Taxi dừng lại bên đường, hai người họ xuống xe, Trâm Anh lấy chiếc ví trong túi xách ý định trả tiền cho tài xế nhưng tay run rẩy không yên, những tờ tiền rơi nghiêng rớt xuống chân nàng.

Cảm giác bất lực, một cảm giác xuất hiện sau khoảng thời gian dài chịu đựng sự căng thẳng. Choáng ngợp, bế tắc và không thể làm gì để thay đổi cục diện. Nàng đang phải đương đầu với rất nhiều buồn bã và tuyệt vọng.

Trâm Anh bật khóc.

Đôi mắt nhòe đi vì nước mắt, mọi thứ xung quanh trở nên khó nhìn.

Nàng ôm lấy mặt, che đi cảm xúc đang dần thay đổi cực đoan của bản thân. Thật không biết làm thế nào để quản lý hoặc đối phó với chúng, nỗi lo lắng tràn ngập khó kiểm soát.

Tài xế taxi ngồi trong xe nhìn nàng với ánh mắt đầy hiếu kì rồi lại quay sang Tố Đoan, ông ta vẫn đang chờ những tờ tiền công của mình được trả tận tay.

Không muốn ảnh hưởng tới người khác, Tố Đoan cúi người nhặt gom lại từng tờ tiền rơi rải rác dưới đất rồi rút ra hai tờ đưa cho tài xế. Đợi ông ta cảm ơn sau đó rời đi, ánh mắt cô mới dịu lại quay sang ôm nàng vào lòng.

"Không sao, không sao cả."

...

"Trâm Anh. Trâm Anh. Trâm Anh

Hoàng Thùy Trâm Anh là bạn gái của em

Không có em, bạn gái vẫn sống tốt

Không có bạn gái, em sống còn ích gì?"

Cô gọi tên nàng như một bài hát mê hoặc lòng người của cá voi từ đại dương sâu thẳm. Mềm mỏng và nhẹ nhàng như mơn trớn bên tai.

Thì ra đây là cách cô chọn để yêu thương đứa trẻ bên trong Trâm Anh.

Nàng lau nước mắt, đáng tiếc là không thể hiểu những gì cô vừa lẩm bẩm trong miệng. Nhưng thay vào đó, thứ mà nàng cảm nhận được là sự an toàn và ấm áp.

"Em sẽ chết nếu chúng ta không trốn khỏi đây phải không?"

Phải rồi, nàng còn chuyến bay, còn phải rời khỏi đây, còn phải bảo vệ cho an nguy của Tố Đoan. Những giọt nước mắt yếu đuối không được phép lấy đi thời gian quý báu của nàng.

"Sẽ không. Em không thể chết nếu chị còn sống."

Nếu như đó là lựa chọn của Trâm Anh thì Hoàng Quân Thụy có lẽ sẽ không trách nàng đâu.

Lựa chọn của nàng là đưa tội nhân bé bỏng của mình đi trốn thật xa, một nơi mà không ai có thể tìm được.

Trâm Anh mua liền tại sân bay hai chiếc vé. Hoàn tất mọi thủ tục rồi nhanh chóng cùng Tố Đoan bay trở về nước.

Ngay khi tới nơi, nàng kéo Tố Đoan theo ra khu đỗ xe ô tô để lấy chiếc xe mình đã gửi ở đây, sau đó còn không quên thay sim điện thoại gọi về cho mẹ.

Thì ra gia đình Trâm Anh đều đã biết chuyện. Cả một đêm gọi cho nàng trong lo lắng thấp thỏm, mãi cho tới tận trời sáng bác gái mới nhận lại một cuộc gọi tới từ Trâm Anh.

Ở đầu dây bên kia, nàng nghe thấy giọng nói của mẹ run lên khẽ khàng, hẳn là đang rất lo lắng cho con.

Trâm Anh trấn tĩnh tâm trạng bác gái, nói rằng bản thân vẫn ổn, chỉ là nàng đang cần sự giúp đỡ, muốn tìm một nơi an toàn để cùng Tố Đoan trú ẩn tạm thời.

"Mẹ và bố từng mua lại một căn nhà gỗ trong khu rừng thông cách thành phố khoảng 1 giờ lái xe. Ở đó vẫn có người sinh sống nhưng không nhiều, con hãy đưa con bé tới đó ở một thời gian, anh con có lẽ tạm thời không thể tìm đến."

Trâm Anh mừng rỡ, bác gái luôn luôn là người yêu thương nàng nhất. Lần này nếu không phải có mẹ giúp, chắc chắn sẽ chẳng biết phải đi đâu về đâu mới trốn được Hoàng Quân Thụy.

Lái xe theo sự chỉ dẫn của mẹ, cuối cùng cũng đến được khu rừng thông.

Trước đó Trâm Anh không quên tới cửa hàng tạp hoá mua đồ dùng cá nhân và thực phẩm cần thiết. Sau đó chọn đỗ xe ở một nơi kín đáo, dẫn Tố Đoan leo lên sườn đồi thông.

Ngước mắt lên cao hơn tầm nhìn một chút, nàng thấy một căn nhà gỗ đơn giản và gọn ghẽ được dựng trên đỉnh đồi.

Trời tối dần mới xách được đống hành lý lỉnh kỉnh lên tới nơi. Nhìn xung quanh gần đó một lượt, những căn nhà gỗ mọc lên không nhiều, số lượng chỉ vừa đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng điều đó càng tốt, không đáng để lưu tâm, càng ít người nhìn thấy hai người họ sẽ càng dễ tránh được những rắc rối ngoài ý muốn.

Không có chìa khoá, đành phải phá ổ. Tố Đoan cầm trên tay một tảng đá lớn, dùng lực đập liên tiếp vào chiếc ổ. May thay ổ khoá đã cũ, tác động vài cú liền bật ra rồi rơi xuống đất.

Trâm Anh không chờ được mà kéo then chốt mở cửa ra ngắm nhìn bên trong căn nhà.

Ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn chiếu những tia lẻ loi xuyên qua khe hở khung cửa sổ. Bên ngoài ngôi nhà nhìn sơ thì rất mộc mạc, gần gũi, nhưng khi bước vào không gian bên trong lại cực kỳ tinh tế và sang trọng.

Ai mà biết được bố mẹ Trâm Anh mua lại căn nhà gỗ này với mục đích gì chứ. Nếu để phục vụ cho công việc thì có cần phải đẹp tới vậy không?

Bên trong đầy đủ nội thất, toàn bộ đều là gỗ tái chế từ khung cửi cũ kết hợp với gỗ tần bì. Bật công tắc đèn điện lên, nhiệt độ màu ấm cúng nhưng vẫn rất nổi bật, đây hẳn là một nơi trú ẩn lý tưởng.

Tố Đoan tự hỏi cô và nàng phải ở nơi này trong bao lâu, cảm giác trốn chui trốn nhủi thật không dễ chịu chút nào.

Trâm Anh như hiểu thấu suy nghĩ của cô, nàng nắm lấy tay Tố Đoan, ánh nhìn đầy trìu mến:

"Tin chị, rồi chúng mình sẽ đường đường chính chính ở bên nhau, chỉ một lần này nữa thôi rồi mọi chuyện sẽ ổn."

Niềm tin của cô không ngần ngại thời gian, chỉ cần Trâm Anh được hạnh phúc, phải chờ đợi bao lâu cô cũng nguyện. Với nàng, mọi thứ mà Tố Đoan bỏ ra đều hoàn toàn xứng đáng.

Nàng vùi đầu vào vai em, tay bám lấy lưng thật chặt, tìm kiếm một mùi hương quen thuộc chỉ có nơi Tố Đoan, một loại thuốc an thần có thể trấn an Trâm Anh mà không cần dùng đến phương pháp tiêm chích.

Tố Đoan không khước từ cái ôm của nàng, ngược lại còn đáp ứng vô cùng chiều chuộng.

"Sắp đến giờ ăn tối rồi, Trâm Anh tắm rửa nghỉ ngơi đi, còn lại để em dọn dẹp rồi nấu cho Trâm Anh ăn. Ngôi nhà này hẳn là lâu rồi không có ai ở nên bụi bẩn khắp nơi."

Sao lại thế được?

Đã dọn dẹp là phải làm cùng nhau.

Nàng không đồng ý với đề nghị của Tố Đoan, nhất quyết đòi làm cho bằng được.

"Bẩn tay Trâm Anh thì sao đây? Chị vốn dĩ không có nghĩa vụ phải dọn dẹp nhà cửa."

"Nhưng giúp đỡ người yêu là lựa chọn của chị, để em làm hết thì chẳng phải chị sẽ mang tiếng là lười nhác hay sao?"

"Không có lười mà, đụng vào mấy việc này sẽ khiến bàn tay của Trâm Anh trở nên thô ráp đó."

"Đã làm được tí nào đâu mà bảo thô ráp?"

"Nhưng mà..."

"Cãi hả?!"

"À không chị lau bàn ghế đi ạ..."

Mới ôm ấp nhau âu yếm lắm mà giờ Trâm Anh quay sang lườm cô bằng ánh mắt mang hình viên đạn.

Tố Đoan bị quát tới mức bối rối, chân tay cuống hết cả lên, vội vã đi làm việc khác.

"Cái đồ hâm...trông buồn cười chết!"

Cứ như thế hai người bọn họ lau chùi quét dọn khoảng hai tiếng đồng hồ, mãi sau đó Trâm Anh mới chịu đi tắm trước, để Tố Đoan ở bên ngoài nấu nướng.

Trông cứ y như là một cặp đôi mới cưới.

Trâm Anh bận rộn, sau khi tắm xong những cuộc gọi điện thoại diễn ra triền miên. Nàng không dám bắt máy của người lạ mà chỉ nghe những cuộc gọi đến từ người thân trong gia đình hoặc bạn bè thân thiết.

Chỉ sợ lỡ may sơ hở sẽ liền bị tra ra vị trí trú ẩn.

Ngồi vào bàn ăn rồi nhưng chỉ có Tố Đoan là tập trung ăn, Trâm Anh còn đang mải nói chuyện với Thục Khuê. Đã một tháng ròng rã hai người bọn họ không trò chuyện cùng nhau, cô gái trong điện thoại của nàng cứ liến thoắng không ngớt.

"Vậy ra là mày vì em người yêu bé bỏng mà không màng tới tương lai, thậm chí công việc ở trên cơ quan của mày dạo gần đây toàn là do chị thư ký giải quyết giùm, thật tội nghiệp cho người ta quá!"

Nàng không đáp lại lời Thục Khuê, những lời nhảm nhí mà cô ấy nói nàng vốn đã quá quen thuộc.

"Đang...ở cùng con bé đó à?"

"Ừ."

"Cho tao xem mặt mũi ra sao đi, chả biết xinh xắn tới nỗi nào mà mày yêu mù quáng."

Trâm Anh đắn đo một hồi rồi cũng đồng ý, nàng chụp hình cô đang ngồi ăn ở phía đối diện rồi gửi tin nhắn sang cho Thục Khuê.

"Cũng bình thường đâu có xinh lắm?"

Nhìn qua điện thoại, Thục Khuê thấy Trâm Anh như sắp nhảy ra từ màn hình xé xác cô ra thành từng mảnh, trước nay có bao giờ nàng vui vẻ khi thấy người khác chê bai những thứ mà nàng yêu thích đâu cơ chứ.

Tố Đoan vẫn ngồi ảm đạm như chưa có chuyện gì xảy ra, nãy giờ cuộc hội thoại giữa nàng và bạn của nàng cô đều nghe thấy hết. Chẳng qua là thấy người đó nói đúng sự thật nên cũng không thể phản bác lại.

Chính bản thân cô tự thấy mình không được đẹp.

Để ý thái độ của cô có chút trầm lặng, Trâm Anh cũng không vui theo. Giả bộ ăn một miếng thức ăn nhai nhai trong miệng rồi giơ ngón tay cái lên khen ngon.

Tố Đoan nhoẻn miệng cười vui vẻ rạng rỡ trở lại. Điều khiến Đoan buồn không phải là vì lời nói ban nãy của Thục Khuê, mà là vì đồ ăn đã được nấu rất tỉ mỉ và được dọn ra sẵn nhưng mãi Trâm Anh không ăn.

Nàng quyết định tắt máy để cùng tận hưởng bữa tối với Tố Đoan.

*Cốc cốc cốc*

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Thính giác của cô rất nhạy bén, nghe thấy tiếng động liền quay ngoắt đầu ra phía cánh cửa nhìn chằm chằm.

Trâm Anh phân vân, tự hỏi có thể là người dân xung quanh đi qua hỏi thăm chăng?

Cô đứng dậy chuẩn bị đi ra mở cửa thì bị nàng vội ngăn lại.

"Em vào trong tránh mặt đi, bên ngoài này để chị."

"Không được! Lỡ đâu..."

"Ở đây rất an toàn, chắc chỉ là người xung quanh họ thấy nhà chúng ta bật đèn nên qua hỏi."

Lưỡng lự vài giây rồi quyết định đi vào trong phòng, Trâm Anh vội lấy chiếc khẩu trang đeo lên rồi ra mở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play