Âu Hào đã rất lâu rồi không nghe tim mình loạn như vậy. Đối với tình cảm của mình, anh là người rõ nhất.

- Quan Hà, đừng chạy nữa.

Quan Hà thật xấu hổ. Anh không dám đưa mặt mình rời khỏi lồng ngực kia.

- Tôi... sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

Âu Hào cười vui vẻ:

- Lo? Chẳng phải em còn cái phòng khám này sao, chắc chắn sẽ nuôi nổi tôi.

Quan Hà không nói gì, người này đến bây giờ còn thích đùa giỡn.

- Đừng suy nghĩ nhiều, tôi đã viết đơn xin nghỉ việc. Sau này sẽ về công ty phụ giúp gia đình.

Quan Hà bất ngờ, lúc trước không phải Âu Hào thích làm cảnh sát nhất sao, anh đã học hành rất chăm chỉ để thi đậu vào ngành. Vậy mà...

- Sao lại nghỉ? Có phải vì...

Âu Hào kéo Quan Hà ra khỏi ngực, trực tiếp nhéo cái mũi trắng xinh.

- Vì cái gì thì có gì quan trọng, tôi cũng không phải là người giỏi giang gì. Là nghĩ cho gia đình hoặc nghĩ cho em thì sao? Sự thật đúng là vậy, hơn nữa tôi đã chán ngấy những ngày chờ đợi rồi.

Hốc mắt Quan Hà đỏ au. Quả nhiên là do mình. Quan Hà bỗng cảm thấy có khi hạnh phúc không phải cái gì đó lớn lao. Anh đã sống nhiều năm trong sự dè dặt rồi. Tại sao lại chối bỏ?

Thế là lúc Quan Sương và Âu Linh bước vào, cảnh tượng đập vào mắt họ chính là hai người đàn ông đang ôm chặt nhau.

- Bụp..

Chai nước suối trên tay rơi xuống, Quan Sương run rẩy như không thể tin vào mắt mình.

- Anh họ...Anh và anh Hào đang làm gì vậy? Sao lại ôm nhau?

Cái ôm này rất kỳ quái, đừng bảo chỉ ôm cho có, hay cái gọi là tình thương của bạn bè, dẹp đi nhé, bởi vì chắc chắn cô sẽ không tin.

Âu Hào vuốt trán, anh đã sơ suất không khóa cửa rồi. Quan Hà thì khỏi nói, gương mặt khả ái của anh lại đỏ thêm, vẻ mặt như mấy cô thiếu nữ ngoài kia khi bị bắt gian tại trận.

Quan Sương như chợt hiểu ra, cô gào lên:

- Âuuuuuu Hàooooooo....!!! Em liều mạng với anh.

Âu Linh nhanh tay kéo cô đang vùng vẫy tiến đến chỗ hai người kia, Quan Hà sợ hãi núp sau lưng Âu Hào.

- Âu Linh, mày mau buông tao ra, hôm nay tao phải đại khai sát giới ngay tại phòng khám này.

- Quan Sương...mày bình tĩnh...

- Cái gì? Rồi lại hét về phía Âu Hào đang chắn trước người kia, như là bảo vệ đồ quý.

- Anh có biết cả dòng họ Quan chỉ sinh được một đứa cháu trai đích tôn nối dõi tông đường là Quan Hà không hả???? Anh lại dám trù quến ảnh.....

Âu Linh thở dài:

- Nhưng dòng họ Âu của tao cũng vậy mà, bác hai chỉ sinh được mỗi anh Hào là con trai thôi.

Quan Sương ngừng lại:

- Vậy sao mày còn để....?????

Lúc này Quan Hà lấy hết dũng khí ra hướng về phía Quan Sương nói nhỏ:

- Su Su, anh.... thật sự rất thích Âu Hào. Anh.... không thể lấy người khác được đâu.

Quan Sương há hốc mồm, miệng á khẩu không nói được. Còn Âu Hào thì vui mừng ra mặt, trực tiếp ôm lấy người bên cạnh hôn một cái, mặc cho hai cô gái đứng nhìn họ với biểu cảm ngốc nghếch.

Quan Sương nghiến răng nghiến lợi kéo Âu Linh ra ngoài. Trả lại không gian yên ắng cho người kia.

...

Nhà họ Âu. Âu Hùng phiền não nhìn điện thoại, từ lúc nãy đến giờ không biết bao nhiêu là cuộc gọi đến. Làm ông ngủ cũng không yên.

- Ai gọi ông mà nhiều như vậy?

Bà Trương Lam, mẹ Âu Linh vừa thổi móng tay vừa sơn xong, hỏi. Âu Hùng:

- Biết đâu, nãy giờ bà không biết nghe hộ tôi à, suốt ngày làm cái gì đâu không.

Bà Lam liếc xéo ông:

- Làm đẹp cho bản thân mà gọi là làm gì đâu không à, cũng bởi vì cái tính cứng ngắt của ông mà con gái chúng ta bây giờ thô lỗ như đàn ông. Suốt ngày rong chơi ngoài đường, lướt môtô, chẳng có một chút tư vị nào là của phụ nữ.

Âu Hùng không dám chọc vợ liền xua tay:

- Thôi thôi, là lỗi của tôi, bà đừng nói nữa. Để chờ lát họ lại gọi rồi sẽ biết là ai.

Quả nhiên có gọi thật. Âu Hùng bắt máy thì khá ngạc nhiên, vì người gọi là Lưu Trì Bình.

- Có việc gì mà anh Bình lại phải đích thân gọi cho tôi thế?

Người bên kia thái độ có chút không vui:

- Việc gì à, tôi muốn nói về con gái của anh, anh nên dạy dỗ cháu lại.

Âu Hùng:

- Anh nói rõ xem nào.

Sau khi Lưu Trì Bình kể lại chuyện trong trung tâm thương mại cho Âu Hùng nghe, lại nghe đối phương trả lời thế này:

- Anh Bình, nếu là việc khác thì tôi không chắc là con gái tôi có đúng không chứ mà về cái việc này ấy hả thì tôi khẳng định con gái của ông đáng bị ăn đòn. Hơn nữa, như vậy là còn hơi nhẹ.

Lưu Trì Bình tức giận:

- Anh nói cái gì?

Âu Hùng bĩu môi:

- Cho anh một lời khuyên, mau đem hai đứa con gái của anh giấu đi, nếu không con gái của tôi sẽ còn đánh chúng nữa đấy. Mà không chỉ một mình nó thôi đâu.

Nói xong liền cúp máy. Lưu Trì Bình bực tức không có gì bằng. Vội vàng gọi cho thư ký. Tại sao đến cả Âu Hùng cũng nhìn nhận như vậy? Ông phải tra cho rõ ngọn nguồn mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play