Nói chung, một bữa cơm này cũng coi như không xảy ra việc gì.
Sau khi ăn xong, Ôn Hiểu tạm biệt hai người rồi rời đi. Diệp Nhàn Dương đi theo sau lưng Đường Diệc trở lại công ty.
Bởi vì trò khôi hài buổi sáng, nhân viên công ty nhìn thấy hai người Diệp Nhàn Dương thì sắc mặt có chút phức tạp.
“Cô quay lại đây làm gì?” Đường Diệc quay đầu lại, nghiêng người nhìn cô một cái
Diệp Nhàn Dương nói: “Về chuyện chấm dứt hợp đồng……” Trước đó còn chưa nói xong đâu.
Đường Diệc nói: “Chuyện chấm dứt hợp đồng tạm thời gác lại, chờ cô biểu hiện ở chương trình giải trí xong lại quyết định.”
Trong lòng Diệp Nhàn Dương vui vẻ, nói cách khác, tạm thời cô không cần phải chấm dứt hợp đồng với công ty.
“Cảm ơn Đường tổng. Anh thật sự là chu đáo thấu hiểu lòng người! Quả thật là cha mẹ tái sinh ra tôi!”
Khóe miệng Đường Diệc co rút, hỏi: “Đầu cô có phải bị cửa kẹp rồi không.”
Diệp Nhàn Dương: “Đúng, đúng, đúng. Anh là cha, đương nhiên anh nói cái gì chính là cái đó.”
Đường Diệc cười lạnh, xua tay nói: “Trở về đi, chuyện show giải trí tôi sẽ để người đại diện nói chuyện với cô, đừng ở chỗ này làm chướng mắt tôi nữa.”
“Được, được!” Diệp Nhàn Dương vui vẻ xoay người rời đi, bước được nửa bước, đột nhiên cô cảm thấy đã quên cái gì đó, “Đường tổng.”
Đường Diệc không kiên nhẫn nhíu mày, cho cô một ánh mắt có rắm mau thả.
“Xin hỏi một chút, anh có biết nhà tôi ở đâu không?”
Ánh mắt Đường Diệc trở nên nguy hiểm, “Cô đang thử tôi à?”
Diệp Nhàn Dương lắc đầu, “Anh ngàn vạn lần đừng suy nghĩ linh tinh, đầu óc tôi bị cửa kẹp rồi nên nhất thời quên mất.”
Đường Diệc nghiến răng nghiến lợi, không biết có phải ảo giác của Diệp Nhàn Dương hay không, trong nháy mắt này cô cảm thấy đối phương muốn trợn trắng mắt.
“Hỏi người đại diện của cô đi.” Đường Diệc tạm dừng một lát, “Nhân lúc đầu óc mới có vấn đề thì đến bệnh viện kiểm tra sớm chút đi. Công ty sẽ chi tiền viện cho cô.”
“Được rồi, cảm ơn Đường tổng.”
Có lẽ Đường Diệc thật sự cảm thấy cô có gì không ổn, do dự hồi lâu hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn ta dứt khoát rời đi.
Diệp Nhàn Dương lấy di động từ trong túi ra, mở khóa khuôn mặt rồi tìm được số điện thoại người đại diện, gọi đi.
Nửa giờ sau, Diệp Nhàn Dương được đưa tới nhà nguyên thân, một căn hộ vô cùng xa hoa ở bờ sông.
Diệp Nhàn Dương bước vào đại sảnh, nhìn trong phòng được trang hoàng tinh xảo, nghẹn họng nhìn trân trối.
“Này, đây là nhà của tôi à?” Diệp Nhàn Dương khó có thể tin, nói.
“Bằng không thì sao.”
Phía sau truyền đến một thanh âm lười biếng.
Diệp Nhàn Dương quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi đang khoanh tay, dựa vào cửa, lười biếng ngáp một cái.
Diện mạo thiếu niên đẹp trai và rực rỡ nhưng bộ dáng lại luôn một vẻ uể oải, bơ phờ.
Diệp Nhàn Dương suy nghĩ một lát, hỏi: “Cậu thật là người đại diện của tôi đấy à?”
Ban đầu khi nhìn thấy Tống Dực cô đã từng hỏi vấn đề này rồi.
Dù sao ở một thế giới khác, người đại diện của Diệp Nhàn Dương là một ông chú sắp 40 tuổi. Còn Tống Dực, nhìn qua mới chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, phỏng chừng còn chưa tốt nghiệp đại học đâu.
Tống Dực trợn mắt nhìn cô một cái, đĩnh đạc bước vào phòng khách, ôm gối ôm vào ngực, ngồi xuống ghế sô pha, hỏi: “Nghe nói buổi sáng cô nổi điên ở công ty. Anh họ không chấm dứt hợp đồng với cô sao?”
Anh họ?
Sắc mặt Diệp Nhàn Dương kinh ngạc, “Cậu là em họ của Đường tổng à?”
Tống Dực liếc nhìn cô một cái, “Cô giả ngu chắc?”
Diệp Nhàn Dương: “Ngốc thật.”
Tống Dực: “……”
Tống Dực ngồi dậy, nghi ngờ nhìn Diệp Nhàn Dương, “Có phải cô uống nhầm thuốc rồi không? Tôi nghe nói cô nói ở trước mặt mọi người là tình cảm của cô với anh họ tôi chỉ là tình cảm cha con.”
Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Không sai, từ nay về sau Đường tổng chính là cha mẹ tái sinh ra tôi.”
Ánh mắt của Tống Dực tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ đang suy đoán tính chân thật trong lời nói của Diệp Nhàn Dương.
Lực chú ý của Diệp Nhàn Dương hoàn toàn không ở trên người cậu ta. Đôi mắt cô nhanh chóng đánh giá căn nhà. Cô lớn như vậy nhưng chưa từng được ở trong căn nhà tốt như thế. Nếu ở thế giới ban đầu, có lẽ cả đời này cô cũng không mua nổi.
Cảm tạ vận mệnh ban tặng!
Diệp Nhàn Dương liếc nhìn phòng bếp, đang chuẩn bị đi vào phòng ngủ nhìn xem. Kết quả vừa quay đầu lại cô đã đụng phải cơ ngực rắn chắc.
Tống Dực không biết đã đi đến phía sau cô từ khi nào, lặng lẽ chặn đường cô, nhìn xuống cô từ trên cao.
“Hừ…… Cứng quá.” Diệp Nhàn Dương ôm trán, cảm thán.
Tống Dực: “……”
“Diệp Nhàn Dương, cô coi anh họ tôi thành cha mẹ tái sinh. Có phải cô cũng lên gọi tôi một tiếng chú hay không?”
Diệp Nhàn Dương liếc nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên ngực cậu ta, ngẩng đầu nhìn thẳng cậu ta, hỏi: “Cậu có cơ bụng không?”
Tống Dực nhướng mày, “Có cơ bụng mới có tư cách làm chú của cô sao?”
Diệp Nhàn Dương lắc đầu, nói: “Cho tôi xem cơ bụng, cậu muốn làm cha tôi cũng được.”
Cô nói một cách chân thành, đôi mắt tràn đầy mong đợi.
Tống Dực sửng sốt hai, ba giây, không thể tưởng tượng nói: “Cô không chiếm được anh họ tôi nên cuối cùng chuẩn bị xuống tay với tôi sao?”
Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, nói: “Tuổi không lớn nhưng nghĩ cũng nhiều thật đấy.”
Tống Dực: “……”
“Rốt cuộc cô có chuyện gì vậy?” Tống Dực nghi hoặc nói.
Diệp Nhàn Dương đi tới sô pha nhảy lên ngồi, thoải mái thở dài một tiếng.
“Sống lại từ đống tro tàn, ngã rồi đứng lại lần nữa.”
Từ nay về sau cô chính là Diệp Nhàn Dương ở thế giới này.
Cười chết rồi, thì ra cô không có chút lưu luyến nào với thế giới ban đầu.
Diệp Nhàn Dương ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, biết được một chút chuyện về nguyên thân.
Ngoại trừ giống như trong sách, cha mẹ ly dị xong từng người đều lập gia đình riêng mới. Những chuyện khác xảy ra cũng không khác với Diệp Nhàn Dương nhiều lắm. Chỉ là Diệp Nhàn Dương không gặp được người như Đường Diệc, thời gian tiến vào giới giải trí cũng muộn hơn so với cô ấy một chút.
Tình huống trước mắt của nguyên thân vô cùng không tốt. Vòng trong, vòng ngoài không có bất cứ người bạn nào. Hơn nữa do ỷ vào tập đoàn Đường thị chống lưng nên vô cùng kiêu ngạo, ương ngạnh, đắc tội với toàn bộ nghệ sĩ, đạo diễn từng hợp tác với cô. Cho dù không chấm dứt hợp đồng với công ty, hiện tại cô cũng là người mà mọi người đòi đánh. TN team t.y.t
Fans trên Weibo có hai, ba trăm vạn. Phỏng chừng không có nhiều fans hâm hộ tích cực nhưng tin nhắn riêng của cô lại vô cùng tích cực, tất cả đều là các fans hâm mộ nhà khác yêu cầu cô cút khỏi giới giải trí, trả lại sự thanh tịnh cho bọn họ.
Diệp Nhàn Dương lướt qua hàng loạt tin nhắn riêng, thở dài, sau đó bấm vào số dư thẻ ngân hàng.
23463200.66.
Được rồi, lấy chỗ tốt của người ta cũng phải gánh lấy tiếng xấu của họ.
Kiếp trước cô không biết giới giải trí sâu cạn như thế nào. Đời này, cô phải bước lên bậc thang này, cũng không thể miệng ăn núi lở chứ? Huống chi, ngoại trừ cái này ra, cô cũng không có chuyện khác muốn làm.
“Đinh đinh ——”
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Diệp Nhàn Dương mặc áo ngủ khủng long chạy ra mở cửa.
“Ai vậy?” Trong miệng Diệp Nhàn Dương ngậm kẹo que, mơ hồ hỏi.
Mở cửa, Tống Dực đứng đầu với vẻ mặt mệt mỏi sau đó một cô gái xuất hiện từ sau lưng cậu ta, phất tay với Diệp Nhàn Dương.
“Nhàn Dương, đã lâu không gặp.” Ôn Hiểu mặc váy ren dài, trang điểm đơn giản, mỉm cười nhẹ nhàng.
Diệp Nhàn Dương kinh ngạc nói: “Chị Ôn?”
Ôn Hiểu đưa túi đồ ngọt trong tay cho cô, cười nói: “Chị tình cờ gặp tiểu Dực ở công ty, nghe cậu ấy nói muốn đến nhà em nên cũng đi theo tới. Chị không quấy rầy em chứ?”
Diệp Nhàn Dương lắc đầu, “Đương nhiên không có! Thật tốt quá. Đúng lúc em chỉ có một mình rất nhàm chán, không biết có thể đi đâu chơi.”
Ôn Hiểu cũng nói: “Chị vừa trở về. Ở trong nước ngoại trừ Đường Diệc và Tiểu Dực ra thì chị cũng không quen biết nhiều người. Nếu em không ngại, về sau có thể tìm chị đi chơi.”
“Được ạ.”
Tống Dực bị làm lơ, bất đắc dĩ nói: “Hai vị có thể đi vào rồi lại nói hay không? Tôi còn có công việc nữa.”
Ôn Hiểu và Diệp Nhàn Dương nhìn nhau cười, nhường đường.
Đi vào phòng khách, Diệp Nhàn Dương để Tống Dực đi rót hai chén nước, bản thân thì kéo Ôn Hiểu thảo luận chiếc túi xách yêu thích.
“Em thích nhãn hiệu này sao?” Ôn Hiểu hỏi.
Diệp Nhàn Dương thở dài: “Em thích một loại nhãn hiệu khác, Lam Tinh, chị biết chứ? Nhưng do số lượng có hạn, hơn nữa còn đắt quá. Cái này là em tìm để thay thế.”
Ôn Hiểu cười nói: “Nếu em thích, chị có thể tặng em mấy sản phẩm mùa mới.”
Diệp Nhàn Dương kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, “Sản phẩm mới? Không phải còn chưa ra mắt sao.”
Tống Dực đặt chén nước ở trước mặt hai người, chỉ vào Ôn Hiểu, nói: “Cô không biết sao, Lam Tinh chính là nhãn hiệu chị Hiểu Hiểu sáng tạo ra.”
Diệp Nhàn Dương ngơ ngẩn nói: “Cái này tôi thật sự không biết.”
“Lam Tinh là nhãn hiệu luôn được các nghệ sĩ quốc tế nổi tiếng sử dụng. Ở trong nước còn chưa có nhiều người nhận ra là mấy.”
Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Hiểu Hiểu, chị thật lợi hại.”
Ôn Hiểu có chút ngượng ngùng, nói: “Đây vốn dĩ là việc kinh doanh trong nhà đang làm.”
Tống Dực ngồi ở trên ghế sô pha đối diện, nói: “Nói chuyện chính đi.”
“Ồ.”
“Show giải trí sẽ chính thức công bố sau một tuần nữa. Công ty và tổ chương trình hy vọng đêm nay cô phát sóng trực tiếp để hâm nóng và xem phản ứng của khán giả.”
Tuy rằng nguyên thân không nổi tiếng lắm nhưng việc bị chế giễu, loại ra khỏi vòng tròn là điều bình thường, lượng truy cập cũng không hề nhỏ.
Tổ chương trình còn chưa chính thức thông báo, cũng chưa ký hợp đồng. Nếu Diệp Nhàn Dương phát sóng trực tiếp mà hiệu quả không tốt hoặc là khán giả phản ứng kịch liệt. Bọn họ có thể đổi người thay cô bất cứ lúc nào.
Diệp Nhàn Dương vào giới giải trí không lâu nhưng cô cũng biết một số quy tắc cho nên cô cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Không thành vấn đề.” Diệp Nhàn Dương đồng ý luôn, ngoại trừ cái này, cô cũng không lựa chọn nào khác.
Nếu tạm thời bị đổi người, Đường tổng cũng sẽ không khắc nghiệt đến nỗi lập tức chấm dứt hợp đồng với cô nhỉ. Chỉ cần không chấm dứt hợp đồng, Diệp Nhàn Dương tin tưởng bản thân sẽ có cơ hội xoay người.
===
Tên truyện: NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN
Tác giả: Thịnh Vãn Phong
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
Trong lòng các tiểu thư khuê các nhà quyền quý trong kinh thành đều có cùng một ánh trăng sáng.
Đích trưởng tử của Tạ gia, Tạ Uẩn, tuấn mỹ vô trù, vô cùng tự phụ.
Nhưng Tang Yểu không thích hắn, nguyên nhân là có một lần nàng vô ý trẹo chân ở bên cạnh hắn, người này rõ ràng chỉ duỗi tay một cái là có thể đỡ lấy nàng vậy mà lại bất động thanh sắc né sang bên cạnh một chút, trơ mắt xem Tang Yểu té ngã, làm nàng mất mặt trước vô số người.
Tang Yểu: ╰ ( ‵□′ ) ╯
Việc này Tang Yểu ghi nhớ đã lâu, mỗi khi Tạ Uẩn đi qua nàng, nàng đều phải giận dỗi hừ một tiếng, nhưng trước nay Tạ Uẩn cũng chẳng liếc nhìn nàng một cái nào.
Tang Yểu: Càng tức giận hơn ( `Δ? )!
Mãi cho đến khi Tang Yểu vô tình nhặt được sổ tay của Tạ Uẩn, mở ra đã thấy ——
Bên trong không chỉ được ghi chép kỹ càng tỉ mỉ tình yêu của Tạ Uẩn đối với nàng mà còn có không ít hương tình diễm sử do hai người bọn họ đóng vai chính, càng kỳ quái hơn chính là còn có thư tình Tạ Uẩn viết cho nàng, vô cùng khoa trương, vô cùng lớn mật!
Tang Yểu thẹn quá hóa giận, nàng bang một tiếng, khép sổ tay lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Từ đây, ánh mắt khi nàng nhìn Tạ Uẩn trở nên khác lạ.
Quả nhiên mỗi một người ưu tú đều có phiền não riêng, Tạ Uẩn nhìn như không gì làm không được, kỳ thật cũng chỉ là một người yêu mà không có được, thậm chí còn không dám nói cùng nàng một câu, mỗi ngày chỉ có thể đáng thương chìm trong mộng ảo mà thôi.
Từ trước đến nay Tang Yểu vẫn luôn mềm lòng, ngẫu nhiên đại phát từ bi chủ động nói chuyện cùng Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn vẫn cứ lãnh đạm như thường.
Tang Yểu: Thẹn thùng thôi.
Sau này trong gia tộc có biến, Tang Yểu bất đắc dĩ phải cầu kiến Tạ Uẩn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Với Tạ Uẩn mà nói, đây cùng lắm cũng chỉ là lần gặp mặt cho có lệ mà thôi.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Cô nương mời đi về, kết cục việc này đã định.”
Nàng biết ngay tên cẩu nam nhân này sẽ không dễ dàng đáp ứng nàng mà.
Tang Yểu không nói hai lời tiến lên hôn hắn một ngụm, “Đừng giả vờ nữa, thế này là được rồi chứ.”
……
Không gian tĩnh lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau
Chuyện này không bao lâu thì thành danh, Tạ Uẩn từ trước đến nay thong dong bình tĩnh rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào vị thiếu nữ gan to bằng trời này.
*
Gã sai vặt bên người Tạ Uẩn trộm viết thoại bản đẩy thuyền cp Tang Yểu cùng Tạ Uẩn, một ngày nào đó hắn phát hiện thoại bản cẩm kỵ do mình tỉ mỉ sáng tác đột nhiên biến mất!
Sau này, tuy rằng thoại bản tử không thấy, nhưng cp hắn vẫn luôn mong ngóng kia lại thành thật rồi?!?
Thật lâu sau nữa.
Thoại bản biến mất đã lâu lại xuất hiện trong tay phu nhân nhà hắn, phu nhân chỉ vào thoại bản nói cho hắn biết,“Đừng nhìn tên nam nhân cũ kỹ kia mà xem thường, kỳ thật nội tâm chàng ấy cũng rất cuồng dã đấy.”
1v1 sc he
【 Lưu ý 】
1: Nữ chính là một mỹ nhân ngốc, có thể không thích nhưng xin đừng buông lời thương tổn. Không thích xin dừng đọc.
2: Nam cường nữ nhược, nam nữ chính toàn tự mình công lược.
3: Tuyến tình cảm chiếm 90%, truyện ngọt
4: Nữ chính là một người mau nước mắt, một khi cãi nhau là kích động, kích động sẽ dễ rơi nước mắt.
5. Phần lớn tình tiết trong truyện sẽ được giải thích, mong lưu tâm chú ý trước khi buông lời nghi ngờ.
Tag: Duyên trời tác hợp, Ngọt văn