tự ti."

Thực ra đó là lời an ủi.

Nhưng vì thái độ và ngữ điệu quá bình thản, không chút gợn sóng, nên vô tình biểu hiện ra sự kiêu căng, ngạo mạn.

Kỷ Tảo Nguyên nhìn chằm chằm sườn mặt lạnh lùng của anh một lúc lâu.

"... Cảm ơn."

Chị đây vốn chẳng hề tự ti.

Cô treo cặp sách lên thành ghế rồi chậm rãi ngồi xuống.

Nhưng sau khi quét mắt khắp lớp học trống hoác, cô lại hơi bối rối.

Cô... không phải đi nhầm lớp rồi chứ?

Thực ra lớp 12/6 không học ở đây sao?

Nếu không tại sao đã qua hai phút kể từ lúc chuông reo mà lớp học vẫn trống huơ trống hoác, ngoài cô và Tạ Hạ Ngạn ra thì không thấy bóng ma nào?

Kỷ Tảo Nguyên đến từ lớp Văn chăm chỉ hỏi: "Này Tạ Hạ Ngạn, hỏi cậu cái này nhé, lớp mình có thông báo học muộn hôm nay không?"

"Không."

"Thế sao chỉ có hai đứa mình ở lớp thôi?"

Cô gái thận trọng hỏi: "Cậu nghe kìa, bên cạnh đã phát bài "Tiết đầu tiên" rồi kìa."

Vừa nghe thế, Tạ Hạ Ngạn đang viết bài toán hơi nghiêng đầu, giống như đang tập trung lắng nghe.

Rồi...

"Mẹ nó, ba mươi sáu rồi ba mươi sáu rồi, thầy Từ mà trong lớp thì toang rồi chuyến này rồi!"

"Sao im ắng thế nhỉ, thầy Từ đang mắng ai rồi chăng?"

"Chết tiệt, ngày đầu năm mà còn có người trực, ông đây quên mang bảng tên nên bị ghi tên lại rồi, sao mấy em lớp 10 ác thế."

"Đi cửa sau, đi bằng cửa sau, thầy Từ thường đứng bục giảng khi phê bình, tụi mình ùa vô cùng lúc, may ra còn chuồn được vài đứa."

"Phan Viêm Bân cậu bị điên à, giẫm phải giày tôi rồi!"

...

Tạ Hạ Ngạn lật trang giấy tiếp tục làm bài, giọng điệu vẫn bình thường như mọi khi: "Nghe thấy rồi, lớp mình cũng sắp như vậy đấy."

"..."

Lại là một câu đùa làm dịu bầu không khí hả?

Liên tiếp hai lần tiếp nhận câu đùa mà không hiểu ý, liệu có làm tác giả tổn thương không nhỉ?

Kỷ Tảo Nguyên suy nghĩ một lúc, chỉ biết cố gắng phối hợp: "Ha ha, thật là buồn cười."

Bàn tay đang vẽ đồ thị hàm số của chàng trai ngừng lại.

Cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.

...

Dự đoán của "người bản địa" Tạ Hạ Ngạn là đúng.

Chưa đầy hai phút, lớp trưởng đã hấp tấp chạy lên bục giảng mở máy chiếu bài "Tiết đầu tiên", sợ mở chậm bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Và khi kim đồng hồ chỉ tám giờ ba mươi tám, căn phòng trống hoác đã đầy ắp học sinh.

Cả lớp bốn mươi mốt học sinh đều có đi học đúng giờ, "thực lực" này của các bạn cùng lớp khiến Kỷ Tảo Nguyên rất choáng ngợp.

Cô ngồi ở hàng cuối cùng, nghiêm túc lật từ điển, không dám ngẩng đầu lên.

Không thể làm gì khác khi mà xung quanh toàn ánh mắt đổ dồn vào cô, sáng rực, chuyên chú, nóng rực như thể sắp bốc cháy đến nơi.

Thực ra, Kỷ Tảo Nguyên là người có kỹ năng giao tiếp siêu phàm.

Phàm là những người gặp qua cô, hầu hết mọi người đều muốn làm quen. Chỉ cần quen cô là không thể nào quên được. Khi đã trở nên thân thiết rồi, hiếm khi xảy ra mâu thuẫn.

Theo thời gian, cô trở thành "bộ trưởng bộ ngoại giao" quen biết gần hết cái trường Nhất Trung này.

... Dĩ nhiên, cái danh xưng trung học đầy ảo tưởng đó, Kỷ Tảo Nguyên không bao giờ thừa nhận.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong lớp 12/6, ngoài bạn thân Tống Hi Tây, cô còn quen biết khá nhiều người.

Lướt mắt sơ qua một lần, ít nhất cũng có gần một phần ba số học sinh trong lớp Kỷ Tảo Nguyên có thể gọi ra tên.

Chỉ là bây giờ cô chợt nhận ra, kết bạn rộng rãi chưa hẳn là chuyện tốt.

Ví dụ như khi cô "thân thiết" với một anh chàng trai đẹp trai, thì sẽ có hàng vạn ánh mắt dõi theo.

Thậm chí còn cố gắng dùng khẩu hình miệng hỏi tại sao cô lại ở đây, tại sao lại ngồi cạnh Tạ Hạ Ngạn, rốt cuộc cô với Tạ Hạ Ngạn có quan hệ thế nào.

Giấy nhắn bay tới nhiều không đếm xuể.

Kỷ Tảo Nguyên chất đống một bên, cũng lười mở ra.

Giáo viên chủ nhiệm đang hùng hồn phát biểu khai giảng với lớp 12, trong khi Kỷ Tảo Nguyên giả vờ nghe một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, liếc nhìn đối tượng đang là tâm điểm tập trung ánh mắt khác bên cạnh mình.

Anh không còn dựa cửa sổ hay đặt chân lên bàn nữa, mà tay chống cằm, nghiêm túc làm bài tập toán.

Mặt mà anh rất bình tĩnh, thậm chí mang chút nghiêm trang, khóe miệng mím lại, lông mày cau chặt, vẻ mặt siêng năng chăm chỉ học hành, không màng thế sự.

Nhưng ai biết rõ đều hiểu - gã này chỉ đang bổ sung bài tập mùa hè thôi.

Nghe nói anh ta còn là cán sự môn toán nữa cơ đấy.

Mà cả đống bài tập toán dày cộm kia, anh vẫn chưa làm tờ nào.

Tuy nhiên đó cũng chẳng phải vấn đề chính.

Vấn đề là, Kỷ Tảo Nguyên ngồi kế bên, mắt thấy anh ta giải đề toán với tốc độ viết bài thi tiếng Anh.

Điều này có ý nghĩa gì?

Có hai ví dụ ngẫu nhiên:

Tốc độ anh làm bài trắc nghiệm như đang làm bài điền vào chỗ trống của bài thi tiếng Anh vậy.

Tốc độ anh viết đáp án bài thi tự luận không khác gì đang viết từ viết tắt trong bài thi tiếng Anh.

Xoạt, xoạt, xoạt, mỗi một nét bút là một đòn giáng vào lòng tự trọng của Kỷ Tảo Nguyên.

Sao trên đời lại có người có bộ não tốt đến thế?

Kỷ Tảo Nguyên không hiểu nổi.

Kỷ Tảo Nguyên rất ghen tị.

"Kỷ Tảo Nguyên."

Đang buồn rầu thì giáo viên chủ nhiệm bỗng gọi tên cô, vẫy tay ra hiệu:

"Lên đây tự giới thiệu với mọi người đi. Bạn Kỷ Tảo Nguyên, từ học kỳ sẽ này chuyển sang lớp chúng ta. Các em chắc phần lớn đều biết bạn ấy rồi, Kỷ Tảo Nguyên trước kia học lớp chuyên Văn, giờ nhận ra lầm lạc quay về đúng đường, thấy học Toán Lý Hóa quan trọng đến nhường nào rồi. Từ giờ các em đều là bạn cùng lớp, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau nhé. Nào, vỗ tay chào đón bạn mới nào." ( truyện trên app tyt )

Rào rào, một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Nhưng những ánh mắt tò mò kia nóng rực, sự háo hức, nhiệt tình vượt xa sự chào đón bạn mới.

Dưới sự chú ý của cả lớp, Kỷ Tảo Nguyên ngẩng cao đầu, bước lên bục phát biểu như đọc kinh:

"Mọi người chào, tôi tên Kỷ Tảo Nguyên, Kỷ trong kỷ luật, Tảo trong tảo biển, Nguyên trong nguyên tử, mong sau này sẽ cùng mọi người học tập, giúp đỡ, xây dựng một lớp 12/6 tốt đẹp, đoàn kết tiến bộ. Cảm ơn các bạn."

...

Lại một tràng vỗ tay nhiệt liệt nữa vang lên.

Mặc dù ai nấy đều cảm thấy bài tự giới thiệu của Kỷ Tảo Nguyên rất sơ sài, có hơi coi thường bọn họ.

Nhưng trước khi có "biến" tốt nhất vẫn không nên chọc giận bạn mới.

Vì thế phía dưới ngoài vỗ tay còn có reo hò, còn có cả đập bàn, hú hét, không khí rất hòa đồng.

Giáo viên chủ nhiệm rõ ràng cảm thấy chưa đủ, đứng bên cạnh khuyến khích: "Không chia sẻ thêm sở thích hay đam mê gì với mọi người à?"

"Em không có sở thích gì."

"Em là cây văn nghệ của trường, không thể không có sở thích nào, đừng ngại, mọi người cần hiểu em hơn thì em mới dễ dàng hòa nhập với tập thể thật tốt. Nào, các bạn, chúng ta vỗ tay khích lệ bạn mới thêm lần nữa."

Bốp bốp bốp bốp.

Tiết đầu tiên của lớp 12/6, một nửa tiết học toàn là vỗ tay, náo nhiệt ngang ngửa đêm giao thừa.

Trong không khí náo nhiệt đó, bạn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng điệu buồn bã: "Tôi thích học tập, đam mê làm bài tập, cảm ơn mọi người."

...

Sao nghe quen quen thế nhỉ?

Ánh mắt mọi người tự nhiên bay sang Tạ Hạ Ngạn ngồi bàn cuối.

Tạ Hạ Ngạn cúi đầu làm bài, hoàn toàn thờ ơ.

May mắn là sau giây phút ngơ ngác, giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng tỉnh lại, ho nhẹ, xấu hổ nói: "Ừm, kiến thức văn hóa rất quan trọng, ham học là chuyện tốt. Nhưng Kỷ Tảo Nguyên à, em thật sự không có..."

"Báo cáo!"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên bất ngờ cắt ngang lời thầy.

Kỷ Tảo Nguyên theo phản xạ nhìn ra cửa...

Quả nhiên!

Không nghe nhầm, là bạn thân Tống Hi Tây của cô.

Khi nghe cô kể về chuyện chuyển lớp, cô nàng còn hậm hực tiếc nuối nói rằng đang đi du lịch Tây Bắc, không thể về kịp ngày khai giảng rồi bla bla.

Ai ngờ, chỉ trong chớp mắt, cô nàng đã có mặt!

Tóc đuôi ngựa buộc lỏng lẻo, cúc áo cài sai thứ tự, chân đi dép lê. Liếc mắt đủ biết cô rất vất vả bất kể gió mưa một đường chạy về.

Kỷ Tảo Nguyên cảm động muốn khóc.

Trời ơi, so với bạn cùng bàn mới ác ôn của mình, đây là bạn thân tuyệt vời cỡ nào!

"Tống Hi Tây?"

Giáo viên chủ nhiệm hơi bất ngờ: "Em bảo hôm nay xin nghỉ mà?"

Cô gái dựa khung cửa, vẫn thở hổn hển, nửa ngày không nói nên lời.

Có lẽ do vừa rồi chạy quá nhanh.

Giáo viên chủ nhiệm dở khóc dở cười: "Không phải bị thở không ra hơi đấy chứ, Trần Uyên, em dìu em ấy về chỗ ngồi nghỉ đi."

"Không cần đâu thầy, em không sao."

Tống Hi Tây đứng thẳng người, vẫy tay với giáo viên: "Thưa thầy, em chạy về kịp rồi ạ."

Môi cô vẫn trắng bệch, trong mắt có vẻ long lanh nước mắt, nhưng chớp mắt là biến mất.

Cô mỉm cười, giọng rất nghiêm túc, rất thành kính: "Vâng, em đã về kịp."

"Được rồi, về chỗ đi. Bảo sao, mới tiết đầu không học gì quan trọng, chậm vài phút tôi cũng không đánh em, sao em chạy như vậy chứ?"

"Em muốn về sớm để học."

"Nói hay thật... Thôi, về chỗ đi."

"Dạ, cảm ơn thầy."

Cô gái cười tươi tỉnh bước vào lớp, ngồi xuống chỗ của mình, xếp cặp sách gọn gàng, lấy vở và hộp bút ra, vừa nhỏ giọng trả lời bạn cùng bàn.

Từ đầu đến cuối, cô không hề liếc nhìn Kỷ Tảo Nguyên trên bục giảng lấy một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play