Đọc hiểu văn học là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này.

Cuối cùng, rất nhiều lúc ngay cả chính tác giả bài văn cũng không hiểu rõ ý nghĩa, những đáp án bài thi văn học tiêu chuẩn cũng chỉ là viết lung tung.

Vì vậy, Kỷ Tảo Nguyên nhất quyết cho rằng, việc bất thường xảy ra ắt có ma quái.

Cô đi trên đường, thỉnh thoảng lôi điện thoại ra nhìn một cái.

Tin nhắn mới nhất vẫn là câu "Nếu có thể quay lại năm 2009", sáng chói hiện ở phía trên cùng màn hình, chọc mắt người ta đau nhức.

Số điện thoại cũng thế.

135****7369 - số điện thoại di động của chính cô, không sai một con số.

Kỷ Tảo Nguyên nhìn chằm chằm dãy số đó suy nghĩ chắc phải cả năm phút, cuối cùng vẫn không kiềm chế được ham muốn bên trong.

Cô cẩn thận nhấc ngón trỏ lên, nhấn phím gọi bên cạnh.

Với tinh thần đập nồi, dìm thuyền...

"Tút... Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đang bận, xin vui lòng gọi lại sau. Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đang bận..."

... Giáo gãy chìm cát.

Kỷ Tảo Nguyên thở dài một cách bực bội.

Ôi chao, cô biết ngay mà.

Thật tồi tệ.

"Này, chị họ, đợi em với."

Cánh tay bị kéo lại, Quý Viên Âm vẫy tay trước mặt cô, đòi hỏi sự chú ý của cô: "Chị đi đâu thế?"

"Hả?"

Đối phương chỉ vào hành lang bên phải: "Học kỳ này chị chuyển sang lớp khoa học tự nhiên mà, chị xem biển chỉ dẫn đi, lớp 12 từ lớp 1 đến lớp 6 đều ở tầng hai cả, không cần phải đi lên nữa đâu."

"... À, thật là, chị không phản ứng kịp, may mà có em."

Kỷ Tảo Nguyên vỗ ngực mừng rỡ, đút điện thoại vào cặp sách, cong mày cười: "Chị sang bên đó trước nhé, bye bye."

"Bye bye."

Vì lịch sự, Kỷ Tảo Nguyên vẫn dừng lại một lúc, nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô gái khuất sau cầu thang xoắn ốc.

Sau đó cô chợt chú ý, hôm nay Quý Viên Âm lại nhét áo sơ mi vào váy.

Còn mang tất dài và giày da nhỏ màu nâu, mái tóc dài mềm mại uốn cong thả sau lưng, nhìn từ bòng lưng rất ngoan ngoãn, rất Nhật Bản.

Rất khác với cô nàng thường ngày.

Thật ra, ngoài thành tích học tập, Nhất Trung Kỵ An còn nổi tiếng về đồng phục tinh xảo.

Ví dụ về đồng phục mùa hè, có hai kiểu, một kiểu là bộ đồ thể dục truyền thống mà Kỷ Tảo Nguyên đang mặc, kiểu kia là áo sơ mi trắng và váy xếp ly của Quý Viên Âm.

Nhưng trong mùa hè vừa rồi, hai người lại mặc ngược lại.

Kỷ Tảo Nguyên thường mặc bộ váy xếp ly là ủi của mẹ, còn Viên Âm thì cả năm vận áo thể dục ảm đạm, cúi đầu đếm bước đi thầm lặng, hai người cùng đi bộ đến trường, tương phản rõ ràng.

Nếu không chìm đắm trong suy nghĩ của mình từ sáng đến giờ, Kỷ Tảo Nguyên cũng không chú ý đến sự thay đổi trong phong cách ăn mặc của em họ.

Suy cho cùng cũng là tuổi dậy thì, cô gái nhỏ đột nhiên thay đổi ý thức về thời trang là chuyện bình thường, Kỷ Tảo Nguyên chỉ ngạc nhiên thoáng qua, rồi lập tức quăng chuyện này lên chín tầng mây, tiếp tục đau khổ suy nghĩ về tin nhắn kỳ lạ đó.

... Rất đáng để tìm hiểu.

Là một thanh niên tin tưởng vào xã hội chủ nghĩa, khi mà cuộc sống của bạn bỗng nhiên xuất hiện yếu tố huyền bí, thì cho dù em gái bạn đi học trùm vớ lên đầu, bạn cũng sẽ cảm thấy rất bình thường.

Tất nhiên, lúc này Kỷ Tảo Nguyên vẫn còn khá nông cạn.

Nông cạn đến mức chỉ nhìn thấy sự thay đổi bên ngoài của Viên Âm, nhưng lại không chú ý đến cách nói chuyện của đối phương.

Các biển chỉ dẫn lớp học ở Nhất Trung Kỵ An thường không thay đổi, khi lên cấp chỉ cần mỗi khối học sinh dịch xuống một tầng. - Dreams of the ocean t.y.t

Vì vậy mọi người đều rất rõ, mỗi tầng sẽ có những lớp nào.

Viên Âm đã học ở Nhất Trung được một năm, trong thời gian đó trải qua vô số lần thi cử, học môn tự chọn, kiểm tra tập thể dục mắt và vệ sinh lớp học theo lịch.

Nhưng lúc vừa rồi nhắc Kỷ Tảo Nguyên, cô ấy lại nói: chị hãy nhìn biển chỉ dẫn.

Đúng là cách nói này không có điểm gì đáng chê trách.

Nhưng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Cách dùng từ giống như đố câu đố.

...

Kỷ Tảo Nguyên đeo cặp sách đứng chán nản trước cửa lớp học ở bên phải tận cùng tầng hai.

Rất hiếm khi có học sinh lớp 12 ở Nhất Trung chuyển khoa.

Không, phải nói là, trong các trường trung học phổ thông trên cả nước, rất hiếm có học sinh lớp 12 quyết định chuyển khoa.

Kỷ Tảo Nguyên rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, hoàn toàn vì trước đó quá lạc quan tự tin.

Lớp 11 chuẩn bị phân ban khi ấy, cô đã trải qua một bài thi hóa học.

Ừ thi, cô xếp cuối toàn khối.

Mọi người xung quanh đều bảo cô, học ban văn dễ hơn, chỉ cần học thuộc là được, rất phù hợp với học sinh ngoan và chăm chỉ như cô.

Ngay cả bố cô mỗi lần thấy cô học hóa đến nửa đêm phiền muộn nhổ tóc muốn hói đầu, ông an ủi cô: Haiz, con gái học văn cũng tốt mà, không cần ép bản thân quá vất vả như thế.

Kết quả sau khi chọn ban văn, đầu Kỷ Tảo Nguyên càng hói hơn.

Cũng không phải do cô học kém, nhưng cốt lõi là cô không thể thi vào đại học mà mình mơ ước.

Còn không bằng ngay từ đầu cô học ban khoa học thì giờ may ra còn có chút hy vọng.

Bố mẹ Kỷ Tảo Nguyên đều theo phương pháp giáo dục cấp tiến, sau khi nghe con gái muốn chuyển khoa, đã mở một cuộc họp gia đình ngắn gọn rồi gật đầu đồng ý.

Mẹ Kỷ Tảo Nguyên làm trong ngành giáo dục, trước đây còn là giáo viên Nhất Trung, nên không mất nhiều công sức, đã cho con gái chuyển từ lớp chuyên văn sang lớp chuyên tự nhiên, thậm chí cô còn chẳng cần phải tham gia thi chuyển lớp.

Trong kỳ nghỉ hè kéo dài một tháng, Kỷ Tảo Nguyên học thêm không ngừng.

May mắn là lớp 11 vẫn phải tham gia kỳ thi học sinh giỏi, nên học sinh ban văn vẫn có tiết vật lý, hóa, sinh, nên cô không quá chật vật khi bổ sung kiến thức.

Lớp Kỷ Tảo Nguyên muốn chuyển là lớp 12/6.

Lớp khoa học tự nhiên giỏi nhất khối, giáo viên chủ nhiệm rất thân với mẹ Kỷ Tảo Nguyên, bạn thân lớp 10 của Kỷ Tảo Nguyên cũng học trong lớp này.

À đúng rồi, còn có học sinh đứng nhất khối suốt cả năm - Thiên tài học thuật Tạ Hạ Ngạn.

Trước khi nhập học, mẹ Kỷ Tảo Nguyên bí mật tiết lộ với con gái: "Kỷ Tảo Nguyên nè, cô Từ nói với mẹ, học sinh đứng nhất khối của lớp, bạn Tạ Hạ Ngạn mà con biết đó, cậu ấy vừa hay vẫn chưa có bạn cùng bàn, nên cô Từ sắp xếp con sang ngồi với cậu ấy. Chậc chậc, sướng nhất con rồi nhé, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nhất định phải học hỏi cậu ấy cho tốt nghe chưa."

Kỷ Tảo Nguyên nhăn mũi: "Mẹ, Tạ Hạ Ngạn không chỉ đứng nhất khối, còn là nam thần ở trường cơ, mẹ sắp xếp con ngồi chung với nam thần, không sợ con yêu sớm hả?"

"Ôi chao, con tự tin thế cơ à, muốn yêu sớm thì người ta cũng phải thích con mới được chứ, cả ngày chỉ biết ăn với ngủ, lười chảy thây, nếu yêu sớm thành công mẹ còn phải tạ ơn trời Phật giùm con nữa đó."

... Ờ thì, phương pháp giáo dục cấp tiến trong gia đình là thế đấy.

Kỷ Tảo Nguyên đeo một cái cặp sách to, tựa vào lan can nhìn những bông hoa tú cầu đang tắm nắng trong vườn hoa, giống như một ông già chậm rãi hồi tưởng về quá khứ một cách vô định.

Bạn thắc mắc tại sao cô ấy lại rảnh rỗi thế?

À, hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, cho dù là lớp 12 sắp tốt nghiệp, cũng được tan học sớm. ( truyện trên app tyt )

Vì vậy bây giờ gần tám giờ rưỡi rồi, nhưng lớp 12/6 vẫn trống trơn, thậm chí cửa khóa vẫn chưa được mở ra.

Thời gian vào học chính thức là tám giờ ba mươi lăm.

Quả thật không khí hoàn toàn khác so với lớp xã hội.

Cô gái nhắm mắt dưới ánh nắng gay gắt, không kìm được thở dài.

Không chỉ lớp học, ngay cả phòng làm việc của giáo viên cũng không có ai.

Thủ tục chuyển lớp đã làm xong trước đó rồi, hôm qua khi liên lạc với giáo viên chủ nhiệm, thầy ấy còn khoát tay: "Ngày mai em cứ đến lớp mới học thôi, dù gì đồng phục, sách vở, quy định em có đủ cả rồi, huống hồ chi những quy chế ở trường em đã nắm chắc rồi, thầy cũng chẳng cần nhắc lại nữa."

Cuối cùng, thầy còn đùa hiếm hoi: "Dựa vào danh tiếng của Kỷ Tảo Nguyên ở Nhất Trung, chắc tụi con trai lớp Lý cũng chai mặt em rồi, em chắc không cần tự giới thiệu nữa đâu."

Trong mắt phần lớn học sinh Nhất Trung, giáo viên chủ nhiệm luôn là kiểu người xuất quỷ nhập thần, tính tình thất thường, cứ rảnh rỗi là đi loanh quanh hành lang và sân tập, vui thích việc bắt học sinh yêu sớm, hút thuốc và trốn học.

Nhưng trong mắt Kỷ Tảo Nguyên, thầy chỉ đơn giản là một người hàng xóm thường xuyên đến nhà ăn chực cơm, là người biếu mướp và hạt dẻ đặc sản ở quê làm quà, là một người bình thường, giản dị.

Có lẽ đây cũng là một trong số ít lợi thế của việc làm con cái của cán bộ giáo dục.

... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã có lợi lẽ tất nhiên sẽ có hại.

Ví dụ như bây giờ, cảnh tượng chuyển lớp vinh quang mà chú hàng xóm tiên đoán đã không xảy ra.

Trái lại, cô giống như một người già cô độc, đứng lúng túng trước cửa lớp xa lạ, chỉ thiếu cái chén mẻ để ăn xin.

"Bạn gì ơi, nhường đường một chút nhé, cảm ơn."

... Khúc đàn "Nhị tuyền ánh nguyệt" được kéo một nửa trong đầu đột ngột bị cắt đứt, Kỷ Tảo Nguyên quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Tạ... Tạ Hạ Ngạn?"

Đối diện với đôi mắt bình thản nhưng sâu thẳm kia, cô không hiểu vì sao mình lại lắp bắp: "Cậu, sao cậu lại ở đây?"

Nam sinh im lặng một lúc, có vẻ đang cân nhắc cách diễn đạt.

Một lúc sau, anh chỉ vào biển tên phía trên cửa, nói ngắn gọn: "Lớp 12/6."

"Hả?"

"Nếu như đây không phải du hành xuyên thời gian, thì tôi học trong lớp này."

"À... À."

Kỷ Tảo Nguyên nói chậm rì rì, nghe có vẻ suy nghĩ sâu sắc, nhưng lại nói ra một câu rất thiểu năng: "Vậy học lực cậu giỏi thật nhỉ, ha ha."

"..."

Tạ Hạ Ngạn nhìn chằm chằm cô hai giây, không nói gì, sau đó lấy chìa khóa từ túi ra mở cửa.

"Cậu giữ chìa khóa lớp à?"

"Tự làm."

"Hả? Chìa khóa lớp có thể tự làm ư?"

"Không trộm cắp, khóa cửa khi ra ngoài thì được."

"À! Vậy việc tự quản lý ở lớp các cậu rất dân chủ và tự do nhỉ."

"Này,"

Cuối cùng chàng trai cũng không chịu được nữa, quay lại, nhìn Kỷ Tảo Nguyên vẫn bám theo anh đến tận chỗ ngồi, mặt không cảm xúc:

"Cậu đến đây làm gì vậy?"

"Hả?"

"Muốn làm thủ tục nghỉ học thì rẽ phải đến phòng giáo viên, muốn giải quyết chuyện riêng thì đợi giờ ra chơi lại đến, muốn đọc sách học tập,"

Anh thản nhiên ngước mắt: "Cậu không có lớp à?"

Thái độ lạnh nhạt, giọng điệu khó chịu, dáng vẻ kiêu ngạo kia, hoàn toàn không giống đang nhắc nhở.

Ngược lại, còn giống như đang hỏi: "Cậu không có mẹ à?"

Kỷ Tảo Nguyên tức giận ngay lập tức.

Cô cong môi cười: "Học kỳ này tôi chuyển sang lớp này, từ giờ sẽ đọc sách, học tập ở đây, làm thủ tục và giải quyết chuyện riêng trong lớp này. Cậu có ý kiến gì không?"

Khi Kỷ Tảo Nguyên hỏi "Cậu có ý kiến gì không" thì nói nhỏ nhẹ, từ tốn, êm ái như đang tỏ tình vậy.

Khiến người ta nghe mà sởn gai ốc.

Đó là phong cách của Kỷ Tảo Nguyên.

Càng tức giận, càng kiên nhẫn.

Vì vậy, mỗi khi Kỷ Tảo Nguyên thực sự nổi giận, người chọc tức cô thường nhanh chóng ý thức được nên tự giác xin lỗi.

... Ngoại trừ Tạ Hạ Ngạn.

Phản ứng đầu tiên của anh lại là nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mà không thay đổi sắc mặt.

Sau khoảng nửa phút dài đằng đẵng, chàng trai mới khẽ nhếch môi, kéo ghế bên cạnh ra.

"À, ra là bạn cùng bàn mới à. Ngồi đi, cùng tán gẫu nào."

Anh vỗ vỗ lưng ghế, tự nhiên như ở nhà mình: "Ngồi xuống đi."

Khí thế Kỷ Tảo Nguyên vừa gom góp lập tức sụp đổ: "Tán gẫu gì?"

"Cấp game Liên Minh Huyền Thoại của cậu bao nhiêu?"

???

Cái gì vậy?

"... Hỏi điều này để làm gì?"

"Chủ yếu tôi thường không ngồi chung với người dưới cấp Vương."

Tạ Hạ Ngạn tùy tiện ngả người ra sau: "Thôi, thư giãn đi, tôi chỉ hỏi lơ thôi, không nhất thiết phải nghiêm túc như vậy đâu."

Kỷ Tảo Nguyên im lặng vài giây: "Đồng III."

Ồ.

"Vậy à."

Chàng trai lắc lắc đầu, giọng điệu nuối tiếc đầy giả tạo: "Vậy thôi, xin lỗi nhé, bạn cùng bàn mới không hoan nghênh cậu đâu."

???

"Này đại ca, xin nhắc lại là chỗ ngồi do thầy cô sắp xếp chứ không phải tự tôi muốn ngồi chung với cậu đâu!"

"Tôi cóc cần biết."

"... Cậu thấy mình rất quá đáng không?"

"Không."

Tạ Hạ Ngạn rất bình tĩnh: "Chơi game dở cũng là cái tội."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play