“Nhàn Dương, cô không làm sai.” Ôn Hiểu nhẹ giọng nói.

Người phụ nữ tức giận đến mức dậm chân, tức giận nói: “Ôn tiểu thư, cô đừng để cô ta lừa!”

“Đủ rồi.” Ôn Hiểu lạnh giọng trách mắng.

Diệp Nhàn Dương bị dọa run cả người. Ôn Hiểu nhận thấy, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng trấn an cô.

Diệp Nhàn Dương hít mũi, trong lòng vô cùng cảm động. Thế giới này sao có thể có một cô gái như thế chứ! Đừng tốt bụng quá mức như vậy mà!

Đây là mị lực của nữ chính sao? Khó trách Đường Diệc cam tâm tình nguyện thủ thân như ngọc vì cô ấy.

“Đường Diệc, đây là nhân viên công ty anh, xin anh xử lý tốt chuyện này.”

Tính tình Ôn Hiểu ngoài mềm trong cứng, lúc nghiêm túc, quyết đoán thì cũng không kém Đường Diệc.

Diệp Nhàn Dương ngồi dậy, nhìn thấy nước mắt mình làm ướt quần áo Ôn Hiểu, sau đó có chút xấu hổ, “Thực xin lỗi, em lại gây phiền toái cho chị rồi.”

Ôn Hiểu lắc đầu, “Không có việc gì.”

Diệp Nhàn Dương tiếp tục nói: “Báo cảnh sát thì không cần. Dù sao em cũng ra tay đánh cô ấy. Hay là để cô ta đến bệnh viện kiểm tra trước, tiền thuốc men……”

“Tiền thuốc men công ty chi trả.” Ôn Hiểu tiếp lời Diệp Nhàn Dương.

“Chị……” Diệp Nhàn Dương cảm động không thôi, nhất thời cảm thấy Đường Diệc căn bản không xứng với chị tiên nữ xinh đẹp, tốt bụng như vậy. 

Đối với phương thức xử lý của người trong lòng, Đường Diệc hoàn toàn không có dị nghị gì, trực tiếp yêu cầu người phụ nữ tự mình đến bệnh viện.

Sau khi người phụ nữ rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại ba người Diệp Nhàn Dương.

Diệp Nhàn Dương tựa vào bả vai Ôn Hiểu, làm nũng: “Ôn tiểu thư, chị thật sự là người tốt. Về sau em có thể làm bạn với chị không?”

Ôn Hiểu mỉm cười, nói: “Đương nhiên có thể.”

Đường Diệc ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào bàn tay Diệp Nhàn Dương đang ôm Ôn Hiểu. Diệp Nhàn Dương đã chú ý tới cũng không hoảng sợ chút nào.

Mọi người đều biết, trong những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, nhân vật nữ duy nhất có thể đắc tội nam chính mà còn bình yên vô sự ngoại trừ nữ chính thì cũng chỉ còn bạn thân của nữ chính. 

Diệp Nhàn Dương quyết định, cô muốn trở thành bạn tốt của chị tiên nữ. Về sau không chỉ không bị Đường Diệc trả thù mà có khi để có thể ở bên cạnh chị tiên nữ, nói không chừng anh ta còn phải lấy lòng mình nữa.

“Chị, chị thật xinh đẹp.”

Ôn Hiểu xấu hổ cúi đầu, “Cảm ơn.”

Không biết nhớ tới cái gì, Ôn Hiểu nhìn về phía Đường Diệc, nói: “Đường Diệc, lời đồn về quan hệ của anh và Diệp tiểu thư, anh xử lý trước rồi lại bàn lại quan hệ của chúng ta sau.”

“Hiểu Hiểu.” Đường Diệc nhíu mày, “Anh không có quan hệ gì với cô ta.”

“Em biết.” Ôn Hiểu gật đầu, “Nhưng người khác lại không biết.”

Diệp Nhàn Dương nhìn Ôn Hiểu. Tuy rằng hiện tại cô đã trở thành nguyên thân, sẽ không làm chuyện tổn thương đến Ôn Hiểu nhưng cô không hy vọng Ôn Hiểu lại chẳng biết gì.

Diệp Nhàn Dương nắm tay áo cô ấy, nói: “Hiểu Hiểu, em nghe mọi người trong công ty nói vì diện mạo của em và chị có chút giống cho nên bọn họ cho rằng em là thế thân Đường tổng nuôi dưỡng. Mặc dù em biết Đường tổng không có ý với em nhưng mà……”

Diệp Nhàn Dương nhìn vẻ mặt Đường Diệc đã đen như đáy nồi, không nói tiếp nữa.

Ôn Hiểu cười nói: “Thật không dám giấu giếm, chị cũng từng nghe nói.”

“Thời gian không còn sớm, Đường tổng, em dẫn Diệp tiểu thư đi ra ngoài ăn cơm trước. Lúc nào anh rảnh thì em lại tới đây.”

“Hiểu Hiểu!” Ngữ khí Đường Diệc nhấn mạnh, cũng trừng mắt nhìn Diệp Nhàn Dương một cái.

Diệp Nhàn Dương rụt cổ, trốn ở sau lưng Ôn Hiểu, “Đường tổng hung dữ quá.”

Ôn Hiểu liếc mắt nhìn anh một cái, không nói một lời, dắt tay Diệp Nhàn Dương rời khỏi văn phòng.

Vẻ mặt Diệp Nhàn Dương đầy vô tội, chớp mắt nhìn Đường Diệc. Sắc mặt người phía sau tối sầm lại.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Diệp Nhàn Dương thở dài, nói: “Ôn tiểu thư, Đường tổng có chút ngốc nghếch trong chuyện tình cảm. Chị cũng đã rời đi rồi mà anh ấy còn không biết đuổi theo giải thích.”

Ôn Hiểu bất đắc dĩ nói: “Tính cách anh ấy chính là như vậy.”

Dọc lối đi nhỏ, đến chỗ ngoặt có tiếng nói chuyện truyền đến.

“Lần này Diệp Nhàn Dương thật sự phải chấm dứt hợp đồng với công ty à.”

“Thật buồn cười. Trước kia Diệp Nhàn Dương ỷ vào công ty sẵn sàng chi tiền nên đã đắc tội không ít người. Nếu chấm dứt hợp đồng với công ty thì cô ta xong đời rồi.”

“Tôi đã sớm biết cô ta sớm muộn gì cũng tự mình tìm đường chết.”

“Ha ha ha……”

Bước chân Diệp Nhàn Dương hơi dừng lại, vẻ mặt cứng đờ.

Má nó! Cô quên mất chuyện này!

Thân thế  “Diệp Nhàn Dương” trong nguyên tác cũng không khác cô nhiều lắm. Sau khi cha mẹ ly dị, mỗi người lập gia đình riêng. 

Nhưng đối phương may mắn hơn cô. Sau khi tốt nghiệp đại học lại gặp được quý nhân như Đường Diệc, công việc cũng thuận buồm xuôi gió. Đường Diệc tiêu tốn rất nhiều tài nguyên trên người cô ấy. Tuy rằng không tạo ra bọt nước gì nhưng ít nhất cũng để lại ấn tượng về một người có tài nguyên trong lòng khán giả. Tục ngữ nói đen đỏ cũng là đỏ. 

Chính là vì nguyên nhân như vậy, sau lưng có Đường Diệc và công ty chống lưng, Diệp Nhàn Dương mắc bệnh ngôi sao, đắc tội không ít đạo diễn và nhà sản xuất. Thanh danh trong ngành vô cùng xấu, căn bản không có ai muốn hợp tác với cô.

Nếu hiện tại Diệp Nhàn Dương chấm dứt hợp đồng với công ty. Về sau, cô nhất định sẽ bị mọi người trong giới giải trí dẫm một chân, có lẽ cũng không lấy được tài nguyên tốt gì. Mặc dù mấy năm nay nguyên chủ kiếm lời không ít tiền, sau khi rời khỏi công ty còn có thể nhận được tài nguyên một show giải trí. Nhưng Diệp Nhàn Dương không thể miệng ăn núi lở, cho dù có tài nguyên là một show giải trí hàng đầu, lấy tình cảnh hiện tại của cô, nếu không có Đường Diệc và công ty hỗ trợ thì cũng chỉ có thể làm nền, không chừng còn bị mắng nữa.t-y-t 

“Ôn tiểu thư, bây giờ cũng muộn rồi. Đường tổng còn chưa ăn cơm trưa đó.” Diệp Nhàn Dương nói.

Đương nhiên không phải đột nhiên lương tâm của cô trỗi dậy mà là nhớ tới bản thân đã bịa đặt chuyện vô căn cứ trước mặt Đường Diệc, còn làm trò nói xấu hắn trước mặt người trong lòng. Diệp Nhàn Dương cảm thấy hợp đồng giải ước đã ném tới trước mặt cô rồi! 

Nói thật, tập đoàn Đường thị vốn là công ty quản lý số một, số hai. Sau khi Diệp Nhàn Dương và Đường thị chấm dứt hợp đồng nhất định không tìm được công ty tốt hơn. Dù sao ai lại đi đồng ý ký hợp đồng với một nghệ sĩ toàn vết đen trên người chứ?

Cho nên tạm thời Diệp Nhàn Dương không thể rời khỏi Đường thị. Nếu có thể, cô còn hy vọng bản thân có thể phát triển lâu dài ở Đường thị. Tốt nhất là có thể làm cho đường Diệc ủng hộ cô như trước kia. Có điều chuyện này có lẽ không được, chính thất đã về rồi, ai lại đi quan tâm đến một hàng giả như cô chứ. 

Nghe vậy, Ôn Hiểu do dự một lát, nhìn thời gian, đã là 1 giờ rưỡi rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ôn Hiểu và Đường Diệc là bạn thanh mai trúc mã. Họ đã sớm công khai tình cảm với nhau nhưng hai người đều kiêu ngạo từ trong xương cốt. Ai cũng không muốn từ bỏ mặt mũi, cho nên mới có thời gian rời xa nhau mấy năm. 

Diệp Nhàn Dương nhanh chóng quyết định nói: “Em quay trở lại gọi Đường tổng cùng đi.”

Ôn Hiểu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cảm ơn, chị đến nhà hàng đối diện chờ hai người.”

“Được ạ.”

Diệp Nhàn Dương trở về văn phòng, gõ cửa, thấy cửa phòng còn một khe hở. Cô lặng lẽ thò đầu vào thăm dò, nhỏ giọng gọi: “Đường tổng?”

Đường Diệc đang ngồi trên ghế, lật xem tài liệu, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên nhìn. 

Thấy cái đầu nhỏ của Diệp Nhàn Dương thì ánh mắt hắn lập tức lạnh xuống mấy độ. Có lẽ hắn còn nhớ tới mấy chuyện Diệp Nhàn Dương làm hắn mất mặt.

Diệp Nhàn Dương có lòng muốn làm hòa, đẩy cửa ra một chút, mỉm cười nói: “Đường tổng, buổi trưa anh còn bận việc gì đó.”

Đường Diệc nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Phê duyệt hợp đồng giải ước của cô. Đúng lúc cô quay lại thì tự mình xem đi, không có vấn đề gì thì ký luôn.”

Diệp Nhàn Dương: “……”

“Ai nha, không vội, không vội, anh còn chưa ăn cơm đấy! Chúng ta đi ăn cơm trước đi. Chị Ôn Hiểu còn đang chờ chúng ta ở nhà hàng đó.”

Đường Diệc nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, nói: “Diệp Nhàn Dương, cô trở mặt nhanh thật nhỉ.”

Diệp Nhàn Dương không chút hoảng sợ nào, cho dù cô nói rõ với Đường Diệc cô quả thật đã thay đổi thành con người khác rồi thì anh ta cũng sẽ không tin, không chừng còn cho rằng Diệp Nhàn Dương có bệnh.

“Đường tổng, tôi chỉ là đã hoàn toàn hiểu rõ lòng cảm kích của mình với anh. Dù sao trước kia tôi cũng chưa làm chuyện gì quá mức. Chúng ta có thể bỏ qua toàn bộ được không?” Diệp Nhàn Dương thẳng thắn nói.

Đường Diệc hừ lạnh một tiếng: “Đừng đánh chủ ý lên Ôn Hiểu.”

Diệp Nhàn Dương giơ ba đầu ngón tay lên, thề son sắt: “Tôi bảo đảm, tôi tuyệt đối sẽ không có ý xấu với chị Ôn Hiểu!”

Đường Diệc liếc nhìn cô một cái, giọng điệu hơi dịu xuống: “Ôn Hiểu nói đúng, cô trở thành như thế này cũng không tránh khỏi có chút liên quan tới tôi. Bất luận cô coi tôi thành cái gì, tôi tiêu tiền nâng đỡ cô thật sự là bởi vì cô có vài phần giống Ôn Hiểu nhưng chỉ thế mà thôi. Về phần lời đồn nhằm vào cô, tôi sẽ xử lý. Các điều kiện chấm dứt hợp đồng vẫn giữ nguyên như đã nói trước đó, ký hợp đồng chấm dứt đi.”

Diệp Nhàn Dương có chút kinh ngạc. Cô không ngờ tới Đường Diệc sẽ thông tình đạt lý như vậy.

“Đường tổng, tôi không muốn chấm dứt hợp đồng với công ty.”

Nếu Đường Diệc là một người nói đạo lý thì Diệp Nhàn Dương cũng không cần quanh co, lòng vòng nữa.

“Công ty đã tiêu nhiều tiền trên người tôi như vậy nhưng tôi không mang đến bất kỳ một lợi ích nào cho công ty. Tôi không thể rời đi. Hơn nữa, không phải anh cũng biết lời đồn về hai chúng ta ở trong công ty sao. Hiện tại chị Ôn Hiểu vừa trở về công ty lại vội vã chấm dứt hợp đồng với tôi. Vậy không phải càng chứng minh giữa chúng ta quả thật có quan hệ không chính đáng sao?”

Đường Diệc gật đầu, “Có đạo lý nhưng tôi không muốn làm Ôn Hiểu không vui.”

Diệp Nhàn Dương: “……”

Ha ha, đồ não chỉ biết yêu đương.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play