“Đường tổng, thứ cho tôi nói thẳng, bản thân anh cây ngay không sợ chết đứng. Chị Ôn Hiểu tuyệt đối sẽ không bởi vì sự tồn tại của tôi mà không vui. Chị ấy chỉ không vui vì anh cố chấp lại không hiểu phong tình thôi.”

Đường Diệc hơi nheo mắt lại, “Không hiểu phong tình?”

Diệp Nhàn Dương gật đầu nói: “Ví dụ như vừa rồi, anh nên lập tức giải thích rõ ràng quan hệ của chúng ta với chị Ôn Hiểu. Anh chỉ đồng ý ủng hộ tôi bởi vì tôi có chút tương tự chị ấy. Đường tổng, yêu đương thì phải dùng miệng. Anh phải nói thẳng cho chị ấy chứ không phải biểu đạt thông qua một người khác tương tự chị ấy.”

Đường Diệc suy nghĩ một lát, nghi hoặc hỏi: “Cô yêu đương sau lưng công ty à?”

Ha hả, chê cười.

“Tôi chưa ăn thịt heo nhưng tôi vẫn thấy heo chạy rồi đấy.”

“Vậy ý cô là……”

“Để tôi tiếp tục ở lại công ty, tạo ra lợi ích cho công ty. Lời đồn giữa chúng ta sẽ tự sụp đổ.”

Đường Diệc cười nhạo: “Cô dựa vào cái gì để tạo ra lợi ích cho công ty? Dựa vào kỹ năng diễn xuất bị mọi người chế giễu trên mạng hay là sự nổi tiếng như người qua đường?”

Diệp Nhàn Dương: “……”

“À, Đúng rồi, cô còn có bệnh ngôi sao, đắc tội với những người khác nữa.”

Diệp Nhàn Dương cắt ngang nói: “Đường tổng, như vậy thì anh càng không thể thấy chết không cứu! Tôi rời khỏi công ty chính là con đường chết. Hiện tại tôi đã hoàn toàn thay đổi, tuyệt đối sẽ không tái phạm như trước nữa, tôi thề!”

Đường Diệc vẫn thờ ơ.

Trái tim Diệp Nhàn Dương đập thình thịch: “Anh đừng ép tôi, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.”

“Ồ?” Đường Diệc cười nghiền ngẫm.

Diệp Nhàn Dương bĩu môi nói: “Dù sao chị Ôn Hiểu đã nói có thể làm bạn bè với tôi. Sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty, tôi sẽ trở thành người rảnh rỗi, mỗi ngày tôi sẽ giới thiệu mỹ nam chất lượng tốt cho chị ấy.”

Thử xem anh có sợ không?

Ai ngờ Đường Diệc lại bình tĩnh nói, “Dạng mỹ nam chất lượng tốt như thế nào.”

Vừa dứt lời, cửa văn phòng hơi khép lại được gõ vang. 

Diệp Nhàn Dương quay đầu lại nhìn, thấy cạnh cửa có một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc áo sơ mi màu đen, cổ đeo cà vạt màu xám, đường nét rõ ràng, trên mũi cao thẳng là chiếc kính gọng vàng. Thoạt nhìn khoảng 28, 29 tuổi. Cả người toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. 

Ánh mắt Diệp Nhàn Dương hơi trợn ngược, vốn cô cảm thấy Đường Diệc đã rất đẹp rồi. Nhưng so sánh với người đàn ông này, Đường Diệc giống như một đứa trẻ non nớt, khí chất cũng khác nhau một trời một vực. 

Người đàn ông không ngờ tới trong văn phòng còn có người khác, hơi cau mày, nhìn về phía Đường Diệc đang ngồi trước bàn làm việc.

Đại não Diệp Nhàn Dương giật giật, chỉ vào đối phương: “Anh ấy chính là mỹ nam chất lượng tốt.”

Đường Diệc hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Diệp Nhàn Dương sau đó lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chào hỏi người đàn ông ở đối diện: “Cậu nhỏ, cậu đến rồi ạ.”

Thịnh Yến hơi gật đầu, hỏi: “Cháu còn chưa xử lý xong công việc sao?”

Giọng nói người đàn ông trầm thấp và từ tính, giống như vẻ bề ngoài của anh, ưu việt không gì sánh bằng. 

Cậu nhỏ……

Anh ấy là cậu nhỏ của Đường Diệc!

Cô đã nói gì chứ! Cô đã nói gì vậy!

Hai má Diệp Nhàn Dương đỏ bừng, cô hận không thể đào một cái hố chui xuống tại chỗ. Cũng may, người đàn ông cũng không để ý tới lời cô nói. 

Đường Diệc nói: “Chưa ạ, cháu đang chuẩn bị đi ăn cơm. Hiểu Hiểu còn đang chờ ở nhà hàng.”

“Ừ.” Thịnh Yến gật đầu, “Cùng đi thôi.”

Đường Diệc liếc nhìn cô một cái, “Đi thôi, những chuyện khác sẽ bàn lại sau.”

“Vị này chính là?” Thịnh Yến hỏi.

Đường Diệc giải thích nói: “Cô ấy là nghệ sĩ của công ty cháu.”

Diệp Nhàn Dương đi theo sau lưng bọn họ ra khỏi văn phòng. Hai người đàn ông cao lớn đã hoàn toàn ngăn trở cô.

Dọc đường đi, hai người đều trò chuyện các vấn đề liên quan đến công việc. Đường Diệc cung kính trước sau với người đàn ông. Nhìn từ bên ngoài, tuổi tác bọn họ không chênh lệch bao nhiêu, chỉ là khí chất của người đàn ông kia trưởng thành hơn rất nhiều.

Diệp Nhàn Dương ỷ vào bọn họ không có mắt ở sau gáy mới có thể dùng toàn lực nhìn chằm chằm người đàn ông. Nói thật, Diệp Nhàn Dương sống nhiều năm như vậy nhưng cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào mê người hơn so với cậu nhỏ của Đường Diệc. Không biết anh ấy đã kết hôn hay chưa nhỉ, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn lắm.

Đi đến cửa nhà hàng, Đường Diệc đẩy cửa bước vào, ánh mắt tìm kiếm Ôn Hiểu trong đám đông, không để ý hai người phía sau.

Thịnh Yến đi ở phía trước Diệp Nhàn Dương, nghiêng người đi vào sau. Hắn giữ cửa, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Nhàn Dương, làm một tư thế “Mời”.

Theo động tác của hắn, cơ bắp ở cánh tay nổi lên, mơ hồ hiện lên những đường cong rắn chắc ở dưới lớp áo sơ mi mỏng. Diệp Nhàn Dương nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi, xấu hổ nói lời cảm tạ. 

Người đàn ông nhận thấy sự không được tự nhiên của cô, nhỏ giọng nói: “Không cần căng thẳng.”

Diệp Nhàn Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đối phương mỉm cười lễ phép với cô. 

“Chú nhỏ!”

Đi đến cửa phòng, Ôn Hiểu đang ngồi trên ghế, kinh ngạc vẫy tay với bọn họ. 

Thịnh Yến cười dịu dàng: “Đã lâu không gặp.”

“Tới đây ngồi đi.”

Ôn Hiểu kéo Diệp Nhàn Dương ngồi xuống bên cạnh mình. 

“Chú, sao hôm nay chú lại rảnh rỗi tới đây thế? Sao Đường Diệc không nói với cháu một tiếng. Sớm biết vậy cháu sẽ gọi thêm một chút thức ăn chú thích.”

Hình như Ôn Hiểu rất thích cậu nhỏ của Đường Diệc. Khi cô ấy nói chuyện thì đôi mắt sáng lấp lánh, giống một cô gái nhỏ 17-18 tuổi, khác hoàn toàn với khi ở trước mặt Đường Diệc.

“Chú tới đây bàn chút chuyện đầu tư, tùy tiện ăn một chút là được.” Thịnh Yến nhàn nhạt nói.

Đường Diệc liếc mắt nhìn Ôn Hiểu một cái, sắc mặt không vui.

Diệp Nhàn Dương có chút mơ hồ với tình huống trước mặt. Sao cô đột nhiên lại ngồi ăn cơm chung một bàn với nam, nữ chính và cậu nhỏ của nam chính rồi. 

Trong nguyên tác không miêu tả nhiều về vị cậu nhỏ này, chỉ biết năng lực của hắn vô cùng mạnh mẽ. Rất nhiều lần công ty Đường Diệc xảy ra vấn đề đều do hắn ra tay hỗ trợ mới có thể giải quyết được. 

“Chương trình giải trí kia cháu đã chọn được ứng cử viên chưa.”

Trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên, hai người lại bắt đầu bàn chuyện công việc. 

Đường Diệc gật đầu, nhìn Diệp Nhàn Dương một cái, nói: “Rồi ạ.”

“Ai?”

“Diệp Nhàn Dương.”

Diệp Nhàn Dương đột nhiên bị điểm danh, nháy mắt ngồi thẳng người nhìn về phía hai người. Bọn họ sẽ không phải nói đến chương trình giải trí là điều kiện chấm dứt hợp đồng mà Đường Diệc nói kia chứ?

Thịnh Yến hỏi: “Chú đã từng gặp chưa.”

Đường Diệc: “Gặp rồi ạ.”

Ôn Hiểu cười khúc khích, nói: “Chú nhỏ, chú không đọc tin tức giải trí à? Ở nước ngoài cháu cũng nghe nói đến Nhàn Dương đó.”

Người đàn ông giật mình, mặt lộ ra vẻ mê mang.

Diệp Nhàn Dương đúng lúc nói: “Chào anh, tôi chính là Diệp Nhàn Dương.”

Ánh mắt người đàn ông chuyển đến trên người cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay duỗi ra giữa không trung của cô, nói: “Chào cô, tôi là Thịnh Yến.”

Một lúc sau Thịnh Yến giải thích nói: “Xin lỗi, bình thường tôi không hay xem tin tức giải trí.”

Đường Diệc nói: “Cậu nhỏ giải thích với cô ta làm gì, lãng phí thời gian.”

Diệp Nhàn Dương: “……”

Ha hả, để coi.

“Diệc.”

“Đường Diệc!”

Thịnh Yến và Ôn Hiểu cùng lên tiếng nhắc nhở, Đường Diệc lập tức tối sầm mặt.

Diệp Nhàn Dương chớp mắt vô tội với anh ta. Chuyện này cũng không liên quan tới tôi nha.

***

Trong bữa, Thịnh Yến nhận được một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi. Trên bàn cơm chỉ còn ba người Diệp Nhàn Dương.

Diệp Nhàn Dương cúi đầu ăn cơm. Ôn Hiểu và Đường Diệc trò chuyện về những chuyện xảy ra ở nước ngoài mấy năm nay.

【Xin mời ký chủ cho tôi một lời giải thích hợp lý.】

Đúng lúc này, trong đầu Diệp Nhàn Dương vang lên thanh âm máy móc. 

Diệp Nhàn Dương sửng sốt, suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của hệ thống. 

Giải thích cái gì?

Diệp Nhàn Dương khó hiểu nghĩ.

【Tại sao khi tôi đang xử lý số liệu nguyên thân. Cô thân là nữ phụ ác độc lại có thể hòa bình ở chung với nam, nữ chính. Lại còn có thể ăn cơm chung một bàn?】

Hả? Cậu còn có thể nghe thấy lời nói trong lòng tôi à?

【Đương nhiên.】

Tôi không thể ăn cơm cùng với bọn họ sao? Còn có nhiệm vụ nào yêu cầu tôi phải hoàn thành cốt truyện gốc của nguyên thân à?

【Ồ, vậy thì không có. Tôi chỉ có chút tò mò cá nhân thôi.】

Vậy đừng hỏi nhiều.

【Được rồi.】

“Nhàn Dương, đừng chỉ lo ăn cơm, ăn cả đồ ăn nữa đi.” Ôn Hiểu dùng đũa gắp một miếng sườn vào trong chén cô.

Đường Diệc nheo mắt lại, vẻ mặt không tốt nhìn về phía Diệp Nhàn Dương.

“Cảm……”

Diệp Nhàn Dương còn chưa nói hai chữ cảm ơn ra khỏi miệng, đột nhiên cảm giác giọng nói của mình bị nghẹn trong cổ họng. Ngay sau đó cô lại thấy bản thân nói: “A, Diệp Nhàn Dương tôi tuyệt đối sẽ không ăn đồ ăn cô cho.”

Ôn Hiểu sửng sốt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. 

Sắc mặt Đường Diệc tối sầm lại, “Không ăn thì……”

Không chờ Đường Diệc nói hết lời, Diệp Nhàn Dương đã nhanh nhẹn gắp miếng sườn lên bỏ vào việng, hy vọng lấp kín thì có thể ngăn cản cái miệng không thể khống chế của mình.app t=y=t ( truyện trên app tyt )

Thật vất vả cô mới có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng nữ chính, ngàn vạn lần không thể hủy hoại được!

“A, khó ăn quá, cực kỳ khó ăn.” Diệp Nhàn Dương vừa điên cuồng ăn cơm, vừa nói không rõ ràng. 

“Tôi ghét cô nhất, tôi không thèm ăn đồ ăn của cô đâu, nấc……”

Cơ mà sườn ở nhà hàng này quả thật không tồi.

Ôn Hiểu: “……”

Đường Diệc: “……”

“Uống nước đi.” Ôn Hiểu bất đắc dĩ, rót chén nước đưa cho cô.

“Tôi không uống! Để tôi sặc chết đi!”

Diệp Nhàn Dương vừa nói vừa nhận lấy ly nước trong tay cô ấy, uống một hơi cạn sạch.

“Tôi sẽ không……”

“Phốc!” Ôn Hiểu bị bộ dáng của cô, chọc cười, “Nhàn Dương, em thật sự rất đáng yêu đấy.”

Đường Diệc lộ ra vẻ mặt không thể tin được, hỏi: “Chẳng lẽ em không cảm thấy cô ta có bệnh sao?”

Ôn Hiểu một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Diệp Nhàn Dương, “Không cảm thấy. Anh đừng nói Nhàn Dương như vậy.”

“Hừ, tôi không cần cô giả mù sa mưa.”

Diệp Nhàn Dương gắp mấy miếng thịt vào trong chén Ôn Hiểu, hy vọng có thể làm cho cô ấy cảm nhận được lòng tốt bất ngờ của mình.

“No chết cô, no chết cô.”

Ôn Hiểu cười khanh khách, “Đủ rồi, đủ rồi, cảm ơn.”

“Hừ, tôi không phải muốn tốt cho cô đâu.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play