Là Tố Đoan, trông vẫn lành lặn không có gì bất thường cả.
Trâm Anh thở phào nhẹ nhõm, còn chưa bước chân hoàn toàn vào bên trong, Trâm Anh đã nhảy chồm lên ôm lấy cổ đem theo bao cảm xúc đè nén, đẩy hết lên người Tố Đoan.
Đã tối muộn rồi, sao bây giờ cô mới về, làm Trâm Anh phải sốt sắng lo lắng biết bao.
"Anh ấy sẽ không làm phiền tới chúng mình nữa đâu, Trâm Anh không cần phải sợ."
Nàng mỉm cười, vô cùng hài lòng về Tố Đoan khi cô đang tồn tại trong trạng thái đáng tin cậy này.
"Vậy đồ ăn của chị đâu?"
"Bây giờ đã muộn lắm rồi, nhà hàng người ta đóng cửa. Họ cũng phải về bên gia đình mà phải không? Giống như em và Trâm Anh."
Nhưng cơ thể cô lạnh quá, làn da nhợt nhạt, khuôn mặt tái hẳn đi. Rõ ràng đã thấm đẫm nước từ cơn mưa buổi chiều, quần áo ướt đến nỗi không thể nào khô nổi, chạm tay vào mà nhiệt lượng truyền qua như muốn đóng băng tại chỗ.
Không suy nghĩ nhiều, Trâm Anh vội vàng kéo Đoan đi tắm rửa thay quần áo. Liên tục dành cho cô những cái ôm để sưởi ấm cả bên ngoài lẫn bên trong.
Hôm nay, nàng đã để bạn gái phải chịu nhiều thiệt thòi.
__________
Hoàng Quân Thụy nổi trận lôi đình, gọi cho Trâm Anh cháy cả máy nhưng nàng không nghe dù chỉ một cuộc, ngay trong đêm quyết định lái xe tới bệnh viện. Phi thẳng tới quầy lễ tân, gầm lên như một con thú dữ với nhân viên, đòi gặp mặt bác sĩ Hân cho bằng được.
"Dạ anh bình tĩnh nghe em nói, bác sĩ Hân hiện tại không có ở bệnh viện, anh ráng đợi tới sáng mai cô ấy sẽ tới."
"Bây giờ tôi mà không gặp được cô ta thì mấy người các cô chuẩn bị mà viết đơn xin nghỉ việc đi là vừa!"
Đứng quan sát camera trong phòng an ninh, biết mọi chuyện đã bị bại lộ, không thể đào thêm hố thoát thân, bác sĩ Hân quyết định ra mặt.
Sau một cuộc đàm thoại ngắn với nhân viên lễ tân, Hoàng Quân Thụy được dẫn tới phòng làm việc của bác sĩ Hân. Thô bạo vặn tay nắm, cánh cửa tội nghiệp bị hất tung sang một bên. Bác sĩ Hân vẫn ngồi thư thái uống trà như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn biểu cảm khuôn mặt của Hoàng Quân Thụy, cô ấy thật không biết vì sao bí mật lại bị phát hiện. Trông anh ta còn mang một vẻ bị kích động mạnh.
Giận quá mất khôn, anh ta lao đến giật lấy chén trà trên tay, ném thẳng vào bức tường phía trước.
Chén trà vỡ tan thành nhiều mảnh, nước trà văng khắp nơi, bắn vài giọt lên mặt bác sĩ Hân.
"Cô còn uống trà được à?! Cô định giải thích chuyện này thế nào đây?!"
"Quân Thụy bộ trưởng đừng có được nước lấn tới, làm sao tôi biết anh đang tức giận chuyện gì để mà giải thích đây?"
Bác sĩ Hân chơi với Trâm Anh đã nhiều năm, gặp nhau cũng không phải là ít lần. Mối quan hệ thân thiết tương đồng người thân trong gia đình nên tính cô ấy ra sao Hoàng Quân Thụy nắm khá rõ. Cô ấy chỉ nghe những lời ngon tiếng ngọt, thái độ quá khích sẽ liền không tiếp chuyện.
Đành khống chế cảm xúc, ngồi xuống rót một chén trà khác đẩy ra trước mặt bác sĩ Hân.
"Bù cho chén ban nãy."
Thành công lấy lại được bình tĩnh cho đối phương, cô ấy liền vào thẳng vấn đề chính.
"Có chuyện gì?"
"Cô còn giả vờ à? Trâm Anh dắt cái thứ dơ dáy đó trốn ra nước ngoài rồi! Cô có biết đó là lạm dụng chức quyền phục vụ cho mục đích cá nhân không?! Cô có biết cái hạng người đó là tội phạm nguy hiểm không?! Nó từng giết 5 mạng người cô có biết không?! CÔ CÓ BIẾT KHÔNG?!!!"
Mất bình tĩnh đập tay xuống bàn, làm bác sĩ Hân run sợ, nhưng chỉ có thể nén vào trong. Dù sao cũng là thân con gái mỏng manh, Hoàng Quân Thụy lớn tiếng với cô ấy thế này đúng là quá đáng.
"Nhưng con bé đó tốt, vụ án năm đó chỉ là tự vệ! Trâm Anh yêu nó thật lòng, anh phải nghĩ cho em gái của anh nữa chứ?!"
"Tôi đang nghĩ cho Trâm Anh đây! Cái thứ đó từng giết người, làm sao mà biết được nó có làm gì Trâm Anh không?"
"Hai người bọn họ bên nhau gần một năm rồi! Nếu làm gì thì cũng chẳng cần đợi đến lúc anh nói đâu."
"Sao cơ? Bên nhau gần một năm?"
Vậy mà đó giờ Hoàng Quân Thụy không biết, em gái yêu dấu của anh ta bao lâu nay che giấu một sự thật động trời.
Trâm Anh lén lút yêu đương với một tội phạm giết người.
Còn gì kinh khủng hơn chuyện này ư?
Được nuôi dạy đàng hoàng tử tế như Trâm Anh, nàng đem theo bao hy vọng của cha mẹ và anh chị em trong gia đình. Được xem trọng, được đánh giá cao, được ví như một viên kim cương ngọc ngà châu báu. Nàng như một cô tiểu thư đài các, ưu tú và cao quý.
Làm thế nào lại có thể đứng cạnh một người có quá khứ bị vấy bẩn bằng máu tươi chứ?!
"Thứ đó không xứng! Nó sẽ hủy hoại Trâm Anh cô biết chưa?! Người như nó không có chỗ đứng, không có địa vị gì trong xã hội này hết! Rồi nó cũng sẽ phải chết trong cái nhà tù đó thôi!"
"Để con bé nhận sự trừng phạt vì nó cần tự bảo vệ mình đã là một điều không công bằng, nó cũng chỉ là một người bình thường."
"Đó là lý do vì sao cô và Trâm Anh đồng loã che giấu tôi? Vậy thì mấy người đừng hòng! Tôi sẽ đem Trâm Anh trở về và từ nay nó không thể cùng với thứ đó nữa, cô cứ chờ mà xem."
"Anh định làm gì?!"
Bác sĩ Hân đứng dậy nạt nộ, thâm tâm hoảng loạn. Đến bước đường này cô ấy không thể tiếp tục bao che cho Trâm Anh được nữa, chỉ sợ Hoàng Quân Thụy sẽ làm điều gì đó không hay với cặp đôi uyên ương bọn họ.
"Chờ tới khi tôi lôi cổ Trâm Anh về cô sẽ biết thôi. Còn giờ cô nên ở nhà một tháng suy nghĩ lại về đạo đức của mình đi, tôi đã xin phép trưởng khoa giùm cô rồi, cứ thoải mái."
Kì nghỉ phép này là lời cảnh cáo đầy ẩn ý của Hoàng Quân Thụy dành cho bác sĩ Hân. Rõ ràng là muốn răn đe, uy hiếp tinh thần của cô ấy vì đã gây ra tai hoạ.
Anh ta quay lưng rời đi nhưng lại đột ngột dừng chân ở ngưỡng cửa.
"Còn nữa, cô không cần phải gọi điện báo cáo tình hình cho Trâm Anh đâu, vì dù nó có trốn ở đâu đi chăng nữa thì chỉ cần vẫn còn ở trên Trái Đất này tôi đều sẽ tìm ra thôi."
Bác sĩ Hân bất động, chờ cho Hoàng Quân Thụy đi hẳn mới lộ ra vẻ mất bình tĩnh, trán đổ mồ hôi hột, tay chân luống cuống run lên không ngừng lấy điện thoại gọi cho Trâm Anh một cách khó khăn.
Dù Hoàng Quân Thụy ngông cuồng đòi san bằng cả quả đất này để tìm em gái, dù Trâm Anh có trốn ở đâu, chỉ cần bảo vệ được an nguy của Tố Đoan thì chưa bao giờ là muộn.
"Nghe máy đi Trâm Anh...nghe máy đi Trâm Anh...làm ơn!"
"Có chuyện gì sao?"
"Hơ!!! Hoàng Quân Thụy phát hiện ra mọi chuyện rồi! Mày phải đưa Tố Đoan trốn đi nếu không anh ta sẽ giết con bé mất!"
Tin tức truyền tới như sét đánh ngang tai, Trâm Anh nàng một lần nữa rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Phải làm sao đây...
Tất cả đã bại lộ.
Hoàng Quân Thụy sẽ không để nàng và Tố Đoan được ở bên nhau.
Không được.
Phải thật nhanh chóng, phải rời khỏi đây trước khi anh trai tìm được nàng và cô người tình bé nhỏ của nàng.
3 giờ khuya, Trâm Anh nghe xong cuộc gọi liền đặt điện thoại sang một bên, nàng bối rối đến cuống quýt. Không thể giữ nổi bình tĩnh, chạy vội vào trong phòng ngủ, hối thúc Tố Đoan tỉnh dậy thu dọn hành lí để chuẩn bị trả phòng rời đi ngay trong đêm.
"Trâm Anh, có chuyện gì vậy?! Tại sao chúng ta phải rời khỏi đây, ngoài trời còn chưa sáng hẳn mà?"
"Em đừng hỏi nữa, cứ làm theo những gì chị nói, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."
Tố Đoan lặng lẽ đi thay quần áo rồi quay trở lại xếp đồ đạc vào trong vali thật nhanh chóng và gọn gàng.
Ngồi nhìn từng cử chỉ khác lạ của nàng, biết chắc có chuyện không hay đã xảy ra. Tốt nhất là nên trở thành người hữu dụng trong tình cảnh này, không nên làm vật cản ngáng chân Trâm Anh, chỉ sợ sẽ làm hỏng kế hoạch và dự định tiếp theo của nàng.
Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì nhất định phải theo Trâm Anh tới cùng.
Nhưng bây giờ cô biết nàng sẽ đưa cả hai người đi đâu đây?
Ánh sáng chưa kịp chiếu rọi, chỉ sợ màn đêm bao trùm vạn vật cũng sẽ che phủ đi sự tỉnh táo của nàng.
Trâm Anh đóng cửa phòng trả lại, nàng kéo theo Tố Đoan phía sau, cùng nhau đi thang máy xuống tầng một tới quầy lễ tân.
"Tôi muốn trả phòng."
Nhân viên lễ tân đang ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt thiu thiu sắp nhắm tịt lại thì bị Trâm Anh làm cho giật mình.
Cô ta thao tác lề mề, chậm chạp kiểm tra các thông tin chi phí rồi mới in hoá đơn đưa ra cho nàng kiểm tra.
Nàng còn chẳng thèm nhìn một cái, thẳng thừng đặt chiếc thẻ quẹt lên bàn thanh toán, những ngón tay rảnh rỗi còn lại mất bình tĩnh, cứ liên hồi bấu lấy mép áo vò nát.
Thật sự sắp chịu hết nổi, không thể chậm trễ thêm được nữa!
Đoan nắm lấy tay Trâm Anh ngăn cho hành động kia không thể tiếp tục, chiếc áo tội nghiệp bị nàng bấu sắp nát thành cái giẻ lau.
"Bình tĩnh một chút, cô ấy cần phải làm đúng công việc của mình."
Siết chặt bàn tay cô, Trâm Anh gắng gượng nhìn nhân viên lễ tân như nài nỉ cô ta hãy làm nhanh lên.
Mãi một lúc sau chìa khoá phòng mới được trả lại xong.
Cô lễ tân mới hé miệng chưa kịp cảm ơn khách hàng thì nàng đã mất kiên nhẫn kéo Tố Đoan đi mất.
"Xì! Thượng đế này có vẻ hơi khó ưa!"
Trâm Anh rời khỏi nhưng vẫn nghe thấy loáng thoáng, căn bản là không để tâm, nàng cẩn trọng bắt một chiếc taxi tấp vào lề đường.
"Xin chào, hai cô muốn đi đâu?"
"Tới sân bay quốc tế."
Ở nơi đất khách quê người thế này, nàng không phải chỗ nào cũng biết, không thể trốn chui trốn nhủi ở đây được, phải quay trở về nước mới có thể chọn được một nơi an toàn "giấu đi" Tố Đoan.
Đáng lẽ ra chỉ còn thêm vài ngày nữa là mọi chuyện sẽ trót lọt kế hoạch của Trâm Anh. Nhưng thật xui xẻo, chưa kịp đưa Tố Đoan quay lại trại giam đã bị Hoàng Quân Thụy phát hiện. Giờ mọi thứ đã đi quá xa, không thể dùng cách đó được nữa, buộc phải đưa cô đi trốn ở một nơi khác mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Hoàng Quân Thụy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT