Bạn học Tạ Hạ Ngạn không hổ là học sinh khoa học tự nhiên rất đúng giờ.

Nói mười phút là đúng mười phút, không lãng phí thêm một giây nào.

Khi kim đồng hồ chỉ bảy giờ bốn mươi lăm, Kỷ Táo Nguyên thấy một bóng người xuất hiện ở ngã rẽ phía trước.

Dáng người cao cao, chân rất dài, mặc bộ quần áo bình thường màu xám rộng rãi, mũ lưỡi trai được đè thấp, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Nhưng vì ngược sáng, toàn bộ thân ảnh và đường nét đều rất mờ nhạt, hòa lẫn vào trong đám đông náo nhiệt, gần như không tìm thấy điểm sáng đặc thù nào.

Kỷ Táo Nguyên chú ý đến anh, hoàn toàn là do cách đi đứng đầy không coi ai ra gì kia.

Dù cậu bé đã trốn sau lưng cô, xung quanh rõ ràng vẫn còn vài học sinh mặc đồng phục trường cấp ba đang đứng chờ xe buýt.

Nhưng nam sinh kia đút tay trong túi quần, bình thản tự tại, đầu cũng không nhúc nhích lấy một cái, cứ thế đi thẳng tới chỗ cô.

Giống như tám trăm năm trước họ đã hẹn sẽ gặp nhau ở đây, dáng vẻ không thể không quen thuộc hơn.

Khí thế "Anh đi về phía em" đầy bá đạo ấy, thậm chí còn khiến cho Kỷ Táo Nguyên sinh ra cảm giác mơ hồ như mình đang đứng trong phim Hàn.

Sau đó ống quần của cô bị kéo giật vài cái.

"Chị ơi."

Giọng nói non nớt vừa lo lắng vừa đáng thương: "Chị bế em lên với, chị bế em lên được không?"

Kỷ Táo Nguyên cúi đầu xuống, trông thấy cậu bé đang nhón chân lên, dang hai cánh tay ra, cố gắng leo lên trên người cô.

Cô do dự hai giây, cuối cùng vẫn cúi người ngồi xổm xuống bế cậu bé lên.

Cơ thể trẻ con mềm mềm, còn rất ấm áp, hai cánh tay múp múp ôm chặt cổ cô, rồi ghé tai cô thì thầm cầu cứu: "Chị ơi, anh trai sắp tới đánh em đấy, chị nhất định phải bảo vệ em nha."

Kỷ Táo Nguyên: "..."

Anh trai cao to chân dài của cậu bé, chỉ cách không đến mấy giây đồng hồ đã đứng trước mặt họ.

Kỷ Táo Nguyên cuối cùng cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt nam chính trong phim Hàn.

Thực ra cũng chẳng có gì mới lạ lắm.

Là học bá có giá trị nhan sắc nhất trường cấp ba, khuôn mặt của Tạ Hạ Ngạn, đoán chừng hầu hết nữ sinh trường cấp ba kể cả cấp hai đều rất quen thuộc.

Mỗi thứ Hai phát biểu dưới lễ chào cờ, hay là lễ trao giải thưởng thi đua nào đó, đại diện học sinh diễn thuyết, thi hạng mục nhảy cao ở đại hội thể thao... Chỉ cần anh là nhân vật chính, dưới sân nhất định sẽ có không ít nữ sinh không sợ chết bật camera điện thoại lên chụp lén.

Vì thế số lượng điện thoại bị tịch thu nhiều vô số kể.

Là nhân vật minh tinh nổi tiếng ở trường cấp ba, Kỷ Táo Nguyên tất nhiên không thể không biết đến Tạ Hạ Ngạn.

Chỉ là chưa từng thấy gần như thế này thôi.

Gần đến mức có thể nhìn rõ chiều dài lông mi khiến người khác ghen tị trên đôi mắt của nam sinh kia.

Cùng với đó là dấu răng nhạt trên cổ.

Bạn học Tạ lịch sự gật đầu với cô: "Cám ơn cậu."

"... Không có gì, tiện tay mà thôi."

Dù chính mình mới là người giúp đỡ, nhưng không hiểu vì sao, khi đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của nam sinh, Kỷ Táo Nguyên lại cảm thấy hơi khó thở.

Cô vỗ vỗ sau lưng cậu bé: "Bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn ơi, anh trai em tới rồi kìa."

Bé đậu đỏ ôm chặt cổ cô hơn.

"Tạ Tinh Hãn."

Giọng nam sinh rất bình tĩnh: "Xuống đây."

"Không xuống!"

"Xuống đi anh mua bánh gato cho em."

"Anh là kẻ lừa đảo, em không tin anh đâu."

"Tạ Tinh Hãn."

Giọng điệu lạnh dần đi, thậm chí còn mang theo vài phần uy hiếp đe dọa: "Không muốn bị đánh thì mau ngoan ngoãn nghe lời."

"Hu hu... Em muốn gọi 110, em muốn tìm chú cảnh sát, mẹ ơi..."

...

Mười lăm phút sau, Kỷ Táo Nguyên ôm một cậu nhóc mềm mại đang khóc hu hu đứng trước tiệm bánh gato kế bên trường.

Đương nhiên là bị bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn khóc lóc nên phải tới đây.

Mà từ tiếng khóc của cậu bé, Kỷ Táo Nguyên cuối cùng cũng hiểu ra diễn biến của sự việc.

Mối quan hệ giữa bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn và bạn học Tạ Hạ Ngạn hơi phức tạp.

Mẹ Tạ Tinh Hãn là chị họ của Tạ Hạ Ngạn, ba Tạ Tinh Hãn lại là anh họ của Tạ Hạ Ngạn, nên bọn họ vừa là họ hàng vừa là anh em họ, lại cùng sống chung một khu.

Bởi vì mối quan hệ quá rắc rối, không biết nên gọi là anh họ hay là chú, cuối cùng dứt khoát gọi là anh.

Sớm nay, bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn vì không được ba mẹ cho ăn bánh ngọt, nên tùy hứng bỏ nhà trốn đi.

Ý định ban đầu của cậu bé là sang tòa nhà đối diện tìm anh trai, nhưng không cẩn thận đi sai phương hướng, cuối cùng chỉ biết đứng bên cổng sau khu chung cư, luống cuống mờ mịt. ( truyện trên app tyt )

Đúng lúc này, trước mặt bạn nhỏ lướt qua một vật trang trí hình con rối quen thuộc.

Được treo trên ba lô của Kỷ Táo Nguyên, lắc qua lắc lại theo bước chân của cô, đó là phụ kiện của một loại game thiên về chiến thuật tức thời rất nổi tiếng trong hai năm gần đây - "Thần Tích Vong Quốc".

Tạ Tinh Hãn từng thấy những món đồ chơi có tướng mạo tương tự ở nhà anh trai, lại cảm thấy chị gái này có vẻ là người tốt bụng, cậu bé kìm lòng không đậu thế là đi theo đằng sau. Bản edit được thực hiện và đăng tải trên app t.y.t, vui lòng không re-up thu phí ở nền tảng khác. 

Tuy rằng bạn nhỏ nhờ chị gái giúp mình tìm anh trai.

Nhưng khi thấy anh trai thực sự xuất hiện với vẻ mặt vô cảm nhìn mình, cậu bé đột nhiên cảm thấy chị gái xa lạ này khiến cậu bé cảm thấy an toàn hơn.

Thế là cậu quậy tưng bừng, cũng không biết là do sai sót ở khâu nào, Kỷ Táo Nguyên đã ôm cậu bé đi suốt đoạn đường đến cửa hàng bánh gato ngay cạnh trường học.

"Dù sao cũng tiện đường đi ngang qua."

… Cô nhớ kỹ lúc đó mình đã nói với Tạ Hạ Ngạn như vậy.

Nam sinh nhìn qua bạn nhỏ bướng bỉnh, im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu: "Làm phiền cậu rồi."

Tuy nhiên, lúc đến cửa tiệm bánh ngọt, Tạ Hạ Ngạn không có ý định dung túng thêm nữa.

Anh cau mày, cứng rắn ra lệnh: "Em mau xuống đây cho anh."

"Mua bánh ngọt đi rồi em xuống."

Bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn lấy tay che mông mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cứng rắn: "Mua xong bánh rồi anh hẵng đánh."

"Em đã béo thành dạng này, người ta sắp không ôm nổi rồi."

"Vậy em mời chị ấy ăn bánh. Chị ơi, chị tốt bụng ơi, chị cứ nán lại thêm một chút nha."

Kỷ Táo Nguyên: "... Chị sao cũng được, chủ yếu là hai người."

Nếu cảm xúc có thể hữu hình hóa, Kỷ Táo Nguyên cảm thấy cả người Tạ Hạ Nghiêm đều bị chôn vùi trong làn sương oán khí đen tối.

Vừa rồi, nam sinh vẫn còn định cưỡng ép kéo bé đậu đỏ ra khỏi lồng ngực của nữ sinh xa lạ, kết quả đứa nhỏ liều mạng giãy giụa, thậm chí còn dùng sức cắn mạnh vào cổ anh một cái.

Bên cạnh vết cắn cũ là vết cắn mới song song, một trái một phải, một mới một cũ, cực kỳ hài hòa.

Kỷ Táo Nguyên im lặng thở dài.

Không hiểu sao, mặc dù bản thân cô cũng được coi là "nạn nhân", nhưng giờ khắc này, cô giống như một người ngoài cuộc đứng hóng chuyện, đối với bạn học Tạ Hạ Ngạn sinh ra cảm giác đồng tình cùng thương tiếc từ tận đáy lòng.

Thật không dễ dàng.

Làm người giám hộ thật không dễ dàng.

Chẳng trách khuôn mặt trưởng thành của bạn học Tạ lại tê liệt như nửa chết nửa sống, nói không chừng là do chịu đựng đủ sự quậy phá của bạn nhỏ này.

"Chị ơi, để em nói cho chị biết nha, cái bánh cuộn cầu vồng kia ngon lắm á. "

Cậu nhóc bay nhảy trong ngực cô, lôi kéo cô đi đến tiệm bánh gato nằm phía bên phải, sau đó quen cửa quen nẻo chỉ vào một chỗ kêu lên: "Là chỗ đó á!"

Hừm... Kỷ Táo Nguyên đứng trước một tử kính trưng bày trống trơn.

Bảng giá có ghi ba chữ "Cuộn cầu vồng", nhưng bánh đã bán hết, cả bánh ngàn lớp sô cô la bên cạnh cũng không còn, trống trơn trông rất xấu hổ.

Cô cảm nhận được rõ cậu bé trong ngực đang phụng phịu.

Mà anh trai bên cạnh lại dùng giọng điệu lạnh nhạt, đá xoáy thêm một câu: "Nhân quả luân hồi."

"Hay là chúng ta ăn bánh sừng bò đi, bánh sừng bò cũng rất ngon."

Trước khi cậu bé khóc òa lên, Kỷ Táo Nguyên phản ứng cực nhanh mà an ủi cậu: "Em nhìn xem bánh còn có nhân nữa kìa, em muốn ăn nhân sô cô la hay xúc xích hun khói nè?"

"... Xúc, xúc xích hun khói."

"Vậy chúng ta đi lấy một cái khay để..."

"Chị họ?"

Giọng nữ quen thuộc bỗng nhiên vang lên cách đó không xa, cắt ngang nửa câu sau của Kỷ Táo Nguyên.

Mang theo sự kinh ngạc trộn lẫn hoài nghi, còn có một chút lo lắng khó mà phát hiện.

Kỷ Táo Nguyên ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy cô em họ Quý Viên Âm đang cầm khay bánh đứng bên cạnh cửa sổ.

Trong khay cô nàng đầy ắp, có tới năm chiếc bánh cuộn cầu vồng mà cậu nhóc thèm nhỏ dãi.

Vẻ mặt cậu bé như người đói lâu ngày nhìn thấy đồ ăn, khiến Tạ Hạ Ngạn cảm thấy vô cùng đau đầu.

"Chị họ, chị cũng đến mua bánh à."

Ánh mắt Quý Viên Âm lướt nhẹ qua bóng dáng Tạ Hạ Ngạn ở bên cạnh, rồi nhanh chóng rời đi, mỉm cười nhẹ với Kỷ Táo Nguyên: "Em quay về giữa chừng mới nhớ ra bài kiểm tra vẫn đang kẹp trong sách toán, xin lỗi chị nhé, em không mang được sữa đậu nành giúp chị được."

"À không sao đâu, dù sao cũng không phải vật gì quan trọng."

Thực ra Kỷ Táo Nguyên cảm thấy rất kỳ lạ.

Hai chị em cô rõ ràng đã ăn sáng xong ở nhà rồi mới ra cửa cùng nhau, hơn nữa cả Quý Viên Âm lẫn cô đều là những người có khẩu vị Trung Hoa điển hình, sao bỗng nhiên cô nàng lại chạy đến cửa hàng bánh ngọt phương Tây mua điểm tâm?

Còn mua một lần bốn năm cái.

Suốt cả buổi sáng, những chuyện xảy ra và những người gặp phải, tất cả đều rất cổ quái kỳ lạ.

Khiến cho người ta cảm thấy lo sợ một cách khó hiểu.

Mà sự chú ý của Quý Viên Âm đã nhanh chóng chuyển sang Tạ Tinh Hãn nằm trong lòng Kỷ Táo Nguyên: "Chị ơi, đứa bé này là...?"

"... Là bạn nhỏ bị đi đường bị lạc, em ấy cũng đến đây mua bánh ngọt."

Lời vừa dứt, bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn đã tích cực vươn người ra, chớp chớp đôi mắt tràn đầy hy vọng: "Chị ơi, chị cũng thích bánh cuộn cầu vồng trứng à, bánh cuộn cầu vồng trứng nhiều quá trời luôn, chị mua nhiều vậy, ăn hết không chị?"

"Em muốn ăn à? Vậy chị cho em một cái nhé."

Quý Viên Âm cười lên, xoa đầu cậu bé: "Nhưng bạn nhỏ nào bị lạc đường thì phải nhanh chóng đi tìm ba mẹ nhé, không thì họ sẽ lo lắng cho em lắm."

"Anh trai em đang ở đây nè."

Bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn mới có ba tuổi, tuy phát âm còn chưa rõ lắm, nhưng năng lực biểu đạt lại cực kỳ mạch lạc, cậu bé kéo tay áo Tạ Hạ Ngạn nhấn mạnh: "Anh ấy sẽ trả tiền cho chị."

Tạ Hạ Ngạn liếc cậu bé một cái, hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

"Hả? Đàn anh Tạ Hạ Ngạn?... Vậy ra anh là anh trai của bạn nhỏ này à?"

Quý Viên Âm hơi bất ngờ, nhưng một lát sau cô nàng chợt nhớ ra điều gì đó, từ trong túi sách lấy ra một quyển sách: "À phải rồi, quyển này em vừa đọc xong, trả lại cho anh này, đỡ cho anh khỏi cần phải mất công chạy lên thư viện một chuyến."

Nam sinh nhìn thoáng qua quyển sách, không nhận lấy: "Không cần đâu, tôi đã mượn được rồi."

"Vậy à, vậy cũng tốt."

Nữ sinh tươi cười, bỏ sách vào cặp một lần nữa, dáng vẻ không mấy bận tâm, cũng không tiếp tục bắt chuyện với anh nữa.

Ngược lại cô nàng nhìn sang Kỷ Táo Nguyên: "Chị ơi, em chọn xong rồi, đợi em thanh toán xong, rồi mình đi chung nhé?"

"... Được."

*

Khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, Kỷ Táo Nguyên ngẩng đầu quan sát bầu trời.

Những đám mây cuồn cuộn phủ kín toàn bộ màn trời, tạo thành hình vảy cá gợn sóng xếp chồng lên nhau, chúng phân bố đều khắp nơi, nhìn qua vô cùng khỏe mạnh.

Đặc biệt sáng sủa.

Trong sách đọc hiểu văn học thường có nói:

Tượng trưng cho cuộc sống tươi đẹp ở phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play